Cánh tay cường kiện hữu lực của nguyên soái giống như sắt thép kiềm cố cơ thể Diệp Hi, làm cậu không thể nào tránh thoát, Diệp Hi lo âu vặn vẹo trong lòng ngực nguyên soái, đổi lấy chỉ là cái nhìn dịu dàng thoáng qua của nguyên soái.
"Đây không phải lúc xấu hổ." - Khóe môi nguyên soái sung sướng mà giương lên, thưởng thức khuôn mặt đỏ ửng như trái táo của người trong lòng ngực.
Diệp Hi khóc không ra nước mắt: "..."
Tôi đây là đang khẩn trương, đệt! Khẩn trương đó!
Mà lúc này, quân hạm và thuyền hoàng gia cùng lúc cập bờ.
Nguyên soái hoang mang nhìn về phía thuyền hoàng gia, lẩm bẩm: "Đây là thuyền bảo vệ Luiz thập thế, vì sao lại tới đây..."
Vấn đề này rất nhanh được giải đáp -- bởi vì đã cùng lập huyết khế với Đại tư tế, nên vương tử và tư tế đều có thể cảm ứng tồn tại của nhau, vương tử đeo khăn bịt mắt đi ra khỏi căn phòng mấy ngày nay luôn chôn chân trong đó, chuẩn xác đi về phía thuyền hoàng gia theo cảm ứng huyết mạch của đại tư tế, trong tay hắn cầm một cây gậy chống đường, vốn đây là một màn chật vật, nhưng vẻ chật vật đó lại được khí chất ưu nhã của vương tử hóa giải. Sống lưng vương tử thẳng tắp, gương mặt treo ý cười hạnh phúc, giống như không thể lắp cánh bay thẳng về hoàng cung, tuyên bố với khắp thiên hạ rằng mình đã tìm được người thiên mệnh!
Nguyên soái ngẩn ra một lúc, chả trách: " Luiz thập thế? Sao người lại ở đây?"
"..." - Diệp Hi thống khổ lau mặt.
"Người cũng ở trong dãy phòng đó, mỗi ngày em mang đồ ăn của tôi..." - Nguyên soái nhíu mày tự mình lẩm bẩm, đôi mắt không thể tin tưởng mà dạo qua một vòng, cúi đầu nhìn phía Diệp Hi: "Là em cứu người?"
Diệp Hi giãy giụa gần chết, mặt dày giả ngu: "Hở? Anh đang nói gì cơ?"
Vừa dứt lời, vương tử có năng lực thính giác cao siêu, nhạy bén bắt giữ được thanh âm của Diệp Hi, hoang mang nhìn về phía Diệp Hi.
Đù đù, lỗ tai vương tử còn tinh hơn cả chó! Diệp Hi nhanh chóng che miệng, con mắt chuyển xoay vòng, vô cùng hoảng loạn!
"Nói cho ta biết!" - Tiếng nói nguyên soái nhu hòa như làm lòng người tan chảy, trong đó còn mang theo tia sợ hãi mà chính hắn cũng không phát hiện ra: "Đến tột cùng là chuyện gì?"
Diệp Hi cắn răng không nói lời nào, vương tử vẫn đang nhìn bên này.
Nguyên soái đã đoán ra vài phần, biểu tình tối tăm, trầm giọng thúc giục: "Nói chuyện."
Thấy chuyện đã không thể gạt, Diệp Hi đành phải mở hai tay đang che miệng, dùng giọng nói ngọt ngào giảo biện: "Là em cứu, nhưng em không biết hai người quen nhau, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, chuyện đó không quan trọng đâu, chúng ta mau đi nhanh thôi!"
"..." - Nguyên soái trầm mặc không nói, dùng một loại ánh mắt phức tạp quét qua Diệp Hi, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lúc này, lỗ tai vương tử mấy bỗng giật giật khẽ khàng không mấy nhận ra, kiên định đi về phía Diệp Hi, mà binh lính hải quân và hộ vệ hoàng gia cũng bạt ngàn tập kết tới bên này, phân biệt thành hai đội từ quan phụ tá nguyên soái và đại tư tế.
Móa! Ơi! Diệp Hi thống khổ bưng kín mặt! Thúc giục nguyên soái: "Đi mau đi mau!"
Nguyên soái vô cùng nghe lời đi tới đón vương tử.
Diệp Hi: "..."
Vị nguyên soái này, anh có biết anh đang khơi mào một chuyện tranh giành tình nhân nghiêm trọng hay không?
Diệp Hi lau mồ hô lạnh trên trán, cánh hoa anh đào không tiền vẫn liều mạng rơi, vì thoát khỏi giam cầm của nguyên soái mà Diệp Hi giống như cá mắc cạn liều mạng giãy dụa! Quắn quéo ngọ nguậy! Thậm chí còn mạo hiểm OCC lấy hai ngón tay đi chọc vào lỗ mũi nguyên soái! Nhưng mà nguyên soái ôm chặt muốn chết, hoàn toàn không có khả năng buông ra.
"Vương phi thân ái của ta, là em đang nói chuyện sao?" - Vương tử theo tiếng nói Diệp Hi đi tới trước mặt nguyên soái.
