“…Cha?”
Tôi lờ mờ nhìn thấy bóng hình một người đàn ông sắp bước qua tuổi ba mươi đang ngồi đọc sách.
“…Cha-, là người sao…?”[note59637]
Đôi mắt màu xanh lục giống hệt tôi nhìn xuống.
“Sao thế, Tia?”
Nghe thấy giọng nói mà tôi đã hằn sâu trong trí nhớ, tôi bất giác nổi da gà.
Gì thế này, thật sao?
Mùi hương của những quyển sách cùng bầu không khí của thư viện quá rõ ràng để nói rằng đây chỉ là những kí ức nhạt nhòa.
Tôi chớp mắt liên hồi nhằm cố hiểu xem tình huống này là gì.
Tại sao mấy cái kệ sách kia lại to lớn đến thế còn cái bàn này lại cao đến vậy?
“Tia?”
Lần cuối có người gọi tôi đầy tình cảm như thế là khi nào nhỉ?
Tôi thấy mình như sắp khóc tới nơi khi thấy được đôi mắt xanh thân thuộc đó.
Cha giống hệt như hình ảnh người đàn ông trẻ trung mà tôi còn nhớ trong tâm trí mình.
“Tia, con ổn chứ?”
Tôi không biết chuyện quái gì đang xảy ra nữa, nhưng tôi cần phải rời khỏi nơi này.
“Cha chờ một chút. Ý con là, con có thể về phòng của mình được không?”
Cha tôi, người đang nghiêng đầu khó hiểu, gật đầu đồng ý trong khi nhắm mắt lại đầy nhẹ nhõm.
“Ừ, được chứ. Con có muốn ta đi cùng con không?”
“K-không ạ! Con có thể tự mình đi được mà!”
“Haha. Hôm nay con có vẻ năng đông hơn mọi khi đấy. Nhớ đi đứng cẩn thận nha.”
“Vâng ạ. Con sẽ trở lại ngay. Cha đợi con một xíu nha!”
Nói rồi tôi bắt đầu chạy đi.
Nhìn quanh thư viện khi đang chạy đi, dường như nó vẫn giống như xưa.
Là vẻ ngoài mà trước khi tôi trở thành thủ thư và thay đổi lại nó cho hiệu quả.
Lạ kỳ! Thực sự quá lạ kỳ rồi!
Vừa chạy khỏi thư viện, một sảnh dài vừa lạ vừa quen đập vào mắt tôi.
Phòng tôi nằm ở chỗ xa quá, nên tôi chạy đại vào một phòng đang mở cửa.
Một căn phòng với một chiếc giường đơn và bày nội thất đơn giản trông như chẳng thuộc về ai cả.
Tôi đoán nó là phòng dành cho khách, nhưng giờ thì chuyện đó chẳng quan trọng nữa.
Chốn này như một ngôi làng thu nhỏ vậy, chẳng thể nào đếm nổi số phòng để trống được.
“Gương! Đúng rồi, là gương!”
May mắn thay, tôi đã có thể kiếm được một chiếc gương soi toàn thân đặt ở góc phòng.
Trông chẳng xa chút nào. Nhưng kì lạ là tôi phải bước nhiều bước mới tới nơi.
Và khoảnh khắc mà tôi đứng trước gương, tôi có thể hiểu được tại sao.
“Sao mình lại bé thế này!?”
Cơ thể tôi bé tới nực cười, và tôi còn không thể lấp đầy được một phần ba chiếc gương soi trước mặt vốn được làm ra để vừa với chiều cao của một người trưởng thành.
Nhìn xuống, tôi có thể được hai bàn tay nhỏ trông như lá phong, một chiếc bụng em bé, và một bàn chân bé tẹo.
“Mình bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?”
Tôi chẳng thể hỏi ai khác được. Sau một hồi suy nghĩ, tôi nhanh chóng nhấc mép chiếc váy mà tôi đang mặc lên.
“Năm sinh nhật tám tuổi mình đã bị ngã và bị thương!”
