Ta Quá Tra Nam Phụ Đều Hắc Hóa

chương 13

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hiểu rõ lời anh nói, Thời Lễ liền biết là anh đã hiểu lầm, anh nghĩ rằng việc cô kéo dài thời gian là do cô thích khách sạn, Thời Lễ ngơ ngẩn nhìn anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại tư vị không rõ, cô há miệng thở dốc, vừa muốn nói gì đó, đột nhiên một trận rung lắc truyền tới, tiếp theo chính là một tiếng phanh xe bén nhọn.

Thời Lễ chỉ cảm thấy cơ thể của mình đập mạnh vào chiếc ghế đằng trước, sau đó lại bị dây an toàn kéo trở về, giây tiếp theo liền có một đôi tay vòng lấy cô ôm trong ngực bảo vệ. Cô đau đến nỗi đầu đầy sao, còn đang suy nghĩ Thẩm Kinh Diễn ngày thường hay bệnh như vậy, lúc này lại có thể mạnh mẽ đem cô gắt gao ôm trong ngực.

Không đợi cô suy nghĩ cẩn thận, xe đột nhiên dừng lại, Thời Lễ cố gắng bình ổn, miễn cưỡng nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, chỉ thấy sắc mặt anh trắng bệch, đáy mắt âm trầm, không nhìn thấy chút sợ hãi.

"Thẩm tiên sinh, chúng ta bị chặn, những người này chắc chắn không có ý tốt." Quản gia ở ghế phụ cuống quýt quay đầu lại.

Thẩm Kinh Diễn ấn Thời Lễ ở trên đùi che chở, xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía mấy chiếc xe chặn đường, nhìn một lát, sau đó âm trầm mở miệng: "Lái xe."

Tài xế nghe vậy, lập tức dẫm chân ga, những người đó không nghĩ tới bọn họ dám đi, vội vàng tránh hết sang bên cạnh. Xe tông di chuyển chiếc xe chặn đường, vừa muốn tiến lên phía trước, giây tiếp theo liền bị một chiếc Minibus chặn lại, mạnh mẽ bắt ngừng.

Thời Lễ bình ổn xong, ngẩng đầu lên liền thấy bọn họ tiến đến xe sau, vội lấy điện thoại báo cảnh sát. Cùng lúc đó, vệ sĩ của Thẩm gia cũng tiến lên, cùng những người đó đánh nhau, hiện trường lại lần nữa hỗn loạn.

Tài xế thử lái xe, phát hiện không thể di chuyển được, túm lấy cây côn xuống xe chi viện, Thẩm gia dù mang ít người, nhưng tất cả đều đã qua huấn luyện, cho nên tình hình chiến đấu nhất thời ngang hàng.

Nhưng Thời Lễ biết, đây chỉ là tạm thời, chắc chắn một lúc sau, nhóm người đó sẽ khống chế được vệ sĩ của Thẩm gia, sau đó tấn công Thẩm Kinh Diễn.

Dựa theo nguyên tác, Thẩm Kinh Diễn sau khi bị thương, hôn mê rất lâu mới tỉnh, không thể nghi ngờ là sẽ làm chậm trễ việc cô xoát giá trị cừu hận, chậm trễ việc cô trở về nhà.. Thởi Lễ nhìn sườn mặt tái nhợt của Thẩm Kinh Diễn, trong lòng mắng con mẹ nó cừu hận giá trị, cô đây không muốn Thẩm Kinh Diễn bị thương!

Nghĩ như vậy, cô đột nhiên cầm tay Thẩm Kinh Diễn, chờ khi anh nhìn về phía mình, liền lộ ra nụ cười xán lạn: "Kinh Diễn, tôi trước kia xin lỗi anh, hôm nay anh có thể hoàn toàn tha thứ cho tôi được không?"

Thẩm Kinh Diễn nhăn mày, không hiểu vì sao cô lại nói việc này vào lúc này.

Mười giây sau anh liền hiểu, đồ Thời Lễ đáng ghét này cúi người rút đi chìa khóa xe, sau khi xuống xe trực tiếp đem anh khóa trái trong đó.

Lửa giận cơ hồ muốn đốt cháy Thẩm Kinh Diễn, nhưng anh lại sợ thu hút sự chú ý nên không dám quát cô, chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm thân hình nhỏ bé của cô chạy đến xe của đám người kia, chờ bóng dáng của cô biến mất mới đập mạnh vào cửa kính.

