Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong đại sảnh Linh Tháp, thế lực lớn nhỏ ở La Lan thành tề tựu ở đường, sắc mặt của bọn họ lại đều chứa vẻ lo lắng, không ngừng đi qua đi lại, phần tâm tình sầu lo kia biểu đạt rõ ràng ra.
Ở đây chờ đợi không chút để ý, cuối cùng bóng dáng của Hạ Như Phong và Hồ Thanh hiện ra ở trong mắt mọi người.
"Tháp chủ, Hồ đại nhân." Ánh mắt của mọi người đều sáng lên, vội vàng chạy đến vây quanh hai người.
Hạ Như Phong phất tay, ngồi xuống ở trên ghế gỗ, ngẩng đầu nhìn về phía thủ lĩnh của nhiều thế lực ở La Lan thành, khóe miệng chứa một nụ cười lạnh: "Không biết các vị đến Linh Tháp ta là có chuyện gì?"
"Tháp chủ." Một nam tử trung niên Gia chủ Lâm gia La Lan thành xấu hổ lắc đầu: "Xấu hổ, xấu hổ, chúng ta đã bị người của viện Dược Sư che mắt, mới đứng ở phía bọn họ, bây giờ chúng ta đã rất hối hận, hy vọng tháp chủ cho chúng ta một cơ hội hối cải để làm người mới?"
"Đúng, đúng, đúng tháp chủ, nhất định phải cho chúng ta một cơ hội hối cải để làm người mới."
Tất cả mọi người chứa vẻ chờ mong nhìn Hạ Như Phong, theo bọn họ, nữ tử này hẳn là dễ nói hơn Hồ Thanh.
"Không biết sau khi các ngươi hối cải để làm người mới, thì muốn làm cái gì?" Hạ Như Phong hạ mắt, giọng nói lạnh nhạt như một cơn gió vang khắp đại sảnh.
"Chúng ta dịnh kết minh với Linh Tháp." Nghe thấy nàng nói như vậy, nam tử biết nàng đã buông miệng vội vàng trả lời.
"Kết minh?" Hạ Như Phong nở nụ cười, nụ cười của nàng chứa một tia trào phúng, lúc sau mới thu ý cười lại, lạnh nhạt nói: "Các ngươi cho rằng, các ngươi xứng sao?"
Nhất thời, sắc mặt của mọi người đại biến, lúc này bọn họ mới nhớ đến, Linh Tháp là thế lực của viện Linh Sư, ở La Lan thành đại biểu cho viện Linh Sư, kết minh với viện Linh Sư, quả thật bọn họ không có tư cách này. Nhưng bởi vì thực lực của Linh Tháp cũng không hùng hậu như viện Linh Sư, Hồ Thanh cũng không phải là đệ nhất cao thủ La Lan thành, thế cho nên vừa rồi bọn họ đều suýt chút nữa quên chuyện Linh Tháp thuộc về viện Linh Sư này.
Nhất là Hạ Như Phong là một luyện dược sư bát phẩm trung cấp, câu nói đầu tiên triệu tập đến đây nhiều thế lực cường hãn như vậy.
Bọn họ chỉ xem nàng là nữ tử, lại quên thân phận của nàng là luyện dược sư bát phẩm trung cấp.
"Kết minh, các ngươi là không có tư cách, nếu các ngươi nguyện ý thần phục, thật ra ta có thể suy nghĩ." Hạ Như Phong vuốt cằm, ánh mắt đầy lãnh ý quang đảo qua phần đông thế lực La Lan thành: "Ta chỉ cho các ngươi thời gian nửa nén hương suy nghĩ, muốn bình yên vô sự ở lại La Lan thành, thì phải thần phục!"
Mọi người đều trầm mặc, bọn hắn cúi đầu yên tĩnh tự hỏi.
Thần phục, vậy chẳng khác nào mất đi tự do, nhưng nếu không thần phục, chính mình khẳng định không thẻ ở La Lan thành ngốc tiếp, cơ nghiệp trăm năm bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, còn có mặt mũi gì để đối mặt với liệt tổ liệt tông?
Hơn nữa, nếu thần phục với Linh Tháp, nói không chừng có thể mượn tầng quan hệ này với viện Linh Sư, với bọn họ mà nói đó là phúc không phải nguy, phải biết rằng rất nhiều người muốn thần phục viện Linh Sư đều không có cơ hội này.
"Lâm gia ta nguyện ý thần phục."
"Lý gia ta cũng nguyện ý thần phục."
