Ta Rất Mỹ Vị

chương 26

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tin tức kẻ vạn năm cuồng tăng ca như Chu Sâm vì người yêu bị mất trí nhớ mà quyết định làm việc online tại nhà truyền đến công ty anh, cũng khiến cho mọi người bàn tán sôi nổi.

Bây giờ Hạ Thì đã trở thành một truyền thuyết với nhân viên trong công ty Chu Sâm, không hề nói quá, hơn nữa lại còn là thể loại truyền kỳ Mary Sue.

Sự tích gặp gỡ của cô và Thẩm Cẩm Minh trong đại sảnh công ty đã càng truyền càng ly kỳ, hơn nữa khi tin tức Thẩm Cẩm Minh chết cũng không còn che giấu được nữa, sau đó lại truyền thành Thẩm Cẩm Minh đối với Hạ Thì nhất kiến chung tình, Chu Sâm giận dữ ra tay day dỗ Thẩm Cẩm Minh trước đám đông, Thẩm Cẩm Minh không sửa tính nết, trong lúc say rượu tiêu sầu đã xảy ra tai nạn xe cộ…

Nhắc đến tai nạn xe cộ lại có người liên tưởng đến chuyện bà chủ tương lai cũng bị mất trí nhớ do tai nạn xe cộ, cho nên lại tưởng tượng một chút, lại tự động tăng thêm mười chương cốt truyện.

Chỉ là lại khiến cho danh tiếng của Chu Sâm càng tốt hơn, vốn dĩ mọi người đánh giá anh vẻ ngoài đẹp trai nhưng mà vô tình không nể tình thân, bây giờ xem ra đó chỉ là thép cứng không gặp được đúng lạt mềm.

Trong lúc bên ngoài còn đồn thổi thì “lạt mềm” đang ngó đầu qua cửa sổ nhìn “thép cứng”.

Chu Sâm đứng nói chuyện với Lâm đại sư ngoài cổng, bỗng dưng cảm nhận được một ánh mắt “nóng bỏng”, ngẩng đầu nhìn qua thì bắt gặp Hạ Thì đang bám vào cửa sổ mê mẩn nhìn anh, không khỏi rùng mình.

Hạ Thì lập tức tươi rói như mặt trời nhỏ, còn nhiệt tình vẫy tay với bọn họ, nhiệt tình mời mọc: “Vào nhà nói chuyện đi!”

Lâm đại sư mới không muốn vào, nhưng mà không vào cũng phải vào.

Lâm đại sư chần chừ mãi mới bước vào, lúc này Hạ Thì cũng đã chạy từ trên tầng hai xuống dưới, theo như lời Chu Sâm kể cô cũng hiểu tình cảnh hiện nay, biết được Lâm đại sư có nhiều mối liên hệ trong giới huyền học, vì vậy bây giờ trong mắt cô Lâm đại sư đã không phải là hạng tép riu như trước.

Hạ Thì vừa ngồi xuống đã nghiêng người, không kịp chờ đợi hỏi: “Làm sao, có phải là có người muốn tìm tôi để báo thù không?”

Lâm đại sư: “…”

Chu Sâm: “…”

Lâm đại sư căng não nói: “Đúng là… có chuyện như vậy, tôi đến là vì việc này. Những người đến đây lần trước gần như đã “mất tích”, không ngoài dự đoán, người nhà của bọn họ đã phát hiện ra có điều không đúng, bắt tay lại cùng thăm dò khắp nơi. Tôi nghĩ, không bao lâu nữa có thể sẽ điều tra đến đây.”

Những người đó sẽ không cho rằng Chu Sâm và Lâm đại sư có năng lực xử lý nhiều người như vậy, chỉ có thể xảy ra hai trường hợp, một là có kẻ thứ ba ra tay, hai là đám người Chu Sâm mời người khác giúp đỡ. Trường hợp một quá vô lý không phù hợp, vẫn là trường hợp thứ hai có tính khả thi hơn.

“Vậy là chắc hẳn sẽ có càng nhiều người đến đây phải không, bọn họ tưởng đó là do A Sâm làm, thế thì càng nguy hiểm rồi.” Hạ Thì nhìn Chu Sâm đầy thương tiếc, nắm lấy tay anh an ủi: “Nhưng mà anh đừng sợ…”

Âm cuối nhẹ nhàng tan biến trong nụ cười nhàn nhạt của cô khi nhìn Chu Sâm, lại lưu lại từng đợt cảm xúc lưu luyến bao vây Chu Sâm.

