Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lộ Dương mang theo vẻ mặt kinh ngạc chạm khẽ vào vòng tay ngọc bích.
Cảm giác ấm nhuận, chất lượng cực kỳ tốt, ngay cả hộp gỗ đựng vòng tay, thoạt nhìn cũng chạm trổ rất tinh mỹ, Lộ Dương cho dù bình thường chưa từng tiếp xúc thị trường đồ ngọc, cũng biết đây nhất định là đồ cực kỳ đắt.
Lúc những người khác trên bàn ăn nhìn thấy vòng tay này, ai cũng sợ hãi như bị sét đánh.
Giang phu nhân còn hơn, đã sắp trợn con ngươi lòi ra ngoài.
Ông cụ giao vòng tay ngọc bích cho Lộ Dương, như vậy nói cách khác, ông cụ đã đồng ý thân phận của Lộ Dương, chỉ cần Lục Dương trở lại Lục thị, vậy thì ông sẽ không tiếp tục ngăn cản Lục Dương và Lộ Dương ở bên nhau.
Giang phu nhân vốn muốn kháng nghị, nhưng vừa nghĩ đến quyền uy của ông cụ, vừa nghĩ đến Lục Dương có thể lại nắm lấy Lục thị, bà hơi do dự.
"Ông nội!" Lục Nham nhưng lại bị chọc tức, tức giận đầy người đứng dậy, "Ông nội ông già rồi hồ đồ sao? Đó là đàn ông, đàn ông không cách nào sinh con không cách nào nối dõi tông đường! Hắn sao xứng vào cửa Lục gia, ông nội!"
"Làm ồn cái gì," Ông cụ Lục trừng Lục Nham, "Chuyện ta đã quyết định, lúc nào đến lượt con chỉ điểm?"
"Nhưng hắn rõ ràng là......"
Ông cụ Lục ném mắt đao qua, chặn lại Lục Nham mặt đỏ sưng lên: "Ta giao Lục thị cho con, thời gian ngắn ngủi, tự con xem xem thành tích của con thế nào? Năng lực thế nào?"
Lục Nham nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt toàn là tia máu đỏ, nhìn qua giống như đang cố sức nhẫn nhịn cái gì, cực kỳ đáng sợ.
"Chuyện đồng tính luyến, ta gần đây cũng thỉnh giáo mấy chuyên gia nói cho ta rồi, haiz, thì cứ vậy thôi, dù sao cũng không phải bệnh gì biến thái, chỉ là hiện tượng bình thường, ta cũng chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của các con," Dứt lời, ông cụ Lục được trợ lý sinh hoạt đỡ đứng dậy, dùng ngón tay chỉ Lục Dương, trịnh trọng nói, "Ta già rồi, chuyện của tiểu bối các con tự mình xử lý. Tiểu Dương, dẫn dắt Lục thị thật tốt cho ông, nếu không ông nội cũng không bỏ qua cho con."
Lục Dương biết, ông cụ Lục nói những lời này, như vậy kết quả chính là, đã dứt khoát.
Thành công rồi!
"Cám ơn ông nội." Lục Dương liếc Lộ Dương đứng một bên.
Vẻ mặt Lộ Dương giống như đang đắm chìm trong mơ, mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh lại, tới lúc Lục Dương lén ngoắc ngoắc ngón út hắn, hắn mới á một cái, trong cái nhìn của ông cụ Lục vội vàng cúi người cám ơn.
Ông cụ Lục phất phất tay, đi đến cửa.
Nhưng lúc này, Lục Nham ở phía sau buồn rười rượi nói: "Ông nội, ông quá bất công!"
Ông cụ Lục cau mày xoay người.
"Con cũng là cháu ông," Nụ cười Lục Nham cực kỳ âm u, "Sao ông chỉ đối tốt với Lục Dương chứ? Công ty cũng cho hắn, vợ là nam hay nữ cũng tùy hắn, hả? Ông là người ông tốt mà, ông nói đúng không? Hả? Có phải không?"
Mắt ông cụ Lục híp lại: "Lục Nham, ông đã cho con cơ hội, là tự con năng lực không đủ làm việc không được, cái này cũng không trách được......"
Ông cụ còn chưa nói hết lời, đã thấy Lục Nham thình lình đứng lên, giống như nổi cơn điên túm một chiếc ghế bên cạnh qua, trong ánh mắt kinh ngạc đến cực điểm của mọi người, cơ hồ là trong nháy mắt, điên cuồng ném cái ghế nặng trịch về phía ông cụ Lục.
Tình cảnh trong nháy mắt mất kiểm soát.
Lục Nham giống như một con chó hoang thoát cương, nổi khùng nổi điên, bắt đầu rống ông cụ Lục trên đầu đang chảy máu: "Lão già kia! Dựa vào cái gì! Cái gì cũng là Lục Dương, tôi mẹ nó không phải cháu ông à? Tôi mẹ nó không phải người Lục gia à? Đồ chó, toàn là đồ chó, chết hết đi, chết hết đi!"
"Điên rồi điên rồi, đây là điên rồi!" Xung quanh lập tức có người xông lên, tốn rất nhiều sức mới ngăn được Lục Nham.
