Biểu tình Thẩm Tu Lâm bi thương, u oán nói: "Ha ha, trêu chọc người ta xong còn không chịu nhận tội."
Diệp Hi oan thị mầu: "Căn bản em không hề nhớ!"
Bộdáng thả rông ở nhà của mình cứ thế mà bị Thẩm Tu Lâm thấy, Diệp Hi rất muốn lao đầu vào vách tường tự sát!
"Kể từ ngày đó, lúc nào em cũng bán manh với anh." - Thẩm Tu Lâm âm trầm bổ sung thêm một câu.
"Em bán manh với anh khi nào!" - Diệp Hi vô tội trừng lớn hai mắt.
Thẩm Tu Lâm liếc mắt nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy bây giờ em cũng đang bán manh với anh."
Diệp Hi: "..."
Rõ ràng là anh não bộ quá độ, thưa Thẩm tổng!!
Kể từ đêm đó, Thẩm Tu Lâm bắt đầu cầm lòng không đậu mà lưu ý tới mọi cử chỉ hành động của Diệp Hi ở trong công ty, tuy thái độ của Diệp Hi đối với hắn vẫn luôn cẩn thận và tôn kính, trên thực tế hoàn toàn khác với lúc trước, nhưng đọng lại trong ánh mắt nhộn nhạo tâm xuân của Thẩm tổng, mỗi một hơi thở của Diệp Hi đều tự mang BUFF kiều nhuyễn, mỗi một lần chớp mắt đều như vứt mị nhãn cho hắn!
Nhưng mà Thẩm Tu Lâm trời sinh bản mặt than, cũng không biết cách biểu lộ tình cảm, đã vậy còn sợ bị Diệp Hi cự tuyệt, cho nên hắn vẫn luôn đè nén tình cảm đó trong lòng mình, trước khi xuyên qua đều áp dụng duy nhất vài hành động, một là mượn cơ hội bắt Diệp Hi vào văn phòng, hai là lén lút điều Diệp Hi từ tổ Nam tần sang tổ Đam Mỹ, ý muốn cậu tiếp thu một số văn hóa hun đúc làm gay, mặt khác lại không hề dám biểu lộ, thẳng đến khi bất ngờ xuyên tới thế giới đầy phúc lợi này...
Cho nên mới nói, lần xuyên qua này đối với Thẩm tổng mà nói, đây chính là cơ hội tốt trời ban!
"Anh chính vì đó mà phải lòng em." - Thẩm Tu Lâm nghiêm trang, dùng giọng điệu ra lệnh cho Diệp Hi như lúc ở hội nghị: "Kế tiếp, em nói xem em đã phải lòng anh như thế nào."
Diệp Hi gào lên: "Em mới không phải lòng anh!"
Cẩm nang kinh điển không thành công, Thẩm tổng không vui trầm mặc một lát, ngay sau đó đổi đề tài: "Ngày thường sao không thấy ảnh em selfie trong tổ bạn bè?"
Diệp Hi cảnh giác nhìn hắn: "..."
Thẩm Tu Lâm: "Nhọc công anh lấy bản photo chứng minh thư của em."
Diệp Hi: "Anh lấy bản photo chứng minh thư của em làm gì?"
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói: "Phát điện."
"Cái đệch!" - Diệp Hi nhịn không nổi mà chửi tục một câu: "Ảnh chứng minh thư của em xấu như thế anh cũng có thể tuốt lên?"
Tôi tin rồi, Thẩm tổng đối với tôi là chân ái!
Thẩm Tu Lâm uy nghiêm nhíu mày, dùng giọng điệu khiển trách hỏi: "Bằng không anh có thể làm gì? Trong tổ bạn bè, em toàn đăng lịch tăng ca, ngoại trừ cái đó ra thì chẳng còn gì."
Diệp Hi mấp máy môi, nhỏ giọng nói: "Thật ra em thường xuyên tự sướng lắm."
Bằng không, chẳng lẽ để phí bản mặt đẹp trai này sao?
Mắt Thẩm Tu Lâm lộ ra hàn quang: "..."
Diệp Hi mất tự nhiên khụ một tiếng, nói: "Chẳng qua là do anh ở trong tổ khác nên không trông thấy thôi, em phân anh vào tổ lãnh đạo, trong đó có một mình anh."
Thẩm tổng tức khắc có một loại cảm giác bị cô lập!
Dù sao lời cũng đã nói, Diệp Hi không hề che đậy thêm, thẳng thắn nói: "Mỗi ngày em phốt mấy cái bảng công việc ấy, chỉ có mình anh thấy..."
Nghĩ tới mình đã bỏ lỡ bao nhiêu hình ảnh selfie đáng yêu của Diệp Hi, tâm linh Thẩm tổng lập tức lâm vào thống khổ vô biên, thật hối hận vì sao mình không lập thêm một nick mới để add Diệp Hi.