Lúc đó tôi đang chơi trong vườn và đã làm trầy đầu gối vào đá. Vết sẹo đó lớn đến mức mà đến tận năm 25 tuổi nó vẫn còn thấy rõ.
“Không có. Không có vết sẹo nào hết.”
Đầu gối tôi trơn nhẵn không hề có dấu vết gì là bị thương cả.
“Vậy là mình vẫn chưa được tám tuổi…”
Tôi nhìn vào gương một lần nữa, nhưng ngoại hình con nít của tôi vẫn chẳng có gì thay đổi.
Ngạc nhiên vì bản thân vừa mới gặp tai nạn, mà giờ lại chẳng thấy vết thương gì. Đáng ngạc nhiên hơn nữa là, sự thật tôi đã quay trở về quá khứ.
Dù cho trước đó đã được trải nghiệm chuyển sinh sau cái chết, chuyện này vẫn không hề dễ chấp nhận chút nào.
Lần đầu tiên tôi được trải nghiệm cảm giác hồi quy là thế nào.
Tôi ngồi xuống chiếc giường đặt bên cạnh do hai chân run lên không thể đứng vững.
Nhưng có chiều cao khiêm tốn cũng không phải là dễ dàng gì.
Với chiều cao của tôi, quang cảnh của dinh thự Lombardy khó mà có thể được nhìn thấy từ cửa sổ
“Mình thực sự đã trở về quá khứ.”
Tôi lẩm bẩm như thế sau khi thấy hàng cây lớn ngát xanh trong khu vườn.
Số cây đó đã bị chặt bỏ khi người bác cả của tôi, Viese trở thành gia chủ.
Ông ta nói rằng là để cho cảnh đẹp hơn nhưng nhìn là biết ông ta không muốn nhìn thấy hàng cây mà ông nội yêu quý rồi.
Mang tiếng là anh cả, nhưng người đàn ông được gọi là gia chủ ấy lại chẳng hề biết gì về tầm quan trong của hàng cây ấy đối với gia tộc này.
“Tên ngốc Viese.”
Tôi chẳng biết ông nội đã nghĩ gì nhưng Viese chưa bao giờ hợp để trở thành người đứng đầu gia tộc.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, kể cả bác ba của tôi, Laurel cũng không đủ năng lực nốt.
Nếu Viese là người đàn ông với tầm nhìn hạn hẹp và thiển cận, thì người em của mình, Laurel lại là một con chó trung thành luôn hành động theo mệnh lệnh từ người anh.
Nếu có ai đủ khả năng thì, nó phải là cha của tôi, Gallahan.
Mặc dù ông có hơi bị mong manh dễ vỡ lẫn bao dung thái quá, ông vẫn là người được ăn học đầy đủ và muốn được tới học viện để có thể học cao hơn.
Nhưng vì cha mất sớm, nên chẳng còn mấy lựa chọn…
Chờ đã.
“Cha của mình…ông ấy có thể được cứu mà?”
Cha qua đời do bệnh không lâu trước sinh nhật thứ mười một của tôi.
Khi đó, nó là một căn bệnh không có thuốc chữa, nên tôi chẳng thể làm gì được cả, nhưng chỉ vài năm sau, tôi nhớ rõ ràng đã có một bài báo nói rằng có một vị bác sĩ đã tìm ra được phương thuốc chữa bệnh.
“Mình có thể cứu được cha!”
Cả cơ thể tôi run lên vì vui sướng.
Đôi mắt tôi ngấn lệ, nước mắt lăn dài trên má.
Mày sẽ không phải mất cha nữa.
Ông ấy có thể được cứu.
Mày sẽ không phải nhìn cha mình chết trong đau đớn ở cái tuổi còn quá bé như thế nữa.
Hài hước thật, tôi bằng cách nào đó đã trở về quá khứ.
Và ngay lập tức, tôi lại nhận ra thêm một điều khác.
“Vậy không lẽ, mình không thể cứu được gia tộc Lombardy sao?”