Mọi người tranh nhau biểu đạt ý nguyện của mình, thấy vậy, khóe miệng của Hạ Như Phong mới nở nụ cười vừa lòng.
"Hồ Thanh, nhiệm vụ ta đến đây đã hoàn thành, tháp chủ Linh Tháp sẽ do ngươi tiếp tục đảm nhiệm, cũng đến lúc ta phải trở lại viện Linh Sư báo cáo nhiệm vụ." Hạ Như Phong đứng dậy, duỗi lưng, lúc nàng đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, tỷ đệ Bắc Ảnh Lạc Sa và Tử Minh Dạ đều đến.
"Như Phong, ta đến tạm biệt ngươi." Bắc Ảnh Lạc Sa nâng đôi mắt lên, ánh mắt nhìn Hạ Như Phong, từ từ cong khóe môi lên.
"Ngươi phải đi sao?" Hạ Như Phong sửng sốt, sau đó gật đầu: "Vừa lúc, ta cũng muốn rời khỏi đây, bá phụ, con về viện Linh Sư một chuyến, sau đó đến tìm người, chúng ta đi Tây Huyễn đại lục tìm Tà."
Nghe vậy, hốc mắt Tử Minh Dạ hiện ra tia kích động, cuối cùng ông cũng gặp được hắn sao?
"Được, con yên tâm đi thôi, ta sẽ ở Tử Minh phủ chờ con."
Ánh mắt của Bắc Ảnh Lạc Sa xẹt qua khuôn mặt của Tử Minh Dạ và Hạ Như Phong, không biết vì sao nàng có cảm giác, bọn họ có một loại quan hệ bất thường.
Sau khi Hạ Như Phong phân phó chuyện của Linh Tháp, thì khởi hành trở về viện Linh Sư, lần này nàng trở về không chỉ là vì hồi báo nhiệm vụ, còn cần xin phép Doãn Nhân trưởng lão, chủ yếu là, thương thế của Lam Phong cần để cho Doãn Nhân trưởng lão biết.
"Tạ Tranh!" Hạ Như Phong nắm chặt nắm đấm, tia lạnh lẽo trong mắt bắn ra bốn phía: "Bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn! Ta càng muốn Tạ gia ngươi, chìm đắm trong vạn kiếp bất phục!"
Lúc này trong viện Linh Sư, Tạ Tranh nắm chặt nắm đấm run rẩy không thôi, ánh mắt lạnh như băng nhìn tin tức mấy ngày này từ La Lan thành đưa đến.
"Đám phế vật viện Dược Sư kia, ngay cả một nữ tử cũng đều không đối phó được." Trong mắt lóe ra tia âm lãnh, sắc mặt của Tạ Tranh xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Luyện dược sư bát phẩm trẻ tuổi, hơn nữa Linh Thú gia tộc chán ghét nhân loại cũng có quan hệ tốt với nàng, còn có thiếu phủ chủ Tử Minh phủ che chở, rốt cuộc nàng có năng lực gì, có thể kết giao nhiều thế lực không kém như vậy?"
"Không thể, ta tuyệt không thể để cho nàng còn sống trở lại viện Linh Sư, nhưng vì sao nàng vừa rời khỏi La Lan thành, thật giống như bốc hơi khỏi nhân gian rồi?" Tạ Tranh nâng mắt nhìn về phía trời xanh ngoài cửa sổ, trong mắt đầy sát ý: "Đáng chết! Nếu như để cho nàng về đến viện Linh Sư..."
Nếu để cho Doãn Nhân biết mình đả thương đệ tử của bà ta, như vậy mình sẽ tuyệt đối chịu không nổi.
Ngay lúc này, cửa phòng từ từ bị đẩy ra, Tạ Tranh đột nhiên cả kinh, sát khí cường đại tràn ngập ở trong phòng.
Chỉ là khi bà nhìn thấy nữ tử xuất hiện ở cửa, sát ý không tự chủ được thu lại, chớp mắt, hỏi: "Na Na, sao lại là con? Con đến đây làm cái gì? Lời nói vừa rồi, con đã nghe thấy phải không?"
Tạ Lộ Na xoay người đóng cửa phòng, bước chân đi về phía Tạ Tranh, khóe môi của nàng cong lên một nụ cười: "Nãi nãi, có phải có người trêu chọc người hay không? Nói cho tôn nữ nghe một chút được không? Nói không chừng cháu có biện pháp giúp nãi nãi."
