Edit + Beta: Vịt
Những ngày tháng chỉ ăn và ngủ của tui vẫn còn kéo dài T_T Tui sẽ cố gắng đến tuần sau hoàn chính văn nhé
Gió núi thổi mạnh, Cố Phong cởi áo khoác của mình.
"Đỉnh núi lạnh, nào, khoác thêm." Vừa nói, Cố Phong dùng áo khoác của mình quấn chặt lấy Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên nhắm mắt lại, lỗ tai nhạy bén nghe thấy âm thanh của gió, nói: "Đã sáng rồi."
"Ừ," Cố Phong gật gật đầu, "Muốn về chưa?"
"Mắt tôi dù không nhìn thấy rõ, nhưng tôi có thể cảm giác được ánh sáng mặt trời mọc," Dư Bảo Nguyên dừng lại một chút, "Rất thỏa mãn...... cám ơn anh."
Tay Cố Phong dắt Dư Bảo Nguyên ngưng một lát, sau đó cười khổ nói: "Còn khách khí với tôi làm gì?"
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện.
"Vì em làm chuyện gì, tôi đều cam tâm tình nguyện," Mắt Cố Phong chứa tình ý thật sâu, tay nhẹ nhàng vuốt lên má Dư Bảo Nguyên, giống như đang vuốt ve bảo bối quý giá nhất trên đời, "Em không chỉ là ba của con trai hai bọn mình, nhiều hơn là người yêu của tôi. Tôi biết em bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ cố gắng đến một ngày em bằng lòng một lần nữa chấp nhận tôi."
Hầu kết Dư Bảo Nguyên chuyển động, tính che giấu mà ho khan một tiếng.
"Cho nên...... sau này không được khách khí với tôi như vậy nữa," Cố Phong cõng người dậy, "Em mỗi lần vô tình cố ý kéo ra chút khoảng cách với tôi, tim tôi đều đau khổ hối hận một lần."
Dư Bảo Nguyên tựa vào bên cổ Cố Phong, chỉ cảm thấy cả người Cố Phong ấm áp.
Hai người ở trong trầm mặc đi xuống núi, lúc đến giữa sườn núi, người lên núi tập luyện, ngắm cảnh đi dạo nhiều hơn, bọn họ thấy hình ảnh một người đàn ông cõng một người đàn ông khác, thỉnh thoảng mặt lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng cũng không lên tiếng quấy rầy.
Lúc gần đến chân núi, điện thoại Cố Phong bỗng nhiên vang lên.
Hắn trước đặt Dư Bảo Nguyên xuống, sau đó một tay kéo chặt lấy người không buống, mới cầm điện thoại mình lên nhìn.
Vậy mà là...... Lục Dương?
Hắn và Lục Dương, mặc dù có giao thiệp trên thương mai, nhưng cuộc sống cá nhân trao đổi cũng không nhiều.
Sáng sớm tinh mơ gọi điện thoại đến, chẳng lẽ có việc quan trọng?
Cố Phong nhận điện, chỉ nghe thấy tiếng Lục Dương bên kia thử dò xét hỏi một câu: "Là Cố Phong sao?"
"Ừ," Cố Phong bình tĩnh gật đầu, "Lục tổng?"
"Không, không phải," Lục Dương thở dài một tiếng, "Giờ đã không phải Lục tổng nữa."
Cố Phong thân là tổng tài Cố thị, đương nhiên biết rối loạn của Lục gia gần đây. Hắn cũng không nói thêm gì, trực tiếp hỏi: "Lục tổng tìm tôi có việc gì gấp sao?"
"Phải, có chuyện muốn nhờ anh." Tiếng Lục Dương nghe có chút mệt mỏi.
Cố Phong đang muốn nói gì, chỉ nghe thấy ống nghe bên kia truyền đến tiếng ầm ĩ quen thuộc của Lộ Dương, một lát sau, điện thoại biến thành Lộ Dương nhận, "Cố Phong à? Gì nhỉ, muốn nhờ anh một chuyện! Trước kia ở bệnh viện Trung Tâm có một bác sĩ rất nổi tiếng, họ Tô, chữa bệnh tinh thần tâm lý rất lợi hại, anh biết chứ?"
Cố Phong suy nghĩ một chút: "Không biết."
Lộ Dương ở bên kia lúng túng ờ một tiếng, ăn vạ nói: "Dù sao chính là có người như vậy, nhưng ông ấy đã về hưu. Tôi muốn phiền anh...... có thể tìm quan hệ mời ông ấy không? Bên tôi có bệnh nhân cần gấp chữa trị phương diện này!"
Mười ngón tay Cố Phong chặt chẽ giam lấy mười ngón tay Dư Bảo Nguyên, ôm người vào ngực, tránh cho cậu bị gió núi thổi bị cảm. Hắn nghe tiếng Lộ Dương bên kia, hỏi: "Nói đại khái sự việc cho tôi một lần."
Lộ Dương do dự một chút, ở bên kia nhẹ nhàng nói: "Vậy anh đừng nói với Bảo Nguyên."
Chuyện liên quan đến Dư Bảo Nguyên, cả người Cố Phong đều căng thẳng. Dư Bảo Nguyên rất rõ ràng đã nhận ra tâm tình hắn, cau mày hỏi: "Anh sao thế?"
Cố Phong hôn một cái lên trán cậu: "Đừng lo, không có chuyện gì."