Tôi đứng lên giường và bước tới phía cửa sổ.
Từ thư viện, có thể thấy được tòa nhà chính to lớn cao bốn tầng của nhà Lombardy cùng với nhiều tòa nhà khác nằm xung quanh hiện ra trước mắt.
Tất cả đều đang hiện diện ở đây.
Trong trí nhớ của tôi, chính mắt tôi chứng kiến các Kị sĩ Hoàng gia đóng sầm cánh cổng của căn dinh thự trống rỗng ấy.
“Trước hết, mình cần phải ngăn Viese trở thành gia chủ đã.”
Là vị gia chủ tiếp theo, ông ta đã hỗ trợ cho Nhất Hoàng tử khi đó.
Rabini Angenas, mẹ của Nhất Hoàng tử và là Hoàng hậu của Đế quốc Lambrew, cũng là chị họ của vợ Viese, Seral.
Với mối quan hệ như thế, bọn họ hẳn đã cấu kết với nhau hỗ trợ cho người con của bà ta đứng lên vị trí Thái tử tiếp theo.
Nhất Hoàng tử là người đầu tiên không thể có đủ khả năng nắm giữ được số quyền lực to lớn cùng với trách nhiệm như thế, và Hoàng đế Jovanes thì chưa bao giờ là một người cai tri ngu ngốc.
Và Viese là người không hiểu được điều đó mà còn hỗ trợ cho Nhất Hoàng tử.
Nếu như ông ta không thể hiện công khai sự ủng hộ của mình đến thế.
Không, cha nội đó còn gửi cả thư nặc danh và hãm hại Nhị Hoàng tử nữa cơ mà.
Nếu không thì, Lombardy có lẽ sẽ được an ổn rồi.
Thế nên, tôi đã từng nghĩ rằng tôi sẽ thử khuyên Viese xem sao, nhưng sớm sau đó, tôi nhận ra rằng điều đó chẳng khác gì nước đổ đầu vịt.
Nếu hắn ta là người dễ khuyên bảo tới thế, hẳn sẽ chẳng có chuyện cả gia tộc bị hủy hoại chỉ trong một thời gian ngắn như vậy.
Đã thế thì, cần phải có ai đó làm gia chủ thay hắn.
[Ta đáng ra nên để gia tộc này lại cho cháu…]
Tôi nhớ lại câu nói mà ông của mình thường nói cùng với thói quen thở dài.
“Mình…có nên thử không?”
Tôi tặc lưỡi vì nghe như bay lên trời hái mây vậy.
Hồi tôi còn giúp ông mình lo công việc của gia tộc, không chỉ một hai lần tôi có suy nghĩ về việc trở thành gia chủ thay vì là Viese vì ông ta luôn phá hủy mọi nỗ lực khó khăn lắm mới đạt được của tôi.
Thực ra thì, dù cho có làm gì, chắc chắn là tôi cũng sẽ làm tốt hơn ông bác của mình thôi.
“Ít nhất thì mình sẽ không phạm lại sai lầm chống lại Nhị Hoàng tử như hồi đó nữa. Thế là gia tộc mình sẽ được an toàn. Mình biết chắc là kiểu gì Nhị Hoàng tử cũng sẽ trở thành Hoàng đế mà thôi…”
Nếu thế thì, nếu tôi đưa Hoàng tử vào tròng trước thì sao nhỉ?
Chẳng phải Lombardy sẽ có lợi nếu chúng ta có mối quan hệ với nhau hay sao?
Không chỉ thế. Tôi còn có ký ức của những chuyện sẽ xảy ra trong vòng ít nhất là 20 năm tới nữa cơ mà.
Nếu tôi có thể sử dụng tốt số kiến thức mà tôi có, tôi có thể khiến gia tộc Lombardy trở nên hùng mạnh hơn nữa.
Tôi có thể chính tay mình bảo vệ được gia đình yêu quý của mình mà.
Rõ rồi.
“Làm thôi.”
