Tà Phượng Nghịch Thiên

quyển 3 chương 33: lại lên đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

"Như Phong đại sư, đây là ta một lần trong lúc vô tình nhặt được, xin Như Phong đại sư thay ta nhìn xem, đây là cái quái gì."

Một giọng nói nhu nhược truyền vào trong tai, Hạ Như Phong tìm nơi phát ra tiếng nhìn qua, ngay lập tức thấy một quả màu đen trong tay nam tử trung niên, có chút khẩn trương nhìn Hạ Như Phong, sợ nàng từ chối.

"Đây là... Lúc nhìn thấy quả màu đen, ánh mắt của Dạ Thiên Tà sáng lên, ngăn chặn mừng như điên ở trong lòng, giọng trầm thấp nói: "Như Phong, đổi lấy quả này."

Trong mắt Hạ Như Phong xẹt qua kinh ngạc, xuất phát từ tín nhiệm với Dạ Thiên Tà, nàng không lo lắng gật đầu đáp ứng: "Các vị, ta đã có vật muốn chọn." Hạ Như Phong lạnh nhạt lên tiếng, ở lúc mọi người đều khẩn trương nhìn nàng, ánh mắt của nàng nhìn về phía nam tử trung niên: "Quả trên tay ngươi, ta muốn."

Nam tử trung niên đầu tiên là không thể tin được lỗ tai của mình, sau đó trong lòng đầy vui mừng, vội vàng chạy xuống, đưa quả màu đen cho Hạ Như Phong, đổi lấy đan dược ông tha thiết ước mơ lấy được.

Những người còn lại hâm mộ nhìn về phía nam tử trung niên, vì sao mình lại không thể đạt được cơ hội như thế?

"Tà, ngươi muốn thứ này." Hạ Như Phong không có gì không muốn đưa vật dùng đan dược đổi lấy cho Dạ Thiên Tà, lại đưa ánh mắt nhìn về phía mọi người: "Chư vị, lần này ta muốn lấy ra là đan dược bát phẩm trung cấp, Linh Chân Đan..."

Mọi người đều ngưng mắt nhìn Hạ Như Phong, ở dưới ánh mắt chứa tia khẩn trương của mọi người, Hạ Như Phong lại thản nhiên mở miệng: "Công hiệu của đan dược này, có thể khiến cho một cường giả Chân Linh, liên tục đột phá hai cấp."

Lời nói của Hạ Như Phong như cục đá thả vào trong mặt hồ tĩnh lặng, nổi gợn sóng lên.

Đột phá hai cấp, đây... Đây cũng quá Nghịch Thiên rồi?

Mà ở dưới ánh nhìn của mọi người, Hạ Như Phong lấy ra một viên đan dược màu đỏ.

Vì Tị Thủy Châu, nàng lại sử dụng máu tươi để luyện chế đan dược, bởi vì đan dược chỉ có công hiệu như thế, mới có được vật mình muốn.

Vô luận là vì Thủy Linh, hay là Vật Nhỏ, nàng đều nên đi xem Nam Hải Long Tộc.

"Nhưng, vật lần này đổi lấy ta có chỉ định, ai có thể lấy ra Tị Thủy Châu, đan dược này sẽ thuộc về người đó."

Mọi người nhìn mặt nhau, hiển nhiên điều Hạ Như Phong ban cho bọn họ quả thật ngoài dự kiến.

"Tiểu nha đầu, ngươi là nói, Tị Thủy Châu sao?" Thi Phỉ Nhiên nghe thấy lời của nàng, trầm mặc trong giây lát, thật lâu sau ngẩng đầu lên, hỏi.

Hạ Như Phong gật đầu, giọng nói lạnh nhạt: "Đúng vậy, ta chỉ đổi Tị Thủy Châu."

"Vậy rất khéo rồi." Nhất thời, khóe miệng của Thi Phỉ Nhiên cong lên một nụ cười: "Trên người của ta, vừa vặn có được Tị Thủy Châu, không biết ta có thể trao đổi với ngươi không?"

Nghe vậy, ánh mắt của Hạ Như Phong sáng lên: "Tất nhiên có thể."

Dứt lời, Thi Phỉ Nhiên từ trong linh giới lấy ra một viên châu ngọc, châu ngọc tròn xoe tỏa ra tia sáng u lam.

"Viên đan dược này, chính là của Thi tiền bối rồi." Hạ Như Phong nhận Tị Thủy Châu, ném vào trong giới chỉ Vô Tận Không Gian, sau đó đầu ngón tay bắn ra, đan dược bắn về phía Thi Phỉ Nhiên.