Thâm trầm nhìn Tạ Lộ Na, Tạ Tranh nhíu mày, nhưng vẫn nói ân oán của mình và Hạ Như Phong với nàng, nhưng mà về chuyện của Lam Phong bà lựa chọn giữ bí mật. Dù sao việc này rất quan trọng, hơn nữa bà cũng biết Tạ Lộ Na ái mộ Lam Phong.
Tạ Lộ Na trầm mặc trong giây lát, rồi mới ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp tỏa ra tự tin sáng rọi.
"Nãi nãi, thật ra con có một kế."
"A?" Ánh mắt của Tạ Tranh sáng lên, vội vàng thúc giục nói: "Na Na nói mau, rốt cuộc có mưu kế gì."
"Từ La Lan thành trở lại viện Linh Sư cần một đoạn thời gian, nãi nãi có thể thừa dịp trong khoảng thời gian này bắt người thân của nàng đến uy hiếp nàng không cho nói ra, nếu như nàng trở lại trước, cũng có thể dùng cái này đến uy hiếp, khiến cho nàng đồng ý không so đo, như thế, nãi nãi sẽ không bị Chấp Sự Điện trừng phạt."
"Nàng là người của Tây Huyễn đại lục, đã ở trên Linh Tôn, không thể đi Tây Huyễn đại lục chiến đấu, sao có thể bắt người thân của nàng đến?" Tạ Tranh nhíu mày, lắc đầu thở dài.
Nếu là chỉ hạ sát thủ với đệ tử, bà sẽ bị xử phạt, nhưng tuyệt đối sẽ không trí mạng, cho dù Doãn Nhân muốn giết mình, chấp sự điện cũng quyết không thực sự cho phép, nhưng nếu phái người đi Tây Huyễn đại lục, như vậy mình sẽ gặp phải năm thế lực lớn bao vây diệt trừ, viện Linh Sư cũng không che chở được mình.
"Nãi nãi, hình như ở Tây Huyễn đại lục có một phân bộ của Tạ gia chúng ta, người có thể để cho cao thủ Chân Linh của Tạ gia giấu ở trong đám người kia, lại nhổ cỏ tận gốc, ngoại trừ những người biết việc này, đến lúc đó năm thế lực lớn căn bản sẽ không phát hiện, cho dù phát hiện, vậy cũng là chuyện của Tạ gia, bọn hắn nên vì Đình muội báo thù, bởi vì không thể giết nàng, cho nên mượn người thân của nàng để tế vong linh của Đình muội."
Khóe miệng của Tạ Lộ Na nở một nụ cười lạnh, hai mắt cũng lóe ra tia âm hiểm, nói từng chữ một.
Tạ Tranh kinh ngạc nhìn khuôn mặt nở nụ cười đầy âm hiểm của Tạ Lộ Na, cả người đánh cái rùng mình, cho tới bây giờ bà chưa từng phát hiện, Tạ Lộ Na là một nữ tử vì đạt được mục đích mà không tiếc thủ đoạn như thế, không biết với Tạ gia mà nói, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Chỉ là bà cũng cho đây là biện pháp duy nhất, vì chính mình, hy sinh một Tạ gia vậy thì thế nào? Về sau bà còn có thể phát triển một Tạ gia nữa, cũng không tính thấy thẹn với liệt tổ liệt tông Tạ gia.
"Chủ nhân, ngươi làm sao vậy?"
Trời xanh xa xăm, một bóng dáng màu vàng xẹt qua khắp phía chân trời, mặt trời cực nóng như xông ra phía xa.
Bóng dáng màu vàng này là một chim to màu vàng, đầu đội vương miện, ánh mắt màu vàng lóe ra tia sáng chói mắt, dường như nó cảm giác được nữ tử trên lưng có cảm xúc bất an, dùng giọng lo lắng hỏi.
Hạ Như Phong nhàn nhạt thở ra, ánh mắt nhìn về phía trời không xa xa, mày không khỏi nhíu lại: "Ta cũng không biết, nhưng cảm giác có chút tâm thần không yên, như đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lập tức sẽ đến viện Linh Sư, sau khi hồi báo nhiệm vụ, ta sẽ trở về Tây Huyễn đại lục một chuyến."
Nàng cũng không rõ ràng, từ khi vừa mới bắt đầu, trong lòng lờ mở có cảm giác bất an? Như có lẽ sắp xảy ra chuyện lớn gì đó...