Chu Sâm miễn cưỡng nhếch khóe miệng, cũng nắm lấy bàn tay mềm mại của Hạ Thì. Những lời chưa nói hết của Hạ Thì hiển nhiên cũng bảy tỏ “có cô ở đây”, nhưng mà đây mới điều đáng sợ nhất đó!

Lâm đại sư vừa nhìn thấy Hạ Thì thì chân đã mềm nhũn ra, vô cùng bội phục khả năng bình tĩnh của Chu Sâm, ông ấy rất muốn chạy trốn: “Vậy chú tiếp tục đi thăm dò tình hình…”

Không ngờ rằng lúc này mẹ Chu lại vừa đi dạo phố về, nhìn thấy Lâm đại sư, lập tức hớn hở chào hỏi: “A Lâm đến đấy à, trưa nay ở lại đây ăn cơm, tôi có mua một số nguyên liệu nấu ăn bồi bổ cho Hạ Thì, cậu vẫn luôn bận bịu ngược xuôi, cũng nên ăn một chút.”

Bà nghĩ Lâm đại sư vì chuyện của Chu Sâm mà phải bận bịu, người cũng đã gầy đi, cũng không dễ dàng gì.

Lâm đại sư lập tức đứng bật dậy: “Không cần, tôi vẫn còn việc phải làm nữa.”

“Có chuyện gì mà không thể ăn cơm xong rồi nói à?” Mẹ Chu bực mình khiến cho Lâm đại sư không dám từ chối, chỉ có thể gật đầu.

Mẹ Chu lại kéo Lâm đại sư ra một chỗ hỏi ông ta: “Tình cảm của A Sâm nhà chúng ta và Hạ Thì càng ngày càng tốt lên, cậu nói xem liệu sau này dược tính trong cơ thể Hạ Thì có hết sạch không? Dù sao thì con bé cũng không biết là mình đã ăn cái cỏ ngọc gì đó. Tôi sợ nếu dược tính của Hạ Thì mất đi, tâm trạng A Sâm không tốt, tình cảm giữa hai người sẽ bị ảnh hưởng.”

Lâm đại sư: “…”

Mẹ Chu: “Thế nào? Cậu đoán thử xem?”

Lâm đại sư: “…”

Mẹ Chu thấy Lâm đại sư không nói gì, chọc ông ta một cái: “A Lâm, làm sao đấy?”

Lâm đại sư cũng không biết nên nói gì với một người lạc hậu về tin tức như mẹ Chu, một hồi lâu sau mới chỉ có thể nói: “… Sẽ không.”

“Nếu không có thì tốt.” Mẹ Chu lại cười hớn hở: “Cậu không biết chứ, tôi thấy A Sâm thật sự có tình cảm với Tiểu Hạ rồi.” Bà không tiện nói chuyện riêng tư của hai người ra ngoài, nhưng mà vẻ mặt của bà đã thể hiện tất cả.

Lâm đại sư đờ đẫn gật đầu: “Ồ.”

Một lát sau, ba Chu cũng về đến nhà, ông vừa đi từ phòng tập thể hình về. Ba Chu chào Lâm đại sư, lại nói với Chu Sâm: “Tối thứ năm tuần này em họ con tổ chức sinh nhật, bác trai con nói con dẫn Tiểu Hạ đi cùng.”

Bác của Chu Sâm là người đứng đầu nhà họ Chu, mấy năm trước sức khỏe không tốt, lại có con gái nhỏ lúc về già nên đã nghỉ hưu, ông ấy cũng đã biết chuyện của Chu Sâm, nhưng cũng không hơn mẹ Chu là mấy.

Hạ Thì lập tức có hơi căng thẳng hỏi: “Người thân của A Sâm có nhiều không?”

Ba Chu nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, cười từ ái: “Cũng hơi đông, nhưng mà không sao cả, A Sâm sẽ dẫn cháu chào hỏi từng người một, yên tâm đi, không ai dám bắt nạt cháu đâu.”

Mẹ Chu cũng nói: “Nếu như cảm thấy không thoải mái, lập tức quay về nhà là được, đừng lo lắng, còn có bác đây.”

