Edit: Giáp Thị Thiên Thanh.
"Ngươi là ai, dám cả gan xông vào viện Linh Sư ta?"
Khi Hạ Như Phong mới vừa đi đến trước cửa viện Linh Sư, lập tức có mấy người từ trong đi ra và cảnh giác nhìn chăm chằm vào Hạ Như Phong.
"Ta là đệ tử của viện Linh Sư, đây là thân phận của ta." Hạ Như Phong xuất ra một khối lệnh bài từ giới chỉ Vô Tận Không Gian giới, mà lệnh bài này chính là của Hỏa trưởng lão đã giao cho nàng trước khi nàng rời đi.
Lệnh bài này là tượng trưng cho thân phận của nàng, tuyệt đối không thể mất đi, nếu không thì sẽ bị trục xuất khỏi viện Linh Sư.
"Đệ tử nội môn?" Trong mắt người nọ xẹt qua một chút kinh ngạc, giọng điệu hơi hơi nhu hòa lại: "Vào đi thôi!" Đệ tử nội môn trẻ tuổi như vậy, về sau thăng cấp làm đệ tử hạch tâm vì trung tâm đệ tử cũng không phải không có khả năng, vẫn nên không cần đắc tội với nàng có vẻ tốt hơn.
Hạ Như Phong tiêu sái đi thẳng vào trong, sau đó như là nhớ tới cái gì, dừng chân lại và quay đầu hỏi: "Đúng rồi, các ngươi có biết đám đệ tử ngoại môn đã trải qua tuyển chọn gia nhập viện Linh Sư ba năm trước đây, tất cả đang ở chỗ nào?"
"Bọn họ? Đại khái là ở Tây uyển đi!"
"Đa tạ." Hạ Như Phong ôm quyền, thân hình chợt lóe và biến mất ngay tại chỗ.
Trải qua một phen hỏi thăm thì nàng mới biết được chỗ ở của nhóm Lam Đồng, vừa mới bước vào trong viện, phía trước một bóng dáng vội vã chạy tới và suýt chút nữa đụng vào Hạ Như Phong.
"Lâm Bản Khanh?" Thấy rõ gương mặt người trước mặt, Hạ Như Phong sửng sốt một chút rồi nhíu nhíu mày nói: "Tại sao ngươi lại vội vã như vậy?"
Giọng nói quen thuộc theo gió nhẹ truyền vào tai, bước chân của Lâm Bản Khanh dừng một chút, thân hình bỗng nhiên cứng lại rồi chậm rãi nâng đầu lên, khi nhìn thấy Hạ Như Phong thì có chút không dám tin xoa xoa mắt, cho đến khi tin tưởng nàng thật sự trở về, cả người đều suýt chút nữa kích động nhảy dựng lên.
"Lão đại, hu hu, ngươi cuối cùng trở lại, nếu không trở lại thì Liễu Vân Phi hắn cũng nhanh mất."
Hạ Như Phong nhướng mày, gương mặt tuyệt sắc âm trầm xuống: "Nói cho ta biết đã phát sinh chuyện gì rồi."
"Hơn ba năm trước, sau khi ngươi rời khỏi thì chúng ta liền tiến vào trong viện Linh Sư, trong những người trúng tuyển thì có một nữ nhân tên là Tần Chiêu Tuyết, lúc ấy nàng giống như là nổi lên tranh chấp và ra tay quá nặng với một nữ tử khác, là Liễu Vân Phi cứu nàng, ai ngờ nữ nhân này là một nữ tử có tâm kế, lúc trước nàng và Liễu Vân Phi ở cùng một chỗ là bởi vì trong tay Liễu Vân Phi có một con Triệu hồi thú lục giai, về sau nịnh bợ được một vị đệ tử nội môn thì đã bỏ rơi Liễu Vân Phi, thậm chí còn nói lời vũ nhục, hơn một năm trước, nếu không phải Hỏa trưởng lão ngăn cản thì Liễu Vân Phi đã ngã xuống, vừa rồi ta nghe nói Liễu Vân Phi lại đi gặp đệ tử nội môn kia, đang muốn đấu võ nên mới vội vã chạy tới."
"Đệ tử nội môn?" Hạ Như Phong nhíu mày, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Vậy còn không nhanh đi, chúng ta đi giúp Liễu Vân Phi."