Thời Lễ lúc làm việc này cũng sợ muốn chết, nhưng đã quyết định là phải làm, vì thế dựa vào dáng người nhỏ, ở trong bóng tối giống như con mèo đen, chạy tới trước xe của đám người đó.

Giống như cô nghĩ, đám người đó ỷ vào việc nhiều người, căn bản không nghĩ tới việc canh giữ trong xe, cô dễ dàng liền chui được vào một chiếc xe, chỉ tiếc là bên trong không cắm chìa khóa.

Cô chỉ có thể tiếp tục sờ soạng, trộm tìm nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một chiếc xe có chìa khóa, nhưng mà lại quá xui, khi trong xe lại có người.

Thời Lễ trong lòng thầm mắng một tiếng, lui đến ven đường tìm gạch, rồi lại rón rén mò trở về, chờ khi đến gần được tay lái, hít sâu một hơi lấy sức, hướng về đầu đối phương ném tới.

Cô từng xem trong tiểu thuyết, cái này đập một chút là sẽ hôn mê, nhưng sự thật là đối phương bị cô đập một phát, sau khi phản ứng lại liền nhảy xuống xe tiến đến gần cô.

Thời Lễ bị dọa phát hoảng, vừa lui vừa mò gạch ném người, người nọ hoàn toàn bị chọc giận, một tay vung lên hoàn toàn đem cô đẩy ngã.

Thời Lễ ngã trên mặt đất đau đến kêu lên một tiếng, hai tay sờ lung tung trên mặt đất tìm vũ khí. Đối phương cầm lấy cổ áo cô xách lên, muốn đấm lên mặt cô một cái.

Cú đấm này nếu rơi trên mặt, cô khả năng sẽ chết. Thời Lễ lúc lâm nguy phát ra lực lượng, nắm chặt cục đá to nhặt được lúc té ngã, đột nhiên ném thẳng vào đầu đối phương.

Thân hình hắn ta loạng choạng, sau một lúc lâu giống như sợi mì ngã xuống.

Thời Lễ không rảnh lo tiếp, lảo đảo chạy nhanh đến ô tô.

Bên này Thẩm Kinh Diễn liều mạng đập cửa sổ, chỉ là cửa sổ xe được chế tạo đặc thù, khi hai tay anh đều đầy máu, thì cửa sổ cũng chỉ nứt nhẹ mấy đường. Khi Thời Lễ lái xe xông tới, nhìn thấy cửa sổ xe đầy vết máu liền ngẩn người, chạy nhanh mở khóa xe, sợ Thẩm Kinh Diễn sẽ đem tay đập nát.

Thời Lễ hếch cằm về phía xe, tạo dáng xinh đẹp nhìn về phía Thẩm Kinh Diễn, cô duỗi tay mở cửa xe, trước mặt Thẩm Kinh Diễn vươn tay ra. Thẩm Kinh Diễn gắt gao nhìn chằm chảy cô, hai mắt giống như sắp chảy ra huyết lệ, Thời Lễ liền đổi vẻ mặt cầu xin, sợ anh lúc này giận dỗi.

Cũng may anh vẫn biết nặng nhẹ, bắt lấy tay cô liền lên xe, cùng lúc đó có người vọt đến bên ghế phụ, Thời Lễ không rảnh lo việc Thẩm Kinh Diễn đóng cửa xe hay chưa, một chân nhấn ga chạy ra khỏi vòng vây.

Chờ đem những người đó bỏ xa, Thời Lễ mới nhắc nhở Thẩm Kinh Diễn cửa xe.

Cửa xe đóng lại, ngăn cách đi gió, trong xe liền an tĩnh lại.

Thởi Lễ không dám nhìn sắc mặt Thẩm Kinh Diễn, sau một lúc mới nhỏ giọng nói: "Những người đó tất cả đều đuổi theo chúng ta, nhóm người quản gia chắc là không có việc gì đi."

Thẩm Kinh Diễn không nói.

Thời Lễ thở nhẹ một hơi, nhìn thẳng về con đương phía trước: "Vừa rồi nhìn thấy trên cửa sổ xe đều là máu, tay anh có bị thương nặng không, có thể cho tôi xem chứ?"

Thẩm Kinh Diễn vẫn như cũ không nói lời nào.

Thởi Lễ biết anh đang tức giận, sau một lát trầm mặc liền bất đắc dĩ nói: "Tôi lúc nãy cũng là bất đắc dĩ, bên chúng ta ít người, báo nguy lại sợ cảnh sát không đến kịp, vì lo cho an toàn của anh, tôi chỉ có thể liều một lần."

