Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, hai người cùng lúc thu được thông báo hoàn thành nhiệm vụ chính số .
"Hoàn thành." - Thẩm Tu Lâm ôn nhu nhìn Diệp Hi như mỹ thực được bao vây bởi áo ngủ, mắt lộ vẻ chờ mong, nói: "Xem nhiệm vụ tiếp theo đi."
Hiển nhiên, Thẩm tổng đang chờ mong hệ thống ban ra vài cái nhiệm vụ gia hạn thời gian!
"Ừm --" - Diệp Hi duỗi eo, ôm gối bò dậy, lười biếng mở bảng hệ thống.
Nhiệm vụ chính : Sau khi đạt được tín nhiệm của Nam Cung Vô Song, đạt được quyền lợi tự do hành động, Mộ Dung Tuyệt Thế đi khắp mọi nơi trên đảo tìm cơ hội chạy trốn, nhưng không thu hoạch được gì cả, quanh hòn đảo tư nhân này không hề có đường hàng không vận chuyển, cũng không có thuyền bè lui tới, dựa vào sức lực của mình thì không thể nào trốn khỏi đây, rơi vào đường cùng, Mộ Dung Tuyệt Thế đành phải ở trên đảo chờ ngày tổ chức hôn lễ lần thứ hai...
Sinh hoạt bảy ngày bảy đêm ở trên đảo. (/)
TIPS: Khi một mình hành động ngoài biệt thự phải tích lũy đạt tới giờ.
"Phải sinh hoạt bảy ngày bảy đêm trên đảo." - Diệp Hi đọc lại nhiệm vụ của mình: "Hơn nữa yêu cầu em phải hành động giờ bên ngoài biệt thự, thời gian có thể tích lũy... Yêu cầu nhiệm vụ này, chắc là vì để phù hợp với đoạn em tìm cơ hội chạy trốn ở khắp mọi nơi ở trong tiểu thuyết."
Thẩm Tu Lâm tiếc nuối tắt bảng hệ thống: "Nhiệm vụ của anh cũng là sinh hoạt bảy ngày bảy đêm trên đảo."
Thứ nhiệm vụ chết tiệt này chẳng có hương diễm gì cả! Thẩm tổng thực thất vọng!
"Đúng rồi, em có chuyện muốn hỏi anh." - Diệp Hi yên tâm xem xong nhiệm vụ, hai chân khoanh lại, nửa người trên ngồi thẳng, muốn hỏi lại chuyện tối qua muốn hỏi lại quên mất: "Có phải anh không muốn em chinh phục nam phụ?"
Nhắc tới hai chữ nam phụ, khí thế bá vương quanh người Thẩm Tu Lâm lại bắt đầu xao động!
Diệp Hi: "..."
Ba lần Diệp Hi thành công chinh phục nam phụ, mỗi lần vừa mới thành công, chân trời lập tức bổ xuống sấm sét ầm ầm, vừa nhìn đã biết Thẩm tổng lại bắt đầu độ kiếp... Trước đây, Diệp Hi quy kết chuyện đó là do Thẩm Tu Lâm nhập diễn quá sâu, giờ nghĩ lại, có lẽ là không phải vậy.
Ngữ điệu Thẩm Tu Lâm lạnh lùng, lời ít ý nhiều: "Anh ghen."
Dáng vẻ Thẩm tổng ghen siêu soái! Trái tim Diệp Hi bị hai chữ này đâm khẽ run, vội mở miệng phân tán lực chú ý của mình: "Nam phụ không phải người thật, chỉ là D mà thôi, anh không cần phải... Ghen."
Thẩm Tu Lâm nhướng mày, vẫn cứ không vui: "Nhưng nhìn có khác gì người thật đâu."
"Trong lòng biết giả là được rồi, anh coi như em đang chơi game đi." - Diệp Hi tận tình khuyên bảo: "Ngay cả anh với em bây giờ cũng chỉ là một sóng điện não mà thôi, thứ chúng ta nhìn thấy và cảm nhận thấy đều là ảo giác, vì thế anh không cần phải để ý mọi chuyện xảy ra trong thế giới này."
Ánh mắt Thẩm Tu Lâm đảo qua, giọng nói lạnh băng: "Xem ra em nhìn rất thoáng."
Diệp Hi ngốc manh gật đầu: "Đúng vậy... Huống hồ không muốn cũng không thể nào, em còn muốn trở về ăn tôm hùm cay."
Thẩm Tu Lâm giật mình, cười. Một giây sau, hắn bất ngờ kề sát tới bên Diệp Hi, một tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Diệp Hi, một tay cầm tay Diệp Hi đặt lên đầu gối mình, ngay sau đó, môi chạm môi.
Diệp Hi sửng sốt, rụt cổ lại, mắt trừng to, cầm lòng không đậu mà chửi đổng với Thẩm tổng: "Con bà anh!"
Sao một lời không hợp đã hôn rồi!?
Thẩm Tu Lâm trầm ổn nói: "Đây là ảo giác."
Diệp Hi: "..."
Thẩm Tu Lâm tiếp tục nghiêm trang chơi trò lưu manh: "Chỉ là chạm sóng điện não chút thôi, em đỏ mặt gì chứ?"