Vừa nói, dắt Dư Bảo Nguyên đến một bên ngồi xuống, mắt thấy người ổn rồi, bước đi xa mấy bước, nhẹ giọng nói: "Được rồi, cậu nói."
"Gì nhỉ...... chính là một tình địch của tôi, Bảo Nguyên biết, hắn......" Lộ Dương cắn răng, "Hắn tối qua tự sát ở nhà riêng. Tôi vừa gọi điện cho Bảo Nguyên quyết định tuyển hắn vào quán, quay đầu gọi điện cho hắn đã không ai nhận, trong nhà cũng không có người nhận, tôi cảm thấy hơi kỳ lạ."
Lộ Dương trước giờ biết tính Hùng Vũ Đan, điện thoại di động không bao giờ rời tay, hơn nữa âm báo điện thoại mở cực to, cho dù đêm khuya cũng có thể rung người ta tỉnh, không bỏ lỡ một tin tức quan trọng nào.
Buổi tối nào đó trước đây, Lộ Dương bị ăn tức của Hùng Vũ Đan, từng nửa đêm rưỡi lén gửi Wechat khiêu khích cho Hùng Vũ Đan, gửi nửa phút cap màn hình lại liền thu hồi, coi như sướng trong lòng.
Nhưng hắn không nghĩ tới, Hùng Vũ Đan một phút sau rep lại một câu khiêu khích hơn, hai người vèo vèo vèo không ngủ, cả tối gửi cho nhau tin Wechat chửi người, chửi đến trong điện thoại Lộ Dương lưu chật ních đêm đó.
Cho nên, lúc gọi cho Hùng Vũ Đan cú điện thoại không ai nghe, Lộ Dương liền cảm thấy không được bình thường.
"Tôi lúc ấy đã cảm thấy hơi sợ, nghĩ tới chuyện tìm việc cho hắn cũng nên thương lượng mặt đối mặt với hắn, liền chạy đến nhà hắn," Lộ Dương hít sâu một hơi, "Trời mẹ, vẫn may tôi đến kịp, bồn tắm toàn là máu......"
Cố Phong dùng ánh mắt xác định an toàn của Dư Bảo Nguyên trên ghế, gật gật đầu: "Sau đó?"
"Tôi lập tức đưa người đến bệnh viện, cấp cứu mấy tiếng, vừa đẩy ra khỏi phòng giải phẫu không lâu, mạng tạm thời bảo vệ," Âm thanh Lộ Dương rầu rĩ, "Nhưng bác sĩ cũng nói, bệnh nhân hình như hoàn toàn không có bất kỳ ý thức và dục vọng cầu sinh nào, rất có thể là phương diện tinh thần có chút vấn đề. Tôi liền nghĩ...... có thể mời chuyên gia khám cho hắn không?"
Cố Phong còn chưa nói, Lộ Dương bên kia lại kêu lên: "Anh đừng từ chối tôi á, giờ trong đám chúng ta chỉ anh đáng tin nhất...... lại nói, Cố tổng, gì nhỉ, tôi cũng không để anh giúp vô ích, tôi có thể tiết lộ rất nhiều bí mật nhỏ và thói quen của Bảo Nguyên."
Vừa nghe đến cái này, mắt Cố Phong vụt sáng: "Thật?"
"Thật đó thật đó, tôi còn giúp anh ở trước mặt Bảo Nguyên nói hay về anh, để cậu ấy sớm mềm lòng với anh."
"Gửi thông tin cơ bản của chuyên gia kia cho tôi, tôi nhanh chóng giải quyết cho cậu."
"Á!" Lộ Dương lúc này cao hứng, dài dòng vài câu, cũng cúp điện thoại.
Cố Phong lại cõng Dư Bảo Nguyên lên, Dư Bảo Nguyên hỏi: "Chuyện gì?"
Cố Phong suy nghĩ một chút, vẫn quyết định không lừa cậu. Dù sao chuyện gì cũng có một ngày bị biết được, nếu hắn giấu Dư Bảo Nguyên, Bảo Nguyên tâm tư luôn nhạy cảm suy nghĩ lung tung, khiến giữa hai bọn họ lại sinh ra hiềm khích thì làm sao?
Không dễ gì mới đến gần một chút.
Cố Phong giản lược một đống lời blo bla của Lộ Dương, nói đơn giản chuyện này cho Dư Bảo Nguyên.
Dư Bảo Nguyên lúc nghe thấy Hùng Vũ Đan tự sát, cả người đều sợ hãi, cũng may người tạm thời không sao, cậu cũng hơi yên tâm.
"Vậy anh...... giúp tìm quan hệ, mời chuyên gia đi." Âm thanh Dư Bảo Nguyên còn mang theo chút buồn ngủ mềm nhũn, nghe đến Cố Phong vô cùng thoải mái.
Hắn cười nói: "Được, chuyện em phân phó, tôi thế nào cũng phải làm thỏa đáng."
"Tôi không phân phó cho anh, anh tự thêm drama gì thế......" Dư Bảo Nguyên hừ hừ một tiếng, nửa ngủ.
Cố Phong quay đầu, cảm nhận tóc Dư Bảo Nguyên gãi cổ mình.
Sáng hôm nay, cùng Bảo Nguyên leo núi, ngắm mặt trời mọc, còn nhận được cơ hội hôn môi. Ngữ khí Bảo Nguyên nói chuyện với hắn cũng càng ngày càng hiền hoà......
Cố Phong cười cười, buổi sáng nay, thật đáng giá.