Hẳn là nàng lo lắng nhiều đi? Hạ Như Phong hít sâu thở dài, giấu đôi mắt đen đi, khuôn mặt tuyệt mỹ mơ hồ xẹt qua một vẻ sầu lo nhàn nhạt.
Đại Bằng cảm nhận được bất an trong lòng nàng, tốc độ nhanh hơn nhằm về phía trước, rất nhanh đại môn viện Linh Sư đã xuất hiện ở trong mắt của nàng.
Lấy ra lệnh bài của đệ tử hạch tâm, một đường thông suốt, nàng trực tiếp đi về phía sân của Doãn Nhân, mà ở lúc nàng bước vào trong sân nhỏ, Doãn Nhân trưởng lão lười biếng nằm ở trên ghế quý phi phơi nắng mặt trời, có lẽ là cảm nhận được xuất hiện của nàng, mí mắt cũng không nâng nói: "Trở lại rồi? Chuyện con ở La Lan thành ta đều đã biết."
Hạ Như Phong trầm mặc không nói, tâm tình không khỏi trầm xuống, không biết chuyện Lam Phong nên giải thích với bà thế nào.
"Đúng rồi, Lam tiểu tử Phong kia đi đâu rồi?" Từ trên ghế quý phi đứng lên, khuôn mặt của Doãn Nhân cong lên cười yêu mị: "Ở La Lan thành, ta đã an bài tốt tất cả cho các con, nơi đó có người của ta ởcho nên chuyện của con đã truyền đến tai của ta, chỉ là vì sao không thấy Lam Phong? Hắn sẽ không bỏ lại ngươi một mình chạy đi ra ngoài tiêu dao chứ? Xú tiểu tử này, xem hắn trở về ta có lột da hắn không."
Nắm quyền, Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt áy náy nhìn về phía Doãn Nhân: "Sư tổ, thật xin lỗi, Lam Phong hắn..."
“Hắn làm sao vậy? Vì sao con phải xin lỗi?" Nụ cười trên mặt Doãn Nhân từ từ thu lại, trong lòng của bà không khỏi lộp bộp một tiếng, nổi lên cảm giác không tốt.
"Lam Phong hắn vì cứu con mà bản thân bị trọng thương, đến nay còn chưa thể tỉnh lại."
"Con nói cái gì?" Thân thể Doãn Nhân mềm mại đột nhiên ngẩn ra, hai mắt xinh đẹp dần lạnh xuống, bà nắm chặt hai đấm, cắn răng hỏi: "Bây giờ Lam Phong hắn đang ở đâu? Là ai lớn gan như vậy, dám có can đảm tổn thương đệ tử Doãn Nhân ta?"
Viện Linh Sư này ai mà không biết Doãn Nhân bàtrời sinh bao che khuyết điểm? Nếu ai dám tổn thương đệ tử của bà, bà sẽ khiến người nọ chết không có chỗ chôn!
"Ở lúc chúng con vừa rời khỏi viện Linh Sư, thì bị Tạ Tranh chặn giết, Lam Phong hắn là vì cứu con nên mới đỡ công kích kia." Khuôn mặt của Hạ Như Phong cũng chứa vẻ lãnh ý, trong mắt hiện lên sát ý, từ từ thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Sư tổ, rất xin lỗi, đó đều là vì con..."
"Không, con không cần xin lỗi."Doãn Nhân lắc đầu, vẻ mặt của bà đáng sợ lạnh như băng, trong mắt lóe ra sát ý: "Chuyện này không liên quan đến con, làm sư thúc bảo vệ con là đương nhiên, hơn nữa, là ta suy nghĩ không chu toàn, để các con gặp phải nguy hiểm rồi, về phần Tạ Tranh đầu sỏ gây nên này, ta sẽ không bỏ qua cho bà ta."
"Sư tổ, Lam Phong cũng không phải không có cách gì cứu chữa, chỉ là con còn thiếu một Linh Thánh Quả." Hạ Như Phong bất đắc dĩ thở dài, dược liệu Đề Thần Đan ở trên giao dịch đan dược đều thành công thu hoạch được, nhưng nếu không có Linh Thánh Quả, dù nàng là luyện dược sư cửu phẩm, cũng không thể luyện chế Hoàn Hồn Đan.
"Linh Thánh quả?" Doãn Nhân vuốt cằm, trầm tư, một lát sau, ngẩng đầu nói: " ta biết một người có được Linh Thánh quả?"
"Ai?" Ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên, trong lòng tràn đầy hi vọng: "Sư tổ, là ai có được Linh Thánh quả?"