Chỉ là, Lâm Bản Khanh lại lộ vẻ do dự, hắn liếc nhìn Hạ Như Phong một cái và nói: "Lão đại, cái tên đệ tử nội môn kia là Trương Thiên Lân, lão đại hắn là một đệ tử hạch tâm, nghe nói thực lực rất mạnh và đã đến Linh tôn tứ cấp..."
"Không có việc gì, chúng ta đi thôi!" Hạ Như Phong cười nhạt và có chút không thèm để ý nói.
"Ta biết lão đại ngươi rất mạnh, nhưng dù có cường đại thì như thế nào, một Linh quân cũng không thể đánh thắng được Linh tôn."
Lâm Bản Khanh đã sớm thăm dò tính nết của nàng, nàng nếu ra tay thì Trương Thiên Lân không chết cũng sẽ bị thương, như vậy sẽ kết xuống thâm cừu đại hận với vị đệ tử hạch tâm kia, lúc đó nàng sẽ bị nguy hiểm, chắc chắn Liễu Vân Phi cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà liên lụy nàng.
"Linh quân?" Nghe vậy, Hạ Như Phong nhún vai: "Ta sớm đã không phải rồi."
Cái gì? Lời này của nàng là có ý gì?
Lâm Bản Khanh nghi hoặc ngẩng đầu lên, trong mắt khó hiểu, nếu như nàng nói là nàng sớm không còn là Linh quân nhị cấp vậy thì còn có thể hiểu, nhưng những lời này lại là có ý tứ gì? Không phải Lâm Bản Khanh ngu dốt, mà là bất luận kẻ nào cũng không có thể đi tin tưởng, chỉ hơn ba năm thế nhưng nàng đã từ Linh quân đạt đến Linh tôn, cho nên Lâm Bản Khanh hoàn toàn không nghĩ tới phương diện này.
Trong viện Linh Sư, vì để cho các đệ tử luận bàn tiến bộ nên đặc biệt thiết lập một lôi đài.
Lúc này chung quanh lôi đài được bao quanh bởi rất nhiều người xem, ánh mắt bọn họ đều nhìn về phía hai nam nữ trên lôi đài.
"Tiểu Tuyết, đã từng, ngươi như thế nào lại coi trọng nam tử như vậy?" Ánh mắt kiêu căng của nam tử trẻ tuổi đảo qua Liễu Vân Phi, ngón tay thon dài nâng cằm Tần Chiêu Tuyết lên, trên môi của nàng ấn xuống một nụ hôn, khóe miệng cong lên nụ cười đắc ý: "Chẳng qua, ánh mắt Tiểu Tuyết về sau đã trở nên tốt hơn nên mới lựa chọn ta, nam nhân này yếu đến nỗi ta dùng một đầu ngón tay là có thể nghiền chết."
Hai gò má trắng như tuyết của Tần Chiêu Tuyết nhiễm lên một chút ửng hồng, thẹn thùng liếc nhìn Trương Thiên Lân, nhưng mà khi nhìn Liễu Vân Phi thì trong mắt xinh đẹp xẹt qua ánh sáng khác thường.
Bất kể là dung mạo hay là tính cách, Trương Thiên Lân cũng không bằng Liễu Vân Phi, nhưng mà thực lực và địa vị thì Trương Thiên Lân lại vượt xa hắn, đây chính là lý do mình lựa chọn Trương Thiên Lân.
"Vân Phi, ngươi không phải là đối thủ của hắn, vẫn nên rời khỏi đi! Ta không đáng để ngươi yêu, xin ngươi ngươi quên ta đi!" Tần Chiêu Tuyết cắn cắn môi, nhưng cuối cùng chuyển mắt và khuyên.
Liễu Vân Phi nhìn vào gương mặt ôn nhu trắng nõn của nữ tử, trong nháy mắt kia, ánh mắt hơi phát ra một trận hoảng hốt, sau đó đột nhiên hoàn hồn và con ngươi bắn ra ánh sáng rét: "Ta cũng không phải vì ngươi, bởi vì ngươi không đáng, mà ta cũng sẽ không nhường nhịn đối với hắn, chỉ vì đây là tôn nghiêm của nam nhân!"