Biểu tình trên mặt nguyên soái lập tức trở nên cực kỳ xuất sắc: "Vương phi!?"
"Vương phi chính là vị kia vị kìa.... Á ha ha ha!" - Diệp Hi lúng túng nhìn vẻ mặt âm trầm của nguyên soái từ khe hở ngón tay, phí công mà dùng ý đồ vui vẻ đánh tan bầu không khí xấu hổ này!
Nhưng nhìn qua có vẻ nguyên soái càng giận hơn...
Vương tử hơi nghiêng mặt về phía nguyên soái, cố gắng phân biệt giọng nói của hắn, không xác định hỏi: "Trước khi gặp nạn trên biển, ta đã từng nghe giọng nói của anh, xin hỏi anh có phải là nguyên soái Mặc Sĩ có năng lực khống chế biển cả hay không?"
"Là ta." - Nguyên soái trầm giọng nói, sắc mặt âm tình bất định, còn không xác định có phải đang làm khó dễ với vương tử điện hạ X hay không.
"Trước khi gặp nạn trên biển, chúng ta đã gặp mặt." - Vương tử gật đầu thăm hỏi với nguyên soái, cũng ưu nhã vươn bàn tay về phía Diệp Hi, nói: "Vương phi, ta yêu cầu em nắm tay ta."
Dù sao cũng tránh không khỏi, chết sớm siêu sinh sớm! Diệp Hi hít sâu một hơi, căng da đầu ngẩng mặt đối diện ánh mắt sắc nhọn như kim châm của nguyên soái, vươn tay về phía vương tử đang tìm kiếm, nhẹ nhàng chạm lên cổ tay vương tử.
Ngay sau đó cởi bỏ khăn bịt mắt của vương tử, vương tử lập tức nhìn thấy Diệp Hi ái muội ở trong lồng ngực nguyên soái, chớp chớp mắt, hoang mang nói: "Vương phi, em cùng Mặc Sĩ nguyên soái..."
Xác định vương tử không nhận sai người, nguyên soái ôm Diệp Hi lui về phía sau một bước, nghiến răng nghiến lợi ngắt lời: "Đây là phu nhân của ta."
"Phu nhân của anh? Tất cả chuyện này là như thế nào?" - Vương tử nắm chặt lấy tay Diệp Hi, giọng nói khẽ run, trong đó còn cố gắng duy trì phong độ: "Vương phi, ta nghĩ ta cần một lời giải thích."
Nguyên soái lạnh giọng nói: "Ta cũng vậy."
Diệp Hi ấp ủ diễn cảm trong chốc lát, dằng cánh tay mảnh khảnh ra, ưm một tiếng, lập tức che ngực, thống khổ nói: "Tim... tim em không tốt..."
Không phải không muốn giải thích, mà là thật sự không thể nào giải thích, chẳng lẽ là nói, à tôi đây muốn chinh phục hai người để tích góp EXP trở về thế giới thật à?
Trăm triệu không gì tốt hơn là dùng khổ nhục kế!
Nhưng mà nguyên soái lại làm như không thấy diễn xuất nhập thần của Diệp Hi, trong mắt hắn tràn đầy thương tâm và khiếp sợ, vội vàng chất vấn: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ em đang... Lừa gạt chúng ta sao?"
"Không, chuyện này là không thể nào..." - Vương tử phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ, thân thể chợt mất lực cân bằng mà lảo đảo, trùng hợp đại tư tế đuổi tới đỡ lấy vương tử, dùng ánh mắt nhìn tiện nhân hung hăng trừng Diệp Hi!
"..." - Bị bắt trở thành lục trà biểu, Diệp Hi tức khắc oan kính thị mầu!
Mấy người dứt khoát chém tôi thành hai mảnh đi!
"Em là người duy nhất có thể trấn án cuồng bạo trong ta." - Sắc mặt nguyên soái xanh mét: "Em nói đó vì em yêu ta! Đó là sức mạnh tình yêu!"
Trong đôi mắt mỹ lệ tựa như tác phẩm nghệ thuật của vương tử tràn đầy nước mắt không cam lòng: "Em đã nói mỗi ngày em sẽ để ta nhìn thấy nụ cười của em, sao trời đêm qua đẹp như vậy, vì sao..."
Đại tế tư cao lớn uy vũ đau xót không thôi, ôm chặt lấy vương tử!
Diệp Hi chột dạ liều mạng cúi đầu, đầu gần như dán lên ngực, thấy giả ngu lảng tránh và khổ nhục kế đều không thành công, Diệp Hi đành phải làm ra vẻ hối lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi, em có nỗi khổ riêng."
Hàm răng nguyên soái nghiến ken két, cơ mặt thống khổ mà hơi run rẩy, dường như không nói một lời sẽ bắt đầu cuồng hóa, hắn cố bình tĩnh, trầm giọng nói: "Em chọn một trong hai người chúng ta."
Diệp Hi chần chờ nói: "Ách..."
Nếu nói muốn chọn đạo chích, không biết mình có bị nguyên soái vứt xác cho cá mập ăn không nhỉ?