Thi Phỉ Nhiên đã mở miệng, tiếp được đan dược, trong nháy mắt đan dược vào miệng, trên người bộc phát ra lực lượng cường đại.

"Ầm ầm!"

"Ầm ầm ầm!"

Khí thế cường đại khiến cho người bên cạnh nhanh chóng lui ra phía sau vài bước.

Linh khí lốc xoáy như phễu lớn quanh quẩn ở đỉnh đầu Thi Phỉ Nhiên, tràn đầy linh khí bao phủ thân thể của ông.

Sau đó khí thế trên người kia đột nhiên tăng nhanh, liên tục đột phá hai cấp, đến Chân Linh bát cấp mới từ từ dừng lại, mà cảm nhận được sức lực của Chân Linh bát cấp, Thi Phỉ Nhiên nhịn không được ngửa mặt lên trời cười dài hai tiếng: "Ha ha ha..."

Ông đã rất lâu rồi chưa từng đột phá, cũng rất lâu không có cảm nhận được loại cảm giác tăng trưởng lực lượng này.

Mà những người còn lại trợn mắt há hốc mồm nhìn Thi Phỉ Nhiên, đây... Đây thật sự đột phá hai cấp? Trời ạ, đây cũng thật sự quá mức biến thái rồi!

"Các vị, giao dịch hội hôm nay, đến đây chấm dứt." Hạ Như Phong bất đắc dĩ thở dài, tổ chức giao dịch hội vốn là vì Tị Thủy Châu, lại không ngờ rằng, Tị Thủy Châu ở ngay trên người Thi Phỉ Nhiên. Nhưng cũng không phải không có thu hoạch, hình như Tà rất cần quả màu đen quỷ dị kia, cũng không xem như là uổng phí sức lực.

"Cái gì?" Tất cả mọi người trừng lớn hai mắt, bọn họ còn chưa đổi đến vật cần, sao cứ như vậy mà xong rồi?

"Như Phong đại sư, vật của ta ngươi còn chưa xem qua."

"Như Phong đại sư, ngươi còn có đan dược gì không? Ta nhất định nghĩ biện pháp mang vật ngươi cần đến."

"Như Phong đại sư. . .”

Hạ Như Phong nhướng mày, đau đầu xoa huyệt thái dương, vươn tay, ngăn các tiếng ầm ĩ xôn xao, nói: "Các vị, giao dịch hội lần này đến đây chấm dứt, các ngươi có thể chờ cơ hội tiếp theo."

"Tiếp theo? Như Phong đại sư, tiếp theo là khi nào?"

Nhìn thấy vậy những ánh mắt chờ mong kia, ánh mắt Hạ Như Phong xoay tròn, khóe miệng cong lên cười yếu ớt: "Ta khá thích dược liệu quý hiếm, nếu các ngươi tìm được những dược liệu đó, có thể tùy thời đổi lấy đan dược đồng giá với ta."

"Nhưng Như Phong đại sư, chúng ta tìm ngươi như thế nào?"

"Nhớ kỹ tên ta là Hạ Như Phong, như vậy là đủ rồi." sau khi nói xong lời này, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà sóng vai rời đi.

"Này, lời này của nàng là có ý tứ gì?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, hiển nhiên không biết nàng bỏ lại một câu nói kia là có hàm nghĩa gì.

Thi Phỉ Nhiên nhìn bóng dáng Hạ Như Phong biến mất, khóe môi cong lên: "Ý của nàng là, sớm muộn gì cũng có một ngày, các ngươi có thể thông qua tên Hạ Như Phong này tìm được nàng."

Sân huấn luyện trở lại im lặng lúc trước, tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ cũng tin tưởng, sớm muộn gì cũng có một ngày, tên của nàng có thể lan truyền khắp đại lục.

Bởi vì nàng có năng lực này.

"Như Phong, tiếp theo chúng ta đi thế nào?" Đôi mắt tím nồng đậm ôn nhu của Dạ Thiên Tà nhìn nữ tử bên cạnh, khóe miệng cong lên, hai tay đặt ở sau lưng, nhẹ giọng hỏi.

Hạ Như Phong ngẩng đầu lên, khuôn mặt nở một nụ cười yếu ớt, sau đó thu ánh mắt lại, nhìn về phía Dạ Thiên Tà: "Có Tị Thủy Châu, có thể tiến đến Nam Hải, Thủy Linh là tình thế bắt buộc."

