Ở trên tháp tư pháp, khi nhìn thấy Spandam muốn ấn vào cái nút thì Robin kêu lên.
- Dừng lại! Đừng có làm thế!!
- Ồ, ta thích phản ứng đó.
Thật xúc động làm sao.
Spandam nói.
- Sao nào? Vẻ mặt đó có nghĩ là ta nên phát lệnh Buster Call đúng không nào? Ể? Nói gì đi chứ!
Robin nói.
- Ngươi có biết là...!Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngươi ấn nó không?!
Spandam nói.
- Tất nhiên là ta biết chứ! Chỉ cần ta nhấn vào cái Den – Den – Mushi này.
Thì khả năng lũ hải tặc các ngươi thoát ra khỏi đây sẽ là Zero! Sao? Ngươi đang nhớ tới ký ức về năm trước đúng không?
Robin nói.
- Không đơn giản thế đâu!
Spandam cười to nói.
Waha ha ha, để ta làm một thí nghiệm nhỏ cho ngươi xem!
Robin nhìn thấy Spandam muốn nhấn vào cái nút thì hét lên.
- DỪNG TAY!!!
Spandam lớn tiếng nói.
- Ngươi đừng có láo xược với ta!!!
- Ngươi bảo Ohara đã biến mất trên bảo đồ đúng không?
Robin nói.
- Vậy ngươi biết trên Ohara có bao nhiêu người không?! Chính vì ngươi nhìn thế giới bằng cách ấy...!Nên mới đi làm những chuyện ghê tởm như vậy!
Sau khi im lặng một lúc lâu, Robin nói.
- Buster Call...!Là một sức mạnh tàn nhẫn làm con người mất đi bản thân...!Ngươi không được sử dụng nó...!Nhất định không được sử dụng nó...
Robin nói được một nửa thì im lặng, như đang nhớ lại cái gì đó, một lúc lâu sau Robin lại nói.
- Nếu ngươi phát động Buster Call ở nơi này...!Thì đảo tư pháp sẽ bị hủy diệt...!Cùng với tất cả các ngươi.
- N-Ngươi nói cái quái gì thế?
Spandam nói.
- Sao ta lại bị người cùng phe tấng công được chứ! Đinh dọa ta à?!
Robin nói.
- năm trước...!Ta đã mất tất cả mọi thứ, cùng với cuộc sống của rất nhiều người...!Chỉ với một đợt tấng công...!Của Buster Call.
Giờ, cuộc tấng công đó đã trở lại, nó trực chỉ vào những đồng đội mà tôi yêu quí.
Tôi muốn sống bên mọi người, nhưng nếu như vậy thì tôi sẽ đem lại đau khổ cho mọi người! Dù đi tới vùng biển nào thì tôi cũng sẽ gặp những kẻ thù khủng khiếp! Bởi vì...!Kẻ thù của tôi là thế giới này và bóng tối! Với Aokiji và bây giờ cũng vậy, tôi đã gây quá nhiều phiền phức cho các cậu rồi! nếu chuyện này cứ tiếp diễn, thì vào một ngày nào đó, mọi người sẽ...!Thấy tôi là một gánh nặng! Rồi một ngày nào đó các cậu cũng sẽ phản bội và bỏ tôi đi! Đó là điều tôi sợ nhất! Vậy nên tôi không muốn mọi người cứu tôi! Nếu cứ phải chịu đựng cảm giác đó, tôi thà chế ở đây và ngay bây giờ!
Zoro nói.
- Ra là vậy...
- Waha ha ha ha!
Spandam cười to nói.
- Ta hiểu rồi! Ngươi nói quá đúng! Kẻ ngốc đến đâu cũng biết cho ngươi đi cùng là một gánh nặng!Waha ha ha ha ha! Nhìn vào lá cờ ở trên đi lũ hải tặc cặn bã!
Spandam chỉ lên lá cờ trên đỉnh tháp tư pháp nói.
- Đó là biểu tưởng...!Thể hiện cho sự liên minh của quốc gia, khắp biển và cả đại hải trình! Nó chính là thế giới! Các ngươi không là cái thá gi với nó đâu! Và lá cờ đó cùng là sức mạnh to lớn dùng để bắt con đàn-!
- Xẹt!
Một luồng kiếm khí bay qua chém vào người của Spandam, tiếng nói im bặt mà dừng, sau đó là tiếng hét vang dội.
- Aaa! Tay của ta!!!
Đám người Cp quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Isora đang từ từ đút kiếm vào bao, lúc này trong đầu của đám người Cp đồng loạt toát ra hai chữ.
- “Nhanh quá”!
Isora quay qua nhìn Luffy nói.
- Xin lỗi nha, Luffy.
Tớ không nhịn được.
Nami nói.
- Làm tốt lắm, Isora!
Sanji nói.
- Đúng vậy!
Zoro nói.
- Phải cậu chém luôn đầu của hắn đi cho rảnh chuyện.
- Được rồi, giờ đã biết được kẻ thù của Robin là ai.
Luffy chỉ lên lá cờ trên đỉnh tháp tư pháp nói.
- Sogeking...!Bắn lá cờ ấy đi.
- Rõ rồi.
Sogeking giơ cây ná nhìn giống sừng của bọ Kabuto lên nói.
- Với vũ khí mới, giàn ná vĩ đại mang tên [Kabuto = “ tên của một con bọ”], hay xem sức mạnh của ta đây! [Hissatsu Fire Bird Star = “Tất sát ngôi sao chim lửa”]!
Một con chim lửa bay thẳng vào lá cờ, rồi đốt cháy lá cờ trong ánh mắt kinh sợ của Spandam, Robin và tất cả hải quân trên đảo, Sogeking thu hồi ná lại nói.
- Hoàn thành!
- Mi tính làm gì hả?!
Spandam đứng dậy chỉ vào Luffy nói.
- Đừng tưởng là mi có thể tồn tại nếu là kẻ thù của thế giới nhé!
- TA CÓC CẦN BIẾT!
Luffy hét lên, tiếng hét vang vọng trời xanh làm Spandam hoản sợ lùi lại vài bước.
Sau khi hít sâu một hơi, Luffy tiếp tục hét.
- Robin! Tôi vẫn chưa nghe lời thật lòng của cô! HÃY NÓI LÀ CÔ MUỐN SỐNG ĐI!
Ở trên đỉnh của đảo tư pháp, Robin rơi nước mắt nhìn chăm chú Luffy, bất giác nhớ lại những lời bản thân được nghe trong quá khứ, Robin nghĩ.
- Sống...!Tôi luôn nghĩ rằng điều đó là không thể...!Không ai muốn tôi sống cả...!Nếu...!Nếu tôi có một điều ước...!Tôi ước...
Robin hít sâu một hơi, hét to lên.
- TÔI.
MUỐN.
SỐNG!!! HÃY ĐƯA TÔI RA BIỂN CÙNG VỚI MỌI NGƯỜI!!
Nghe vậy, cả nhóm mũ rơm nở nụ cười, Isora nói.
- Giờ qua luôn hay là chờ?
- Dĩ nhiên là...
Luffy nói.
- Tiến lên!
- Kẹt ~! Kẹt ~! Kẹt ~!
Lúc này, từng tiếng kẽo kẹt vang lên, Chopper nhìn xuống dưới nói.
- Cầu hạ rồi kìa.
Sanji nói.
- Cũng được việc ấy nhỉ.
Sogeking vừa run chân vừa nói.
- Tôi háo hức đ-đến mức...!Run luôn rồi.
Luffy nói.
- MỌI NGƯỜI!! TIẾN LÊN NÀO!!!!.