Diệp Hi đứng bật dậy ở giữa chiếc giường bốn vạn mét vuông.
Thẩm Tu Lâm đạm mạc cứng nhắc nói: "Anh còn muốn giao hòa sóng điện não với em."
Diệp Hi vắt chân lên cổ chạy trốn!
Cứu mạng a a a!!! Nhân thiết tổng tài băng sơn của Thẩm Tu Lâm đã nát thành si hán rồi!
Nhưng chạy chưa quá vài bước, Diệp Hi đã bị Thẩm Tu Lâm túm về.
"Anh còn chưa nói xong." - Thẩm Tu Lâm nắm tay Diệp Hi, quay mặt cậu nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc như lúc làm việc, giống như đã sớm thông khai tại nơi này.
Diệp Hi cảnh giác hỏi: "Cái gì?"
"Thật ra anh không nên cản trở em." - Thẩm Tu Lâm nhìn chăm chú Diệp Hi một lát, đường nét lãnh ngạnh trên mặt bỗng mềm hoá: "EXP quan trọng, là anh ích kỷ." - Nói xong, hắn sờ soạng một phen trên đầu Diệp Hi, dịu dàng nói: "Khi nào trở về, sẽ cho em ăn no tôm hùm cay."
"Ừm..." - Diệp Hi mấp máy môi, nhắc tới tôm hùm, mắt đã phát sáng lấp lánh!
"Nhưng mà..." - Thẩm Tu Lâm u oán nói: "Anh vẫn có quyền ghen và đánh sét."
Nói xong, Thẩm tổng nhanh chóng quyết định thả một tia chớp.
Diệp Hi: "......"
Một giờ sau, Diệp Hi mặc chỉnh tề một mình đi ra biệt thự, chuẩn bị làm nhiệm vụ chính, tích lũy thời gian giờ hành động một mình.
Hòn đảo này không biết là chốn nào trên trái đất, mặt trời lặn rất chậm, gần nửa thân đã núp dưới mặt biển rồi mà vẫn cứ ngoan cường chiếu chiều tà lên không trung, mặt biển lăn tăn như rải đầy lá vàng, bờ cát trắng nhiễm thành màu vàng cam, ốc nhỏ mượn hồn kéo lê cái xác nặng trịch, cái bóng chiếu dài đằng sau, nó đi đi rồi lại dừng dừng không ngừng.
Lạc quan suy nghĩ, có lẽ nhiệm vụ trong bảy ngày này chính là nghỉ phép không mỹ thực của mình. Tâm tình Diệp Hi vui sướng đi trên bãi cát, thường thường ngoảnh đầu lại thưởng thức dấu chân mình lưu lại trên cát, ở thế giới hiện thực rất khó có cơ hội an tĩnh ở trên bãi biển xinh đẹp như vậy, nơi có cảnh đẹp đều chật kín người, nhưng nơi này lại chỉ có một mình Diệp Hi. Ban đầu Diệp Hi còn tưởng rằng trên bãi biển sẽ có vệ sĩ đứng xếp hàng cùng nhau, mỗi người cách nhau mét nghiêm chỉnh, nhưng trên thực tế lại không hề có một ai cả. Điều này có thể giải thích được, đó là do họ nghĩ không có phương tiện giao thông nên cậu không thể nào trốn ra khỏi đảo được, đám vệ sĩ chỉ cần canh chừng nơi có phi cơ và thuyền bè là được rồi.
Xung quanh biệt thự, nơi cách bờ biển không xa, còn có một dãy nhà ở nhỏ nhắn xinh đẹp, không biết có phải là nơi ở của nhóm người hầu trên đảo hay không, nhưng bên trong lại không hề có một ai.
Dâng người đón gió hít thở hơi biển, thừa lúc gió biển thổi đến, Diệp Hi nheo mắt, khóe môi cong cong, vừa đi vừa hưởng thụ cảm giác gió biển quất vào mặt, vô cùng thích ý. Nhưng đi rồi lại đi, ở một bờ cát lăn tăn sóng thình lình bắn ra ba khung giới thiệu nhân vật...
Có nam phụ! Đã vậy còn là ba người!
Đôi mắt Diệp Hi lập tức phát sáng long lanh, giống như thỏ con trông thấy ba củ cà rốt!
Diệp Hi nhanh chân chạy về phía khung giới thiệu, cũng trong dự kiến trong thấy được ba người đàn ông đang chụp đầu nằm sóng vai trên bãi cát, ba người nọ đều không nhúc nhích, nửa người dưới được sóng biển xô đẩy lên xuống y như ba thi thể yên tĩnh...
Đây chính là bao nhiêu EXP cơ chứ!!! Diệp Hi kích động nhảy quanh bên ba "thi thể", sau đó ánh mắt dừng bên bảng giới thiệu ba nhân vật.