Tôn nghiêm vô giá, người khác chỉ vào mũi khiêu khích, hắn như thế nào có thể dễ dàng tha thứ tiếp?
Hắn có cao ngạo của hắn, cho dù phải trả giá là cái chết thì tuyệt đối cũng sẽ không lùi bước!
"Ngươi…" Gương mặt tươi cười của Tần Chiêu Tuyết trắng bạch, oán hận dậm mạnh chân và cắn chặt hàm răng nói: "Lòng tốt không được báo đáp, ngươi chết thì cũng không được oán ta, ta cũng đã khuyên ngươi rồi."
Liễu Vân Phi cười lạnh và thu hồi mắt, không oán nàng sao? Nếu không phải trước đó nàng tới trêu chọc mình rồi lại đi trêu chọc người khác, làm sao sẽ có phiền toái tìm tới mình?
Nữ nhân này, trái lại đem tất cả sự tình đẩy sạch sẽ...
"Hừ, ngươi đã muốn chết, ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!" Trương Thiên Lân hừ lạnh một tiếng, nắm chặt nắm đấm, trên nắm đấm bao vây một tầng ánh sáng màu vàng đất, dùng sức đấm về phía Liễu Vân Phi.
Trong đám người, Lam Đồng âm thầm sốt ruột nhưng cũng không có cách khác, nàng biết, một quyền này đi xuống, Liễu Vân Phi tuyệt đối sẽ mất mạng, dù sao hai người chênh lệch quá lớn, hơn nữa loại thời điểm này mà triệu hồi Ma Hổ lão đại cũng không còn kịp, huống chi Ma Hổ lão đại cũng không đối thủ của Trương Thiên Lân.
"Dừng tay cho ta!"
Ngay lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến trong tai mọi người.
Cơ thể của Liễu Vân Phi và Lam Đồng cùng chấn động, kích động nhìn về phía bóng dáng màu đỏ mới nhảy lên từ dưới lôi đài kia.
"Ầm!"
Nữ tử chắn trước người Liễu Vân Phi, trường côn trong tay giương lên và quét ngang về phía Trương Thiên Lân.
Trương Thiên Lân chưa kịp thu tay lại thì đã bị nữ tử giống như rác rưởi quét ra ngoài, rớt thật mạnh xuống lôi đài, hắn kinh ngạc trừng lớn hai mắt và nhìn chằm chằm nữ tử y phục đỏ tuyệt sắc phía trước.
Trương Thiên Lân thân là Linh quân thất cấp, vậy mà lại không địch nổi một chiêu của nàng, đây… Đây cũng quá biến thái đi! Hơn nữa, chung quanh nàng không có linh khí dao động, vậy thì đã nói lên ngay cả linh khí nàng cũng không có sử dụng, rốt cuộc, thực lực phải mạnh bao nhiêu thì mới làm được đến tình trạng như vậy, chẳng lẽ nàng là Linh quân cửu cấp sao?
Hạ Như Phong nhàn nhạt xoay người và nhìn về phía gương mặt khiếp sợ của Liễu Vân Phi hỏi: "Liễu Vân Phi, ngươi không sao chứ?"
Liễu Vân Phi đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Hạ Như Phong.
Hơn ba năm trước, nàng đại chiến với Hỏa Phượng Hoàng và chiến đấu cũng không thoải mái, mà hiện tại, Trương Thiên Lân là Linh quân thất cấp, vậy mà lại không địch nổi một chiêu của nàng.
Ba năm không thấy nàng lại biến thái hơn rất nhiều, hơn nữa tốc độ trưởng thành của nàng quá nhanh, một đoạn thời gian không gặp thì đã xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, vô luận truy đuổi như thế nào thì cũng không thể truy kịp bước chân của nàng. Dường như là ở bất kì đâu thì nàng đều là nhân vật kinh diễm đệ nhất.
"Ngươi là loại người nào?" Trương Thiên Lân đứng lên từ trên mặt đất, xoa xoa ngực đau đớn, sắc mặt xanh mét nhìn chăm chú vào Hạ Như Phong.
Hạ Như Phong nhíu mày và xoay người nhìn về phía Trương Thiên Lân, lạnh nhạt nói: "Đệ tử nội môn, Hạ Như Phong."