Đã từng là gia tộc sẽ bị phá hủy nếu không đặt vào tầm kiểm soát.
Cả một gia tộc có hàng trăm năm lịch sử lại bị phá hủy đến bi thảm chỉ vì thế.
“Mình sẽ trở thành gia chủ.”
Hoặc là giúp cha tôi kế thừa ông nội.
Chỉ cần không phải là bác cả Viese hay người bác ba Laurel mà thôi.
“Thế thì, giờ mình…”
Tôi trườn xuống giường và sắp xếp lại suy tính của mình thêm chút nữa.
* * *
“Ngài Gallahan đã nhận được lời gọi của gia chủ, nên ngài ấy đã đến văn phòng rồi ạ.”
Khi tôi quay trở lại thư viện, nơi mà cha tôi vừa mới ngồi đó giờ đã được sắp xếp lại gọn gàng và đó là lời mà người thủ thư nói với tôi.
Người thủ thư già với mái tóc đã ngả xám, Brochle.
Vẫn chưa đến lúc Brochle nghỉ việc vì bị bệnh và tôi bắt đầu làm việc tại thư viện.
Ông ấy vốn là một vị giáo sư nổi tiếng ở học viện nhưng sau đó đã bắt đầu làm việc tại Lombardy.
“Ông phòng sách ơi.”
Nếu là ở tuổi gốc của tôi, nói thế với Brochle nghe có vẻ khá ngốc nghếch, người đã từng là một giáo sư, nhưng kệ chứ? Tôi giờ là một đứa nhóc mà.
“Xin hãy cho cháu mượn một cuốn sách ạ.”
“Ngài muốn mượn loại sách gì nào?”
Khi tôi nói tựa đề của cuốn sách, Brochle ngây người.
“Có khi nào, là do Ngài Gallahan yêu cầu không ạ?”
“Không ạ. Cháu muốn được đọc nó.”
Tôi hiểu tại sao Brochle lại ngạc nhiên đến thế. Nhưng tôi chờ đợi một cách tự tin, không hề tránh né ánh mắt của ông ấy đang nhìn vào tôi.
Đây là cuốn sách mà tôi muốn đọc nhất trước khi tôi bị xe ngựa tông trúng.
Nhưng mà nó lại quá quý giá và đắt đỏ nên tôi đã không thể nào đọc được nó.
Sau một lúc, tôi rời khỏi thư viện với một cuốn sách khá nặng trên tay.
“Mình sẽ tới gần chỗ văn phòng và đọc nó trong khi chờ.”
Lúc nãy tôi đã hỏi ai đó và biết được rằng hôm nay là ngày thứ ba trong tuần.
Là thói quen cũ của ông khi luôn có một buổi gặp mặt với ba người con trai cùng một người con gái vào ngày thứ ba.
Nhưng thời gian thì mỗi lần mỗi khác, nên cha tôi cùng với các anh chị sẽ ở lại dinh thự này suốt cả ngày và đợi ông tôi gọi tới.
Nhưng không ai dám thể hiện sự bất mãn của mình trước chuyện này.
Vì ở trong dinh thư Lombardy này, quyền lực của ông là tuyệt đối.
Tự mình đi, tôi đã tới được tòa nhà chính và đứng được trước cửa văn phòng.
Đây là nơi mà tôi từng thường xuyên lui tới hồi còn giúp ông giải quyết công việc.
Từ góc nhìn của một đứa trẻ, nơi này có hơi khác.
Tôi muốn được nhìn vào bên trong tòa nhà chính nhưng phải dựa vào cửa sổ nghỉ cái đã.
Khoảng cánh từ thư viện tới nơi này quá sức với thân hình lùn tịt này của tôi rồi.
Hơn nữa, tôi có thể cảm giác được cơ thể bé con này của tôi khá yếu đuối và dễ bị mệt.
Và khi tôi nghĩ rằng mình nên ngủ một chút,
“Này, con tạp chủng kia.”
Tôi nghe được giọng nói láo toét của một đứa nhóc gọi mình.