"Ta đi tìm ông ta lấy đến, con ở chỗ này chờ ta, ta sẽ rất nhanh trở về, nói vậy tên kia sẽ không cất giấu không cho..." Vẻ măt của Doãn Nhân lộ ra một chút bất đắc dĩ, từ trong giọng nói của bà có thể nghe ra, bà và người này có quan hệ không bình thường.
Dứt lời, cũng không đợi Hạ Như Phong phản ứng, đã biến mất ở trong sân yên tĩnh.
Hạ Như Phong vung tay lên, thân thể Lam Phong bỗng nhiên xuất hiện, tĩnh lặng nằm ở trên mặt đất, ánh mặt trời chiếu ở trên khuôn mặt tuấn mỹ ôn nhu của hắn, phát ra tia sáng nhàn nhạt.
"Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ luyện chế ra Hoàn Hồn Đan." Hạ Như Phong nắm chặt tay, đôi mắt đen thâm trầm nhìn khuôn mặt củaLam Phong, âm thầm hứa hẹn "Ta sẽ không để cho ngươi vẫn nằm xuống như vậy, đợi sư tổ trở về, ta sẽ bắt tay vào luyện chế Đề Thần Đan và Hoàn Hồn Đan."
Luyện chế đan dược cửu phẩm rất là khó khăn, dù là cuối cùng nàng dựa vào Đề Thần Đan để đột phá tinh thần lực, cũng không nhất định có thể luyện chế ra Hoàn Hồn Đan, nhưng nếu thêm máu của nàng, thì sẽ có phần thắng hơn.
Ngay lúc Hạ Như Phong đợi Doãn Nhân, ngoài sân đột nhiên truyền đến tiếng ồn, nàng không khỏi nhíu mày, phóng ánh mắt nhìn lại, đã gặp Tạ Tranh dẫn theo một đám người trang phục chấp sự điện từ ngoài viện tiến vào.
"Phó điện chủ, chính là nàng, ta tận mắt thấy nữ tử này và người ngoài đả thương Lam Phong trong hàng đệ tử hạch tâm." Tạ Tranh chỉ về phía Hạ Như Phong, căm giận bất bình nói.
Ở trong viện Linh Sư, là phép tắc cường giả vi tôn sinh tồn, nếu như đệ tử giết đệ tử, vậy sẽ không bị xử phạt gì, nếu cấu kết với người ngoài, xúc phạm chính là tội nghiêm trọng nhất trong viện Linh Sư, trừng phạt cũng thê thảm nhất.
Phó điện chủ Hà Khôn lạnh lùng nhìn lướt qua Tạ Tranh, rồi đưa ánh mắt nhìnvề phía Hạ Như Phong: "Nghi ngờ ngươi có cấu kết với người ngoài đả thương đệ tử viện Linh Sư, bây giờ theo ta đi một chuyến tiếp nhận điều tra."
"Tạ trưởng lão nói ta và ngoại nhân, xin hỏi, ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh?" Hạ Như Phong cong lên một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Tạ Tranh xẹt qua một tia trào phúng: "Đây là cái gọi vừa ăn cướp vừa la làng sao? Tạ Tranh, chính ngươi làm cái gì, trong lòng ngươi hẳn là rõ ràng!"
Trong mắt của nàng có sát ý chưa từng che dấu, nhìn thấy Tạ Tranh, nàng sẽ nhớ lại một màn Lam Phong dũng cảm quên mình che ở trước mặt nàng.
"Hừ, ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn sai sao?" Vẻ mặt của Tạ Tranh không khỏi đại biến, ánh mắt nhìn lướt qua Lam Phong trước mặt Hạ Như Phong, bà rõ ràng cảm nhận được, Lam Phong còn có nhiệt độ, không ngờ bị mình đánh một chưởng, hắn còn có thể sống sót, chỉ là thương thế của hắn, trừ phi là viện trưởng viện Dược Sư tự mình ra tay, nếu không hắn chỉ là một thây sống.
Với tình trạng của hắn, không thể sinh ra uy hiếp gì với mình, chỉ cần ném hết mọi chuyện lên trên đầu của nàng, dù là Doãn Nhân trưởng lão biết chân tướng mọi chuyện, cũng không thể che chở cho nàng.
Ngay lúc Hạ Như Phong dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Tạ Tranh, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào trong đầu của nàng: "Ngươi hãy thức thời thừa nhận việc này, nếu không người nhà của ngươi chỉ sợ cũng sẽ gặp nguy hiểm."