Lúc này, nhân mã nguyên soái và vương tử đã tập kết xong, phân biệt đứng ở đằng sau hai nam phụ, như hổ rình mồi trừng trừng lẫn nhau, giương cung bạt kiếm, nguyên soái ôm Diệp Hi, vương tử tóm tay Diệp Hi, đại tư tế đỡ vương tử, quan hệ cực kỳ loạn! Ở đây tất cả mọi người đang chờ đợi Diệp Hi lựa chọn, mà ngay trong thời khắc hỗn loạn bất kham đó, xung quanh lại tràn tới một đoàn vệ sĩ đen nghìn nghịt, mười vạn đại quân vệ sĩ mang theo khí thế rung chuyển trời đất xuất hiện từ bốn phương tám hướng, ào ào tiến tới nơi đây. Sắc mặt Thẩm Tu Lâm âm trầm đi ra từ giữa đoàn vệ sĩ, tới gần phía bốn người, lạnh lùng trừng mắt Diệp Hi đang bị nguyên soái ôm.
Thẩm Tu Lâm khốc huyễn cuồng bá cười lạnh một tiếng: "A, đến cả vị hôn phu của bổn thiếu gia mà các ngươi cũng dám động, mạng hai ngươi đủ dài rồi?"
Thẩm tổng nói xong lời ngoan độc, trên trời vây kín bởi mây đen với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, áp khí nặng nề chồng chấp lên đỉnh đầu ba người, sắc mây đen kịt cùng sấm chớp giần giật kinh người, giống như muốn xé rách trời đất đánh nát tất cả! Nối gót theo tiếng sấm, Thẩm Tu Lâm đi đến giữa hai nam phụ, ba thế lực đứng theo thế chân vạc.
Thẩm tổng nhìn Diệp Hi bị nguyên soái ôm vào trong lòng, rồi lại nhìn cánh tay phải Diệp Hi bị vương tử nắm chặt, sau đó bình tĩnh nắm lấy cổ tay trái Diệp Hi.
Bây giờ đạo chích mà tới thì chỉ có ôm đầu hoặc là bắt chân!
Diệp Hi bị kẹp ở giữa ba người đàn ông đang tranh giành tình nhân, trong lòng vô cùng tuyệt vọng, hoàn toàn không biết nên làm gì cho xong việc: "..."
Để tôi chết đi! Tên hồng nhan họa thủy này!
Trong lòng nguyên soái bạo nộ và thất vọng càng ngày càng không thể khắc chế, biển cả biến hóa theo tâm tình của hắn, mặt biển nổi gió mưa phùn, một đợt sóng này cao hơn đợt sóng trước, gió biển mạnh mẽ mang theo muối biển thổi quét tất cả, ẩn ẩn nguy cơ sóng thần.
Diệp Hi cảm thấy mặt mình sắp bị gió biển quạt lệch!
Thẩm tổng hừ lạnh một tiếng, khí phách mười phần giơ tay lên, khí thế bá vương xoáy thành cơn gió lốc, từ trên đảo lao tới biển rộng, vừa lúc triệt tiêu gió biển nguyên soái dẫn tới...
Diệp Hi cảm giác mặt mình lại bị cơn gió lốc của Thẩm tổng tát thẳng lại!
Tiếng sấm đánh nhau rào rào với sóng biển, vô số sinh vật biển biến thành than cốc dưới sấm điện đánh xuống, Diệp Hi trợn mắt há mồn nhìn tất cả phát sinh trước mắt, cảm giác mình như đang chứng kiến trận chiến thế kỷ của Zeus và Poseidon.
Mà đúng lúc này, tiếng chuông giờ sáng vang lên.
Một bóng người tuấn dật chợt tới gần Diệp Hi với tốc độ cực nhanh, gã dẫm lên đầu của vệ sĩ, hải quân và hộ vệ hoàng gia, tung bay như chim én, tóc dài sau gáy vẽ lên từng đường lửa đỏ trong nền trời đen xám. Rất nhanh, gã tới trước mặt bốn người, cơ hồ không ai có thể thấy rõ động tác của gã, như gió xuân quất vào mặt, gã giơ tay nhẹ nhàng sờ soạng lên mặt nguyên soái, một chùm thuốc bột đỏ nhạt tản ra dưới chóp mũi nguyên soái, chỉ một thoáng nguyên soái mất đi toàn bộ sức lực, tay mềm nhũn, buông lỏng Diệp Hi. Đạo chích thấy thế, lại phách một cái lên cánh tay của vương tử và Thẩm Tu Lâm đang nắm cổ tay của Diệp Hi, hai người này không tự chủ được mà buông lỏng tay.
Đạo chích bế bổng Diệp Hi, mũi chân đạp lên đất, bay lên trời, ngay tức khắc ánh mắt gã lại chuyển, khom lưng dùng hai ngón tay kẹp lấy vương miện của vương tử, rút một cái! Cả người vương tử cũng hướng theo lên trên, nhưng vương miện vẫn lù lù bất động, đạo chích sửng sốt chớp chớp mắt, buông vương miện, ôm Diệp Hi đạp đầu người nhanh chóng chạy mất dạng.