Thấy Thẩm Tu Lâm mặt vô cảm ngơ ngác nhìn chăm chú không khí phía trước, Diệp Hi cảm thấy áy náy, giơ tay chọc chọc cánh tay Thẩm Tu Lâm, nói: "Khi nào trở về, em sẽ phân anh vào tổ bạn bè nhé."
Thẩm Tu Lâm được voi đòi tiên, yêu cầu thêm: "Phải phân vào tổ ông xã."
Nghe thấy hai chữ kia, Diệp Hi mặt xoát đỏ bừng, xả vèo chăn trùm lên đầu mình, lãnh khốc nói: "Nằm mơ đi!"
Thẩm Tu Lâm nở nụ cười khẽ, kéo cả Diệp Hi và chăn ôm chặt vào trong lòng, nhẹ giọng nói: "Đền bù đi, để anh ôm một lát."
Được đôi tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy, trong lòng Diệp Hi bất giác dâng lên một loại cảm giác kiên định, hơn nữa vì hôm nay diễn kịch với ba nam phụ nên cậu mệt mỏi lười giãy dụa, cho nên không lâu sau, Diệp Hi dùng chăn che đầu được Thẩm Tu Lâm ôm ngủ.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng kéo chăn qua đầu Diệp Hi xuống, nhìn mấy cánh hoa tường vì rơi trên gối đầu, vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào mà lắc lắc đầu, cũng mỹ mãn phóng thích ra dục vọng biến thái của mình thêm một lần nữa!
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hi bị Thẩm Tu Lâm đánh thức.
"Sao thế, không cần đi làm mà..." - Diệp Hi trợn mắt mở đôi mặt nhập nhèm buồn ngủ, trông thấy vẻ mặt sương lãnh của Thẩm Tu Lâm đang dùng hai ngón tay mang một tờ giấy trắng và một cành hoa hồng.
"Đây là cái gì?" - Thẩm Tu Lâm lạnh lùng hỏi.
Thấy sắc mặt Thẩm Tu Lâm không tốt, Diệp Hi buồn ngủ lập tức bay phân nửa, khi nhìn thấy tờ giấy kia, Diệp Hi phát hiện trên đó có viết: "Tám giờ sáng hôm nay, ta sẽ lấy đi bữa sáng của Nam Cung thiếu gia. Siêu đạo chích Thác Bạt X kính gửi."
Ở một góc trang giấy còn có một lỗ thủng nhỏ, hình như là bị hoa hồng chọc qua.
Diệp Hi: "..."
Đúng là có rất nhiều đạo chính trong tiểu thuyết, manga và anime đều dùng cảnh tượng này, siêu đạo chích muốn biểu hiện kỹ thuật trộm cắp cao siêu của mình, trước khi trộm đồ thường xuyên gửi một bức thư gửi cho chủ nhân, nói rõ đồ vật mình muốn trộm và thời gian tới, loại tình tiết này vẫn thường thấy, nhưng...
Trộm bữa sáng nhà người ta còn báo trước làm cái rắm gì!!!! Diệp Hi phát điên, đạo chích anh có chứng cưỡng bách sao!
"Giờ đã là giờ ." - Thẩm Tu Lâm hồ nghi nói: "Anh vừa mới tỉnh dậy, thấy tấm card này ở bên gối anh, tên đạo chích này là nam phụ?"
Diệp Hi cười gượng hai tiếng, giương mắt đối diện với ánh mắt của Thẩm Tu Lâm, bởi vì mi mắt buông xuống lên lông mi trông cong dài hơn rất nhiều, nhìn trông có vẻ u buồn, hai cánh môi xinh đẹp vì ẩn nhẫn mà hơi mân, như đang áp chế không vui trong lòng, cả người nồng đậm một cỗ ủy khuất. Diệp Hi giật mình, hạ quyết tâm phải giấu đến cùng, đang muốn mở miệng thì bên ngoài truyền tới tiếng người loáng thoáng, tuy cách hơi xa nhưng vẫn miễn cưỡng nghe thấy vài câu, gì mà "Mau làm bữa sáng cho Nam Cung thiếu gia", "mau đuổi theo gã" gì gì đó...
Nhưng lại nói tiếp, trộm đồ ăn tột cùng là trộm kiểu gì vậy... Diệp Hi không khỏi não bổ ra cảnh tượng đạo chích tà mị tuấn mỹ một tay bưng mâm đồ ăn, chạy nhảy trên nóc nhà và nhánh cây giống như ninja, suýt chút nữa thì cười ra tiếng.
Thẩm Tu Lâm nghe âm thanh vọng từ bên kia tới, trầm mặc trong chốc lát, ngữ khí lạnh băng tự thì thầm: "Họ tên: Thác Bạt X, Thân phận: Đạo chích, tóm tắt nhân vật..."
Cái đệch! Diệp Hi thống khổ hắc tuyến.