"Hành trình đi Nam Hải khác với nơi khác, Cự Long vĩnh viễn là sinh vật trên đỉnh tầng của loài vật, Như Phong, nàng chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Ừ, vì thực lực, mạo hiểm một lần thì thế nào? Huống chi, dù sao Vật Nhỏ cũng là Long thần, Thanh Nguyệt cũng là thiếu tộc trường của bộ tộc Long Đồ Đằng, Nam Hải ta sớm muộn gì cũng đều phải đi một lần."

"Như Phong." Hai tay Dạ Thiên Tà ôm gáy, mắt tím xẹt qua một tia đùa bỡn: "Người của Thánh Cung, khẳng định đã đuổi đến, tuy chúng ta không e ngại trưởng lão kia của Thánh Cung, nhưng bây giờ phiền toái ít đi một chút thì có vẻ tốt hơn, dù sao còn chưa đến lúc hoàn toàn giao chiến với Thánh Cung, không bằng, chúng ta thay hình đổi dạng, thế nào?"

Hạ Như Phong chớp mắt, vuốt cằm, nói: "Phương pháp này cũng không tệ."

Hai người có chút ăn ý nhìn nhau cười, làm như không thấy người Thánh Cung đến, bọn họ không tự mình đến cáo từ Nam Cung Diệu, chỉ phân phó vài câu với một hạ nhân Nam Cung gia, rồi rời khỏi Nam Cung gia tộc.

Tiến vào cửa hàng y phục, một lát sau, hai người đồng thời đi ra, lúc này bọn họ đều đã xảy ra thay đổi từ đầu đến chân.

Bây giờ hai người thu lại một thân sắc xảo, hơn nữa có Dịch Dung Đan Hạ Như Phong luyện chế, diện mạo cũng đã xảy ra biến hóa thật lớn, như là để hai người vào trong đám người, cũng không tìm ra người.

"Không biết như thế, người của Thánh Cung còn có thể nhận ra chúng ta không." Dạ Thiên Tà dịu dàng cười, đôi mắt nhìn Hạ Như Phong luôn không thể che dấu nhu tình.

Mà dấu hiệu mắt tím của hắn kia, thời khắc này cũng biến thành màu đen tự nhiên nhất.

"Dịch Dung Đan của ta thay đổi không chỉ có bên ngoài, còn có hơi thở, trừ phi là thần, nếu không người của Thánh Cung cũng không thể phát hiện ra chúng ta." Hạ Như Phong mỉm cười, có tự tin rất lớn với đan dược của mình.

Theo như lời của Dạ Thiên Tà, bọn họ cũng không e ngại trưởng lão kia của Thánh Cung, nhưng Thánh Cung lần lượt bao vây tiêu diệt, sẽ làm phiền người không chịu nổi, vì vậy ở lúc chưa chính thức giao chiến, vẫn không nên chạm mặt là tốt nhất.

Nơi này là Nam Lĩnh đường cuối cùng của Nam Vực thông đến Nam biển.

Nam Lĩnh dài mấy nghìn mét, đường đi trong đó gập ghềnh, nếu không có người quen thuộc dẫn đường, chính là ở bên trong đi một tháng, cũng không nhất định có thể đi ra khỏi Nam Lĩnh.

Lúc này, ngoại ô Nam Lĩnh có hai bóng dáng không khỏi hấp dẫn chú ý của mọi người.

Vẻ ngoài của hai người kia rất bình thường, hoàn toàn là khuôn mặt thuộc về đại chúng, đi vào trong đám người hoàn toàn không thể tìm ra, đương nhiên, loại dung mạo này, rất làm khó để người khác chú ý, khiến người ta kinh ngạc chỉ là tuổi của hai người này.

Hai người bọn họ còn quá trẻ, trẻ tuổi như vậy mà dám đi vào Nam Lĩnh, không biết nên nói bọn họ không biết hay là không sợ.

"Hừ, hai người đơn độc mà dám đi vào Nam Lĩnh, thật không biết từ chết viết như thế nào?" Một nam tử trung niên khinh thường nhíu mày, thu ánh mắt lại, như loại ngu ngốc như bọn họ này, không thể được ông ta đồng tình.

"Hai người các ngươi, cũng muốn đi Thanh Thành sao?"

Ngay lúc này, một áo bào trắng hiện lên, chắn ở trước mặt hai người, giọng nói thuộc về thiếu niên vẫn còn chút ngây ngô, từ từ vang lên: "Ta đoán các ngươi nhất định cũng muốn đi Thanh Thành tham gia bảng khiêu chiến thiên tài Nam Vực."

Nam tử trung niên nhìn thiếu niên bạch y một cái, khóe miệng trào phúng càng sâu.

"Lại là Mộ Bạch Mộ gia, thật không biết hắn như thế nào lại thích xen vào việc của người khác như vậy."