"Linh hồn truyền âm!" Sắc mặt của Hạ Như Phong nhất thời đại biến, cuối cùng nàng cũng biết bất an của mình đến từ đâu, Tạ Tranh lại phái người đi Tây Huyễn đại lục!
Nhưng cho rằng như vậy là có thể uy hiếp đến nàng sao? Nàng quả thật rất để ý đến người thân của nàng, nhưng nàng không phải là người không hiểu lí lẽ, cho dù nàng thừa nhận, với sự oán hận của Tạ Tranh với nàng cũng sẽ không bỏ qua cho thân nhân bằng hữu của nàng, đến lúc đó chỉ sợ sẽ liên lụy càng nhiều người.
Cho nên nàng không thể thừa nhận, nàng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về, mới có một đường sống.
Tạ Tranh chết tiệt, nếu bọn họ phải chịu tổn thương, như vậy từ nay về sau, nàng sẽ triển khai trả thù mãnh liệt với Tạ gia, cho dù trả thù đến sinh mệnh ngưng hẳn, cũng tuyệt đối sẽ không dừng lại!
"Các ngươi đều ở trong này làm gì?" Ngay lúc này, bóng dáng của Doãn Nhân đột nhiên xuất hiện ở phía sau mọi người, ánh mắt của bà xẹt qua phía trước đám kia người, cuối cùng dừng ở trên khuôn mặt của Tạ Tranh, nhất thời tỏa ra sát ý: "Tạ Tranh! Ngươi lại vẫn có lá gan dám đến!"
Tạ Tranh nhìn thấy Doãn Nhân xuất hiện, rõ ràng bị hoảng sợ, sau đó khuôn mặt già nua kia tràn đầy ủy khuất: "Doãn trưởng lão, ta không biết ngươi đang nói cái gì? Không phải nàng ở bên tai ngươi nói loạn gì đó chứ? Doãn trưởng lão, ngươi trăm ngàn không được nghe nàng, hung thủ này cấu kết với người ngoài đả thương đệ tử của ngươi, còn dám vu hãm ta."
"Ngươi nói Như Phong đả thương Lam Phong?" Doãn Nhân chớp mắt, ngửa đầu phá lên cười, tiếng cười của nàng đầy châm chọc: "Tạ Tranh! Ngươi phụ nhân hền nhát dám làm không dám nhận này, rõ ràng chính là ngươi đả thương đệ tử của ta, còn dám nói xấu Như Phong, ngươi quả thật là tìm chết!"
"Doãn trưởng lão, nhất định là nàng ở trước mặt ngươi nói lung tung, nàng bị ta bắt gặp tổn thương Lam Phong với người ngoài, cho nên mới phản công, Doãn trưởng lão, ngươi trăm ngàn lần đừng nghe lời của nàng."
"Ngươi..." Doãn Nhân vươn tay ra chỉ, chỉ về phía khuôn mặt già nua đầy ủy khuất của Tạ Tranh, ánh mắt lập tức đảo qua những người ở đây, quát to: "Hôm nay nha đầu kia là ta che chở, ta xem các ngươi ai dám dẫn nàng đi?"
Hà Khôn nhíu mày, ông biết thân phận của Doãn Nhân đặc biệt, nếu bà đã mạnh mẽ che chở, chỉ sợ việc này không dễ dàng kết thúc như vậy.
Hạ Như Phong lạnh nhạt nhìn lướt qua Hà Khôn, có Một Thánh Linh ở đây như vậy, mình không thể mạnh mẽ rời khỏi viện Linh Sư, cho nên chỉ có một biện pháp, nghĩ đến đây, nàng đi ra, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: "Tạ trưởng lão, ngươi đã nói là ta đả thương Lam Phong, như vậy khiến cho Lam Phong tự mình nói đi."
"Ha ha, bây giờ Lam Phong căn bản không thể tỉnh lại, ngươi có thể làm cho hắn nói chuyện thế nào?" Tạ Tranh ngửa đầu cười lớn hai tiếng, tiếng cười chứa trào phúng vô tận, bà đã nhận định trừ phi viện trưởng viện Dược Sư tự mình ra tay, nếu không căn bản Lam Phong không thể tỉnh lại, oan uổng này cũng chỉ có thể đặt trên lưng nàng, ai bảo nàng xui xẻo như vậy, đối địch với Tạ Tranh bà, bất kì ai đối địch với bà, kết quẩ cuối cùng đều chết rất thảm!