Hạ Như Phong? Nghe được lời này của nàng, mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía nàng.
Nàng chính là người đứng đầu của trận đấu ba năm trước, là nhân vật đã đánh bại Hỏa Phượng Hoàng sao? Nghe nói nàng có việc phải rời khỏi viện Linh Sư, không nghĩ tới đã trở lại...
Tần Chiêu Tuyết cũng nhận ra Hạ Như Phong, lúc ấy, tỷ thí với Hỏa Phượng Hoàng thì nàng cũng có mặt, chỉ là không nghĩ tới nàng mất tích ba năm, sau khi trở về thì thực lực lại có biến hóa, nhưng vậy lại thế nào? Hậu trường của Trương Thiên Lân là đệ tử hạch tâm, cho dù nàng có mạnh như thế nào thì cũng chỉ là đệ tử nội môn.
"Liễu Vân Phi, ngươi nói đi, muốn đối phó hắn như thế nào?" Hạ Như Phong cười lạnh một tiếng, tầm mắt lại nhìn phía Liễu Vân Phi nhàn nhạt nói.
Ánh mắt của Liễu Vân Phi nhìn lướt qua Tần Chiêu Tuyết và Trương Thiên Lân, trầm mặc lại và một lúc lâu thì hắn ngẩng đầu lên, gương mặt hàm chứa một chút trịnh trọng: "Ta muốn về sau tự mình đánh bại hắn, cho hắn biết, Liễu Vân Phi ta cũng không phải là một phế vật!"
Hắn là nam nhân, nam nhân sẽ có tôn nghiêm thuộc về mình, chuyện này, vô luận như thế nào cũng không thể để cho Hạ Như Phong hỗ trợ, nếu không hắn cũng sẽ khinh thường chính hắn.
"Ta thừa nhận, thực lực của ta không bằng ngươi." Ánh mắt Trương Thiên Lân khinh thường xẹt qua gương mặt Liễu Vân Phi và dừng ở trên gương mặt tuyệt sắc của Hạ Như Phong: "Bất quá ngươi chờ, ta sẽ tìm người đến báo thù cho ta, đến lúc đó, ta muốn ngươi quỳ xuống đến cầu xin ta tha thứ cho ngươi!"
Hắn không chỉ muốn nàng cầu xin tha thứ, hắn càng muốn nàng trở thành nữ nô của mình, làm ấm giường cho mình và để cho mình tiêu khiển.
Hạ Như Phong cong khóe môi, trong mắt xẹt qua một chút khinh thường: "Tốt, ta chờ."
"Hừ." Trương Thiên Lân phất phất trường bào, hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Tuyết, chúng ta đi!"
Nhóm người quần chúng bóng dáng rời đi của Tần Chiêu Tuyết và Trương Thiên Lân, đều châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.
"Nữ tử này xong đời rồi, Trương Thiên Lân chính là người của đệ tử hạch tâm Lâm Gia La, Lâm Gia La người nọ đặc biệt bao che khuyết điểm, nàng khẳng định xong đời rồi."
"Thật sự là đáng tiếc cho một nữ tử thiên tài như vậy."
Nghe âm thanh nghị luận chung quanh, nhóm Liễu Vân Phi đều khẩn trương lên, chỉ có vẻ mặt của Hạ Như Phong thủy chung vẫn lạnh nhạt như thường.
"Chúng ta đi thôi!" Hạ Như Phong nhàn nhạt cười, Linh tôn tứ cấp thôi, không đáng nàng đi để ý.
"Tiểu gia hỏa này, vừa về đến thì đã nhấc lên oanh động lớn như vậy." Ở chỗ không xa, Hỏa trưởng lão thấy một màn như vậy thì lắc đầu thở dài một tiếng, giọng điệu có chút u oán nói: "Hơn nữa, như thế nào thì ta và nàng cũng coi như có điểm giao tình đi, trở lại cũng không biết đến thông báo một tiếng."
Ngải trưởng lão liếc mắt nhìn hắn, vuốt chòm râu trắng nói: "Lâm Gia La có phải là thành viên thuộc về phe Tạ Tranh? Lúc trước, tiểu nha đầu không để ý Tạ Tranh ngăn trở mà giết Tạ Đình, sau đó đã kết xuống thâm cừu đại hận, lần này, có lẽ cũng có chút phiền phức rồi."