-- Lần đầu tiên những nhân vật trong cốt truyện xuất hiện ở gần Diệp Hi và Thẩm Tu Lâm đều xuất hiện một bảng thông tin nửa trong suốt bên cạnh, loại bảng giới thiệu ấy không hề chịu ảnh hưởng của khoảng cách và chướng ngại vật, ngoan cường phóng trong mắt Thẩm Tu Lâm, căn bản khó lòng phòng bị!
Lúc này, Thẩm Tu Lâm đã đọc lại từng câu từng chữ trong bảng giới thiệu nhân vật, đọc xong, hắn quét mắt qua Diệp Hi, cau mày hỏi: "Hôm qua em đi chinh phục nam phụ này sao?"
"..." = Diệp Hi ấp ủ diễn cảm trong ba giây, đột nhiên kinh ngạc nói: "Trời ơi! Lại có nam phụ mới lên sàn sao!"
Khóe miệng Thẩm Tu Lâm hơi hơi run rẩy: "......"
Diệp Hi lại ấp ủ diễn cảm trong chốc lát, đột nhiên cự tuyệt nói: "Em không muốn chinh phục người này, chạy trốn quá nhanh không đuổi kịp nổi, vẫn là thôi đi."
Trong mắt Thẩm Tu Lâm phát ra hàn quang: "Anh nói rồi, kỹ thuật diễn của em rất nát."
Cũng chỉ có thể lừa được mấy vị nam phụ não tàn mà thôi.
Diệp Hi ngoan cố chống đối không thành, đành phải nói ra một phần ba sự thật: "Hôm qua em nhặt được gã ở cạnh bờ biển, còn chưa chinh phục thành công."
Thẩm Tu Lâm: "Sao vừa nãy còn chối?"
"Em sợ anh ghen mà!" - Diệp Hi bực bội.
"Anh ghen thì đã sao?" - Khóe môi Thẩm Tu Lâm cong lên: "Anh đã cam đoan sẽ không cản trở em, cùng lắm thì đánh mấy hồi sấm sét mà thôi."
Đúng vậy, nếu Thẩm tổng đã không quấy rối, vì sao mình còn sợ hắn ghen? Diệp Hi bị vấn đề này làm khó, cậu suy nghĩ một lúc, hoang mang nói: "Em cũng không biết vì sao nữa, tóm lại là không muốn thấy anh khó chịu."
Thẩm Tu Lâm hít sâu một hơi, kiên nhẫn dẫn đường: "Thấy anh khó chịu thì sao chứ?"
Diệp Hi nghiêm túc suy tư một lát, ngay thẳng nói: "Khi anh tức giận em sẽ sợ anh, không có cảm giác khác, nhưng như vừa nãy anh chỉ chịu ủy khuất một chút thôi, em cũng khó chịu rồi, trong lòng như chuột bị móng mèo bắt một phen, đó là vì sao chứ?"
Vẫn chưa đi ra khỏi mê cung mà!
"Đồ ngốc!" - Thẩm Tu Lâm bỗng vươn tay ôm Diệp Hi vào trong lòng, giọng nói rất ôn nhu: "Đến khi nào em mới chịu suy nghĩ kỹ đây?"
"Em hiểu rồi." - Diệp Hi nghiêm túc nói: "Nhất định là do em làm người quá thiện lương, quá giàu lòng thương cảm."
Thẩm Tu Lâm dùng một ánh mắt phức tạp không thể hình dung, nhìn Diệp Hi chăm chăm: "..."
Diệp Hi lộ ra nụ cười phổ độ chúng sinh, lấp lánh sáng ngời nhìn lại hắn.
Vì thế, giây tiếp theo, Diệp Hi bị Thẩm tổng ấn ngã xuống giường hung hăng hôn một hồi~
"Anh, anh làm cái gì... Ưm..." - Diệp Hi mặt đỏ như sắp cháy, trái tim đập suýt vọt lên cổ họng, cậu giãy giụa vài cái, phát hiện tránh không thoát, vì thế nương theo tay chân mềm mơ màng hồ đồ mà từ bỏ giãy giụa, chỉ trừng mắt dùng ánh mắt kịch liệt không tiếng động khiển trách loại hành vi lưu manh này của Thẩm Tu Lâm!
Ba phút sau, Thẩm Tu Lâm chiếm đủ tiện nghi, rốt cuộc buông cậu ra.
"Khi được anh hôn, em cảm thấy sao?" - Thẩm Tu Lâm chưa từ bỏ ý định, hỏi.
"Không... Không cảm giác! Lần sau đừng làm vậy nữa!" - Diệp Hi lạy ông tôi ở bụi này mà che thứ kia của mình, chạy tới mép giường xỏ dép lê rồi chạy bạt mạng như điên, từ trên đầu rơi tán loạn cánh hoa tương vi, hoàn toàn bại lộ con đường chạy trốn của cậu!
Diệp Hi vừa chạy vừa phát giác không đúng, cậu sờ lên đầu mình một phen, kinh hoảng phát hiện ra một đống hoa tường vi.
"Đệch, đây là hoa anh đào biến dị sao!" - Diệp Hi lừa mình dối người kinh ngạc cảm thán.