"Đúng vậy."Dạ Thiên Tà ngẩng đầu lên, khóe miệng cong lên một nụ cười tà mị, khẽ nắm tay Hạ Như Phong, nói: "Ta và nương tử của ta cũng là vì bảng thiên tài kia mà đến, nhưng chúng ta đương nhiên biết vô duyên với bảng thiên tài, lần này chỉ đi xem để tăng thêm chút kiến thức mà thôi."

Nghe thấy tiếng của Dạ Thiên Tà, thiếu niên bạch y hơi kinh ngạc.

Vì sao bộ dạng của hắn bình thường như vậy, lại có được giọng nói êm tai như thế? Giọng nói như vậy, thật không có phúc xứng với khuôn mặt này.

"Nếu đã như vậy, không biết hai vị có nguyện đồng hành với chúng ta không?" Mộ bạch hơi cười: "Nam Lĩnh này nguy hiểm dị thường, nói thật, lấy năng lực của hai vị..."

"Vậy làm phiền vị công tử này." Dạ Thiên Tà vụng trộm chớp hai mắt với Hạ Như Phong, sau đó thu ánh mắt của mình lại, cong môi cười, nói.

Nếu như để cho chính bọn họ tìm đường, không biết đến khi nào, vì vậy có người dẫn đường cho bọn họ, hơn nữa diệt trừ Linh Thú chặn đường phía trước, thì cớ sao mà không làm?

"Mộ Bạch, xảy ra chuyện gì vậy?" Ngay tại lúc này, một giọng nói trầm thấp ở phía sau Mộ Bạch truyền đến.

Mộ Bạch từ từ xoay người, nhìn về phía người đi đến khẽ cười: "Nhị thúc, đôi phu thê này muốn đi Thanh Thành để có thêm kiến thức, ta thấy bọn họ một mình trên đường sẽ có nguy hiểm, đã muốn mời bọn họ gia nhập với đội ngũ của chúng ta."

Nam tử trung niên nhìn Dạ Thiên Tà và Hạ Như Phong một cái, nhìn thấy bọn họ như là một đôi phu thê bình thường, cũng gật đầu, nói: "Vậy các ngươi đi theo đội ngũ thôi!"

"Ta nói này Mộ Thanh, chỉ sợ chính các ngươi đều có nguy hiểm, làm gì phải dẫn theo hai người ngoài?"

Nam tử trung niên vừa châm chọc bọn họ kia, khóe miệng cong lên, ngồi ở trên ghế đá, trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh, tinh tế nhấm nuốt, trong miệng phát ra tiếng cười nhạo.

"Tiêu Nhiên, ngươi tự quản mình cho tốt." Mộ Thanh lạnh lùng nhìn lướt qua Tiêu Nhiên, rồi trở về địa bàn của mình.

"Cắt, kiêu ngạo cái gì? Vẫn còn coi mình như là hậu thế, với ta mà nói, rắm ngươi cũng không bằng." Tiêu Nhiên vứt bỏ cọng cỏ xanh trong miệng, nhổ một ngụm nước miếng lên trên mặt đất, hung hăng trừng mắt nhìn mắt Mộ Thanh.

Dạ Thiên Tà nắm tay Hạ Như Phong, theo Mộ Bạch đi đến bàn Mộ gia, tuy người Mộ gia đều cảm thấy mâu thuẫn với việc bọn họ đến, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ tôn trọng với bọn họ.

"Đúng rồi, còn chưa xin phép tính danh của hai vị." Mộ Bạch hơi cười, mặt nhìn hai người hỏi.

"Ta tên là Dạ Thiên Tà, vị này là thê tử của ta Hạ Như Phong." Ở lúc Dạ Thiên Tà giới thiệu Hạ Như Phong, giọng nói không khỏi tự nhiên nhu hòa đi, trong đôi mắt kia cũng chứa nhu tình: "Chúng ta chỉ đến từ một trấn nhỏ, lần này là vì kiến thức lớn chút mới rời khỏi cửa chính."

Mộ Bạch thè lưỡi, có chút may mắn nói: "Các ngươi thật đúng là gan lớn, dám một mình đi vào Nam Lĩnh, may mắn gặp được chúng ta, nếu không, tùy tiện một Linh Thú trong Nam Lĩnh, cũng có thể phân thây các ngươi."

Nghe vậy, Hạ Như Phong và Dạ Thiên Tà nhìn nhau, chỉ là hai người vẫn không giải thích gì.

Mà Dạ Thiên Tà giới thiệu với người khác mình là thê tử của hắn, Hạ Như Phong cũng không nói ra lời phản đối.

Truyện Chữ Hay