Edit + Beta: Vịt
Sắp đến chương rồi có nghĩa là tui sẽ phải đăng phần còn lại của bộ này sang Story . Từ chương sau tui sẽ thường xuyên nhắc nhở các thím chuyển sang đọc từ chương ở Story khác nhé, có dẫn kèm link ở cuối cho thím nào đọc bằng web, còn không thì cứ vào profile của tui là thấy liền à
Chờ Dư Bảo Nguyên chỉnh trang bản thân xong, Cố Phong liền lái xe đưa cậu đến Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Xe Cố Phong dừng ở đường lớn đối diện cửa Siêu Cấp Nguyên Bảo. Hắn mở cửa xe ra, nói với Dư Bảo Nguyên ngồi ở ghế phó lái: "Tôi ôm em đi qua."
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên có chút kỳ dị: "Tôi tự đi là được."
"Tôi ôm em," Cố Phong vẫn kiên trì, "Đường sá nguy hiểm, huống chi chân em còn chưa khỏi hẳn, có thể ít đi lại thì tận lực ít đi lại. Được không?"
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện, mắt thấy Cố Phong mở cửa xuống xe, đi tới cạnh mình, dùng tư thế cực kỳ nồng nàn ôm ngang mình lên.
Dư Bảo Nguyên có chút mất tự nhiên ho một tiếng: "Tôi nói...... anh cũng không cần làm đến vậy, qua đường mà thôi, tôi cũng không phải trẻ con mấy tuổi."
Cố Phong ôm cậu đi về phía trước: "Em coi như để tôi yên tâm, được không?"
Dư Bảo Nguyên bĩu môi: "Anh bây giờ cái gì cũng muốn chen một chân, không phải tôi nói, Đại cung nữ bên cạnh Từ Hi thái hậu cũng không làm đến như vậy."
Cố Phong nhìn gò má trắng nõn của Dư Bảo Nguyên, nhẫn nhịn kích động muốn cúi đầu hôn một cái.
Lúc bọn họ đi đến cửa quán Siêu Cấp Nguyên Bảo, hai giọng nữ giòn tan truyền tới.
"Rốt cục lại nhìn thấy, thím xem thím xem, lại ôm nhau, thật thân mật thật ấm áp......"
"Thím có phát hiện không khí giữa hai bọn họ có chút không giống?"
"Sẽ không phải đã gì đó rồi chứ? Nhìn vóc người mặc bộ tây trang kia đã cảm thấy phương diện kia rất mạnh......"
"Nè nè nè, đã nói không chụp hình, sao thím lại mang theo điện thoại!"
Dư Bảo Nguyên nghe cuộc trò chuyện loáng thoáng theo cơn gió truyền đến, trong lúc nhất thời có chút lúng túng.
Cố Phong ho nhẹ một tiếng, quay đầy nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Nơi đó trốn hai bé gái trẻ tuổi, vừa nhìn thấy ánh mắt Cố Phong nhìn sang các cô, lập tức dưới chân bôi dầu chạy tới phía sau cây cột, chỉ lộ ra mấy cọng tóc và một đôi mắt trốn tránh.
Cố Phong không truy cứu, ôm Dư Bảo Nguyên vào trong quán.
Hà Tuệ thấy Cố Phong ôm boss nhà mình đi vào, thực sự giật mình. Bất quá cô kịp phản ứng rất nhanh, cười nói: "Boss, Cố...... Cố tổng chào buổi sáng."
"Đến sớm quá," Dư Bảo Nguyên cười một tiếng an lòng Hà Tuệ, "Ăn sáng rồi chứ?"
Hà Tuệ gật gật đầu, mắt thấy Cố tổng an trí boss nhà mình trên ghế nằm mềm nhũn.
"Được rồi, giờ tôi đã ngồi đây rồi, anh có thể yên tâm thẳng bước rồi chứ?" Dư Bảo Nguyên cắm túi làm ấm tay của mình vào, quay lưng với Cố Phong nói.
Cố Phong gật gật đầu: "Vậy em chú ý nghỉ ngơi, buổi chiều dẫn em đi bệnh viện."
Vừa nói, hắn liền xoay người rời đi. Chỉ là hắn vừa đi đến cửa, lại vòng trở lại, giao một phong thư vào trong tay Dư Bảo Nguyên: "Đúng rồi, vật này quên đưa em."