Hạ Thì cười cười: “Vậy thì tốt quá, cảm ơn bác, con vẫn hơi lo lắng.”

Chu Sâm: “…”

Đợi đến khi mẹ Chu và ba Chu đều rời khỏi phòng, Chu Sâm trầm mặc một lát, khô cằn nói với Hạ Thì: “Trong số người nhà của anh, chỉ có một mình anh thức tỉnh.”

Hạ Thì một tay chống cằm nhìn anh: “Ồ?”

Chu Sâm: “… Nếu như còn người khác có khả năng thức tỉnh, em cũng không thể ăn bọn họ. Chúng ta đã từng cam kết rồi.”

Câu nói này anh đã từng nhắc nhở Hạ Thì lúc cô vừa mới mất trí nhớ, nhưng càng ở chung lâu anh càng không dám tin tưởng Hạ Thì, đành phải nhấn mạnh một lần nữa. Dù sao thì Hạ Thù đã từng ăn mất chủ nhân của buổi tiệc tối, cô cũng không sợ đắc tội nhiều người, chỉ sợ là không có nhiều người đến tìm cô.

“Chúng ta cần phải nói chuyện nghiêm túc như vậy sao?” Hạ Thì vuốt chiếc cằm trắng trẻo của mình: “Được thôi, em sẽ nhịn xuống!”

Thẩm Đoan Minh hít sâu một hơi, dưới ánh nhìn của mọi người, mạnh mẽ trấn tĩnh bản thân: “Đúng thế, lúc trước là do nhà họ Thẩm chúng tôi mời các vị tiền bối đến thành phố X. Nhưng mà trước đó cha tôi đã nói rõ ràng tất cả điều kiện, không hề che giấu điều gì! Nếu như mọi người không tin cứ việc đi điều tra.”

Anh ta nhìn xung quanh một vòng: “Chỉ là trong chuyện này, chắc chắn trách nhiệm không hoàn toàn do nhà họ Thẩm chúng tôi phải chịu, một số tiền bối muốn nhân lúc cháy nhà đi hôi của có thể tạm ngừng một chút!”

“Bây giờ, bao gồm cả cha tôi và các bậc tiền bối, đều không ai trở về, trong lòng tôi cũng vô cùng sốt ruột. Họ Lâm cũng đang trốn trong thành phố X, việc này chắc chắn liên quan đến ông ta, chúng ta chỉ cần đến thành phố X trước, tìm ông ta hỏi rõ mọi chuyện là được.”

“Cậu nói thì hay lắm.” Có người cất tiếng khàn khàn hỏi: “Lỡ như tất cả chúng tôi cũng một đi không trở lại thì sao?”

“Đồ nhát gan!” Có người lạnh băng chỉ trích người nọ.

“Đồ nhát gan sao?!” Người nọ tức giận nói: “Giới huyền học có thể nói là một lực lượng trung kiên, cùng nhau vây bắt một tên Bán Giao và một đế nữ Dao Thảo mà thôi, không có tung tích, trước đây đã từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ chưa?”

“Đây không phải là nhát gan, tôi chỉ cho rằng chúng ta không nên tùy tiện hành động khi chưa có manh mối chính xác, nếu không rất có thể sẽ rơi vào bẫy!”

Thẩm Đoan Minh nói: “Đây chẳng phải là một lời ngụy biện? Nếu như anh không đến thành phố X, vậy ai cho anh manh mối?”

Mọi người chìm trong im lặng.

Thẩm Đoan Minh hít thật sâu, trên gương mặt trẻ tuổi hiện lên sự kiên định: “Các tiền bối không có sự chuẩn bị, nhưng không những chúng ta có nhân số đông đảo, hơn nữa còn có sự chuẩn bị trước, cho dù Chu Sâm có thuê cao thủ như thế nào, cũng không thể gánh được trận thế này. Các vị, chúng ta không nên vì truyện trước đó mà cảm thấy sợ hãi, không có lòng tin.”

Nói cũng có lý, là do bọn họ đã nghĩ quá lên rồi? Có lẽ nhóm đi thành phố X trước đó, chỉ thua vì khinh địch, không hề có sự chuẩn bị?

Nhìn ngang nhìn dọc, với đội hình này của bọn họ, thực sự có nơi bọn họ không thể đến sao?!

Truyện Chữ Hay