Đợi đến lúc Lộ Dương từ trong khiếp sợ tỉnh lại, hắn chỉ nhận ra xe cứu thương trên đường vừa lái đi, ông cụ Lục nằm bên trong bị đánh ngất. Lục Dương mang theo Lộ Dương vẻ mặt khó tin ngồi vào xe, định lái xe đến bệnh viện.
"Không phải, hắn sao lại đột nhiên......" Lộ Dương bỗng nhiên túm lấy tay Lục Dương, trợn to mắt.
Lục Dương lặng im một lát, mở miệng nói: "Em chắc không biết, Lục Nham trước đây từng mắc bệnh tâm thần. Hồi ấy, hắn rất nóng nảy, hành động phô trương, nói chuyện không ngừng, một tối đồng thời lên giường với phụ nữ, sau đó mẹ hắn dẫn hắn đi chẩn đoán bệnh, là chứng rối loạn hành vi cảm xúc."
Lộ Dương kinh hãi.
"Sau đó hắn chữa trị một thời gian rất dài, đã ổn định lại," Lục Dương nhức đầu ấn huyệt Thái Dương, "Là anh sơ sót, không nghĩ tới chuyện mấy hôm nay sẽ kích thích hắn phát điên như vậy......"
Lộ Dương mấp máy miệng: "Gia tộc các anh...... nước quá sâu."
"Sau này từ từ nói với em," Lục Dương khỏi động xe, "Đến bệnh viện trước nhé."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat và Wordpress humat.wordpress)
Dư Bảo Nguyên ôm nhãi con về đến nhà, Cố Phong đã ở trong bếp bận rộn.
Xem ra thằng cha này làm thật.
Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng đi tới ngoài cửa phòng bếp, nhìn Cố Phong bận việc bên trong.
Lúc này, Cố Phong đã cởi áo khoác chính trang, cởi cà vạt, chỉ mặc quần Tây và áo sơ mi trắng, bên hông đeo một cái dây lưng tôn vòng eo khỏe gầy của hắn lên vẻ quyến rũ. Trên người hắn còn khoác tạp dề màu lam, gò má anh tuấn ánh lên tia sáng, mồ hôi trên trán từng giọt từng giọt. Cố Phong nghiêng mặt nhìn Dư Bảo Nguyên, khẽ cười một tiếng: "Bảo bối, đừng vội, xong ngay đây."
Dư Bảo Nguyên thu tầm mắt, ngồi trở lại bàn ăn.
Cậu vừa ngồi không lâu, Cố Phong đã bưng một đĩa ra: "Nhìn trình độ này, em thấy là món gì?"
Dư Bảo Nguyên nhìn chằm chằm thứ trong đĩa rất lâu, mới cau mày: "Đây là...... nhang xào than đen?"
Sắc mặt Cố Phong lập tức lúng túng, thở dài, không chút do dự đổ đồ trong đĩa vào thùng rác: "Tôi nấu lại nhé."
"Chờ chút," Dư Bảo Nguyên gọi hắn lại, kéo hắn ngồi xuống bên cạnh, "Nghỉ một lát đi."
Dứt lời, cậu đưa một cốc nước cho Cố Phong.
Cố Phong mang theo vẻ mặt vui mừng, hai tay cầm cốc thủy tinh Dư Bảo Nguyên đưa uống một hớp.
Chà......
Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dạng hắn, lắc lắc đầu, ánh mắt xoay chuyển, nhìn thấy phần văn kiện trên bàn, cầm lên xem tỉ mỉ.
"Tôi đang tìm nhà trẻ cho Duệ Duệ," Cố Phong vội vàng chân chó giải thích, "Em xem chỗ này thế nào?"
"Duệ Duệ vừa sinh không lâu, vẫn chưa đến lúc nhỉ?"
"Chuẩn bị trước," Cố Phong nhẹ nhàng ôm Dư Bảo Nguyên qua, chân tay lóng ngóng, "Nhà trẻ bây giờ, mấy cái điều kiện tốt căn bản không phải dùng tiền là có thể mua được, chuẩn bị sớm an tâm sớm. Con chúng ta, cũng không thể ủy khuất."
Dư Bảo Nguyên thở dài, gật gật đầu, lật mấy tờ tài liệu phía sau, vừa nhìn thấy giá tiền nhà trẻ, cả người hít khí lạnh: "Một năm đắt vậy?"
"Đây không phải giá một năm," Cố Phong nói, "Là một tháng."
Dư Bảo Nguyên trợn tròn mắt: "Một tháng? Nhà trẻ này không đi cướp giật chứ? Nhà trẻ này làm bằng vàng à?"
Cố Phong xoa đầu cậu: "Tiền tôi có mà, em đừng đau lòng."
Dư Bảo Nguyên đau lòng cau mày, xách thằng nhãi Cố Gia Duệ đến trước mặt, nhìn dáng vẻ vô tội của nó: "Ông đây không phải đẻ ra máy ngốn tiền chứ? Cái này...... tôi một tháng kiếm được nhiều hơn nữa cũng không đủ cho nó hô hố mà......"
Cố Phong cười một tiếng, đứng dậy đi tới nhà bếp, định nấu lại món thịt kho Đông Pha.
Thịt kho Đông Pha (yummyyyyy)