Dư Bảo Nguyên cầm phong thư kia, "Đây là cái gì?"
"Bác sĩ Bạch tối qua cho người đưa đến nhà, tôi quên đưa cho em." Cố Phong gật gật đầu với Dư Bảo Nguyên, xoay người ra cửa, lái xe đến công ty.
Dư Bảo Nguyên ngồi tại chỗ, cầm lấy phong thư.
Bạch Hướng Thịnh cho người đưa cho cậu?
Có thể là cái gì?
Dư Bảo Nguyên ôm tò mò, xé miệng dán, sau đó lấy một vật bằng giấy trong đó ra.
Cậu vừa nhìn thấy vật này, cả người liền kinh ngạc.
Cậu nhanh chóng mở tờ giấy này ra, bên trên cùng, rõ ràng là hai chữ to "Thiệp mời".
Đây là...... thiệp mời đính hôn?
Dư Bảo Nguyên nhanh chóng xem nội dung trên thiệp mời một lần, càng giật mình.
Bạch Hướng Thịnh gửi thiệp mời này cho cậu, mời cậu tham dự nghi thức đính hôn của y và Mạnh Mãng Long tổ chức vào tháng sau!
Trong lòng Dư Bảo Nguyên đang giật mình, điện thoại của Bạch Hướng Thịnh đúng lúc gọi tới.
Cậu nhận điện, bên kia trong âm thanh Bạch Hướng Thịnh lộ ra hưng phấn tràn đầy: "Alo, Bảo Nguyên, hiện tại đến giờ làm việc rồi, cậu tiện nghe điện thoại chứ?"
"Ừm," Dư Bảo Nguyên đáp một tiếng, không nhịn được hỏi, "Thiệp mời tôi nhận được, là...... thật?"
"Đương nhiên là thật," Bạch Hướng Thịnh ở đầu kia vui vẻ, "Một tháng nữa, cậu ngàn vạn không thể quên, quên thì đàng hoàng nhớ kỹ cho tôi!"
"Không phải," Dư Bảo Nguyên vẫn có chút không giải thích được, "Hai các anh đính hôn? Sau đó còn kết hôn? Hoàn cảnh trong nước hình như cũng không......"
Bạch Hướng Thịnh ở bên kia xí một tiếng: "Kết hôn đương nhiên là kết hôn, cơ mà chỉ là không có tờ đăng kí kết hôn mà thôi, tôi với Long ngốc đều không để ý điểm này. Tôi đã quyết định sống thành thật với Mãng Long, thật sự là có quy trình vẫn phải đi một lần, nếu không luôn cảm thấy có gì đó không thoải mái."
Dư Bảo Nguyên giờ mới hiểu, "Hóa ra là vậy. Anh yên tâm, tôi sẽ không quên, đến lúc đó cho hai chú rể các anh bao lì xì lớn."
"Vậy thì tốt," Âm thanh của Bạch Hướng Thịnh đã cho thấy tâm tình vui vẻ của y, "Ngày đính hôn và kết hôn, bọn tôi chỉ mời vài bạn bè thân thiết, những người nhàn tạp khác không mời. Trước đây bà cô kia của Mãng Long không phải rất phản đối sao? Bà ta nói bà ta chết cũng sẽ không tham gia, thừa nhận hôn lễ của chúng tôi, ha, tôi trực tiếp nói với bà ta, tôi căn bản không định mời bà ta, ngay cả thiệp mời cũng không làm phần của bà ta. Mụ yêu quái già kia tức đến nỗi fake body cũng lệch, phải đi tiêm axit hyaluronic () lại lần nữa, ha ha ha ha."
(() Axit Hyaluronic là một loại thành phần chống lão hóa)
Dư Bảo Nguyên vui vẻ tán gẫu thêm với Bạch Hướng Thịnh mấy câu, mới cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng cậu có chút cảm khái.
Một người sống có hạnh phúc hay không, thật sự không lừa được người khác.
Loại cảm giác hạnh phúc tràn đầy toàn thân Bạch Hướng Thịnh, vừa mở miệng đã nghe ra.
Cảm giác hạnh phúc này, giả bộ thế nào, diễn thế nào cũng không diễn ra được.
Cậu dùng tay đỡ đầu, nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, trong lòng có thứ gì đó, ngưa ngứa.