"Không cần." Thanh âm Thẩm Kinh Diễn lạnh như băng.

Khóe miệng Thời Lễ giật giật, tiếp tục nói: "Anh đừng tức giận, hiện tại không phải vẫn chưa có việc gì sao.."

"Câm miệng."

Thời Lễ quyết đoán ngậm miệng, một đường lái xe như bay về nhà, chờ khi cô dừng xe trước cổng Thẩm gia, sức lực giống như bị rút hết, cả người xụi lơ trên ghế, đứng dậy cũng không nổi.

Bên cạnh truyền đến tiếng đóng cửa mạnh, Thời Lễ ngốc một chút, liền nhìn thấy bóng dáng Thẩm Kinh Diễn xuất hiện ngoài xe, cô giãy giụa xuống xe, sau khi đuổi theo liền chú ý tới, kia không phải đại ca bảo vệ lần đầu cô gặp khi tới đây sao? Hai người đối diện nháy mắt, đối phương còn hướng về phía cô giơ ngón tay cái, giống như khen cô nhanh như vậy đã bắt được Thẩm Kinh Diễn.

Thời Lễ dở khóc dở cười vẫy tay với đối phương, vừa muốn đẩy nhanh tốc độ, Thẩm Kinh Diễn lại đột nhiên ngừng lại, xoay người ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô, giọng khàn khàn nói: "Cút!"

Nam phụ giá trị cừu hận: %

Thời Lễ ngây ngẩn cả người.

"Cút ra khỏi Thẩm gia, đừng để tôi lại nhìn thấy cô." Đôi mắt Thẩm Kinh Diễn phủ kín tơ máu, cả người như vừa mới bước ra từ địa ngục, mỗi một chữ anh nói ra, đều thấm đẫm màu máu, tản ra nồng đậm mùi máu tươi.

Thời Lễ bình tĩnh cùng anh đối diện một lát, nhấp môi quay người rời đi, thời điểm chạm mắt với đại ca bảo vệ, nhìn đến anh ta có chút há hốc mồm, hiển nhiên không nghĩ tới sự tình sẽ xảy ra theo chiều hướng này.

Thời Lễ thong thả đi ra ngoài, khi đi được vài bước thì dừng lại, xoay người nhìn quả nhiên thấy Thẩm Kinh Diễn vẫn còn đứng tại chỗ, trong đôi mắt đã đỏ bừng.

Thời Lễ trong lòng suy nghĩ, sau một lúc lâu nhỏ giọng nói: "Ôm tôi một cái được không, tôi rất sợ hãi.."

Lời còn chưa dứt, Thẩm Kinh Diễn đột nhiên đi nhanh lại đây, đem cô gắt gao ôm trong ngực.

Đại ca bảo vệ mắt nhìn phương xa, tỏ vẻ xem không hiểu tiết mục này.

Tiết mục ôm ấp vẫn còn tiếp tục, Thẩm Kinh Diễn ôm lấy cô đem xương cốt siết đến đau, Thời Lễ bị anh ôm một lát, bất đắc dĩ vỗ vỗ sau lưng anh: "Anh làm đau tôi."

Thẩm Kinh Diễn dừng trong chốc lát, thong thả buông cô ra, trong đồng tử đen như mực chỉ có bóng hình cô: "Biết sai chưa?"

"Đã biết." Thời Lễ ngoan ngoãn trả lời.

Nam phụ giá trị cừu hận: %

"Vẫn sẽ làm như vậy sao?" Thanh âm Thẩm Kinh Diễn thô ráp như cát sỏi.

Thời Lễ lắc đầu: "Không làm nữa."

Nam phụ giá trị cừu hận: %

"Vậy.. Sẽ rời xa tôi sao?" Thẩm Kinh Diễn âm cuối khẽ run.

Thời Lễ nắm lấy tay anh: "Sẽ không."

Nam phụ giá trị cừu hận: %

Thẩm Kinh Diễn một lần nữa đem cô ôm vào trong ngực, vẫn là lực đạo muốn siết chết người như cũ, Thời Lễ ở trong ngực anh kêu một lát, nghe được âm thanh trên đỉnh đầu vang lên: "Tôi đã cho em cơ hội cuối cùng, nếu lại một lần nữa phản bội, tôi sẽ dùng chính phương thức của mình giữ lại em."

".. Được."

Truyện Chữ Hay