Bảng giới thiệu thứ nhất lơ lửng bên trên người đàn ông có mái tóc đỏ--
Tên họ: Thác Bạt X
Thân phận: Đạo tặc
Tóm tắt nhân vật: Gã, là đạo tặc thần bí vô ảnh vô tung, có một phần huyết thống vampire trong truyền thuyết, gã là đế vương ngạo thế thuộc về đêm tối, được hơn một ngàn quốc gia liệt vào tội phạm truy nã cấp S, nhưng từ trước tới nay không ai có thể bắt lấy một sợi lông của gã, gã có thể trộm được tất cả mọi thứ trên thế giới này! Cho dù đó là hi thế trân phẩm, hay là tất cả mọi thứ trên thế gian này! Thế nhưng, dường như có tâm của một người, gã lại không thể trộm được...
Vẻ mặt Diệp Hi lạnh nhạt: "..."
Khỏi cần nói, tâm tôi, được chưa.
Nhưng trên thế giới này có những "hơn một ngàn" quốc gia sao, vậy thì muốn khống chế mạch kinh tế toàn cầu, đúng là chuyện không dễ dàng gì. Còn có, "cho dù là hi thế trân phẩm" là cái câu gì vậy, tác giả nghèo vốn từ sao?
Từ chối ký nhận! Cần phải từ chối ký nhận!
Bảng giới thiệu thứ hai lập lờ ở trên đầu người đàn ông tóc vàng--
Tên họ: : X·X·X·X·X· Luiz thập thế
Thân phận: Vương tử
Tóm tắt nhân vật: Anh, làvương tử điện hạ vương quốc X, người thừa kế vương vị tương lai, truyền thừahuyết mạch quý tộc hoàng kim hơn một ngàn năm, là người sở hữu đôi mắt hoàngkim, cho dù vật gì bị đôi mắt anh nhìn tới đều sẽ biến thành vàng ròng, cho nêntừ khi sinh ra anh đã phải bịt mắt, không dám nhìn bất cứ thứ gì trên đời này!Cho đến một ngày nọ, anh gặp được một thiếu niên kỳ tích, thiếu niên đó làngười duy nhất không biến thành vàng khi anh nhìn chăm chú...
Diệp Hi: "..."
Không cần phải nói, tôi chắc chắn là thiếu niên đó!
Lại nói tiếp vị nam phụ này chính là Medusa phiên bản vàng sao, hơn nữa đến tột cùng hệ thống tỉnh lược bao nhiêu chữ trong tên anh ta vậy!?
Bảng giới thiệu thứ ba lơ lửng trên đầu người nam nhân có mái tóc dài màu xanh lá cây-
Tên họ: Mặc Sĩ X
Thân phận: Nguyên soái hải quân
Tóm tắt nhân vật: Hắn, là nguyên soái hải quân tuổi trẻ tài cao, đứa con của biển cả, trong cơ thể hắn ẩn chứa sức mạnh cuồng dã của tứ hải, khi hắn phẫn nộ, biển rộng rít gào vì hắn! Hắn có thể thao túng tất cả sinh vật biển, cho dù đó là con cua, con tôm, con cá ba sa hay là nhím biển! Đến ngày trăng tròn, huyết thống cự yêu bắc hải trong cơ thể hắn sẽ thức tỉnh, hắn sẽ lâm vào tình trạng cuồng bạo, nhưng người có thể trấn an cảm xúc thô bạo của hắn, chỉ có một...
Diệp Hi: "......"
Là tôi là tôi chỉ có thể là tôi! Hệ thống, mày trì hoãn như thế có ý nghĩa gì sao!
Hơn nữa sau khi xuất hiện một Thẩm tổng có thể khống chế lôi điện và gió lốc, rốt cuộc cũng có thêm người siêu năng lực thứ hai!
Tóc đỏ, tóc vàng, còn có tóc suýt xanh, ba cái đầu kề cận bên nhau, nhìn qua trông giống y như bảng đèn báo giao thông.
Diệp bạch thỏ vui sướng xoa xoa tay, lượn quanh đám cà rốt còn đang bất tỉnh, cân nhắc xem nên mang ba vị lão quái này an trí ở đâu.
Căn cứ theo thân phận của ba người này, xem ra quan hệ cũng không hài hòa, đặc biệt là vị đạo tặc này, nói không chừng là muốn trộm thứ gì đó trên người vương tử lại không may gặp phải biển động rơi xuống ruộng. Cho nên không thể để ba người này ở chung. Còn về phương diện khác, tuy Thẩm Tu Lâm đã tỏ rõ, sẽ không nhúng tay vào chuyện chinh phục nam phụ của Diệp Hi, nhưng công khai mang nam phụ về nhà như thế cũng thật quá đáng, không khác gì tra nam ỷ vào bà xã hiền lành mà công nhiên mang người tình về nhà...
Không không không, mình và Thẩm tổng không phải cái quan hệ đó! Diệp Hi bị tư tưởng chính mình dọa sợ, vội vàng vung vẩy hai cái ném bay ý tưởng này đi.
"Đúng rồi!" - Tầm mắt Diệp Hi chuyển dời từ đám nam phụ đến một dãy nhà ở không biết dùng để làm gì trên bãi biển kia.
Lại nói, chắc chắn đây là phòng ở tác giả cố ý an bài để tàng chứa nam phụ rồi, có đúng không...