"Đến lúc hai người chiến đấu thì chúng ta lại ra tay ngăn cản một chút, mặc kệ như thế nào cũng không thể để cho Lâm Gia La giết nha đầu kia, đúng rồi, vị đệ tử kia gần đây giống như chẩn bị xuất quan, đem tin tức này nói cho hắn, chắc hẳn hắn sẽ có hứng thú, cho Tạ Tranh mười lá gan thì cũng không dám trêu chọc người của vị kia."
"Hả?" Hai mắt Ngải trưởng lão sáng lên và gật đầu: "Đây cũng là một cái biện pháp."
Trong phòng tinh xảo, nam tử mắt lạnh nhìn Trương Thiên Lân một thân chật vật không chịu nổi, nhíu nhíu mày hỏi: "Phát sinh chuyện gì sao?"
"Lão đại, ngươi phải làm chủ cho ta nha!" Trương Thiên Lân một phen nước mắt nước mũi khóc kể, rồi mới đem tất cả chuyện phát sinh ở trên lôi đài đều nói với nam tử.
"Ngươi nói nàng tên là Hạ Như Phong?" Nam tử gương mặt lạnh lùng, trong mắt hiện lên một chút sát khí, hắn không có quên lời nhắc nhở của Tạ trưởng lão với mình, nếu thấy nàng ở trong viện Linh Sư thì tuyệt đối sẽ không để cho nàng dễ chịu, không ngờ tới, chính nàng lại đưa lên cửa.
Trương Thiên Lân sửng sốt rồi khẽ gật đầu: "Đúng vậy, nàng là nói như vậy."
"Đi, ta ngược lại muốn đi gặp nữ tử này một lần..." Thu lại sát ý ở trong mắt, nam tử đứng lên và cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài cửa.
Tuy nhóm Lam Đồng biết Lâm Gia La sẽ tìm đến gây phiền toái, nhưng lại không dự đoán được hắn lại tìm đến đây nhanh như vậy, lúc này, người ở xung quanh Hạ Như Phong đều khẩn trương nhìn chằm chằm vào nam tử trước mặt.
"Ngươi chính là đệ tử hạch tâm Lâm Gia La phải không?" Hạ Như Phong cũng không có khẩn trương giống như những người khác vậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Lâm Gia La và thản nhiên nói.
Lâm Gia La ngẩng đầu và nhìn về phía Hạ Như Phong, hắn không thể không thừa nhận, nữ tử này quả thật tuyệt sắc, đáng tiếc mặc kệ như thế nào, hôm nay nàng đều khó thoát khỏi vận rủi.
"Như vậy đi, ta cũng không muốn quá mức so đo với ngươi, cánh tay nào của ngươi làm bị thương người của ta thì cứ tự mình phế bỏ cánh tay đó, ta khỏi phải động thủ, bởi vì nếu như để ta ra tay thì kết cục của ngươi chỉ có một chữ, đó chính là chết!" Lâm Gia La lạnh lùng nhìn Hạ Như Phong và nói ra lời nói lạnh lùng vô tình.
Người xem xung quanh nghe được những lời này của hắn, cũng không nhịn được mà há hốc mồm.
Chẳng qua chỉ là đánh bay thủ hạ của hắn, hắn mở miệng chính là muốn cánh ta của người đó, đây cũng thật sự quá bá đạo đi?
"Nếu như..." Hạ Như Phong đang nói thì ngừng một chút, khóe miệng nở một nụ cười lạnh: "Ta nói không thì sao?"
"Vậy ngươi chỉ có một con đường có thể đi, đó chính là chết! Tuyệt không có đường thứ hai!" Lâm Gia La kiêu căng ngẩng đầu, con ngươi đen xẹt qua khinh thường: "Với thực lực Linh quân của ngươi thì không là đối thủ của ta, hôm nay ta có lòng từ bi nên mới tính tha cho ngươi một mạng, ngươi còn không nhanh chặt bỏ cánh tay của ngươi, nếu không thì đừng trách ta thủ đoạn độc ác! Mặc dù ngươi là nữ tử, nhưng ta cũng không là người thương hương tiếc ngọc."