Chương
Vừa nói xong, Trúc Nhã liền che miệng lại, Tạ Bách An nét mặt ân hận.
Diệp Mai Hoa nhạy bén nắm được trọng điểm, nói: “Bách An à, sao con lại hack máy tính ở lớp học?”
Đối với thiên bẩm hacker của con trai, Diệp Mai Hoa đã quen với điều đó rồi, nhưng vì là còn nhỏ, cô vẫn luôn lo lắng Bách An sẽ trở thành hacker bị truy nã trên mạng.
Tạ Bách An thấy không thể che giấu được nữa, mới nhỏ tiếng nói: “Mẹ à, sau đó con lại sửa lại rồi mà, con chỉ là trừng phạt một chút xíu”
Cho dù có nói như thế rồi, Tạ Bách An cũng không tiết lộ vì sao mình lại làm như thế.
Tạ Minh Thành nhìn cậu bé một chút, ngược lại không có thời gian truy hỏi, chỉ nói rằng: “Có thể tự mình giải quyết được không?”
Tạ Bách An lập tức ưỡn ngực, nói một cách chắc chắn: “Đương nhiên là có thể! Bố không cần ra tay đâu!”
Tạ Minh Thành ừ một tiếng, quả nhiên không còn nhắc tới nữa.
Diệp Mai Hoa nhìn Tạ Bách An, rồi lại nhìn Tạ Minh Thành, có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Đối với sự giáo dục của Tạ Bách An, cô dường như rất ít can thiệp, bởi vì Tạ Bách An không phải đứa trẻ bình thường, cậu bé sẽ là người thừa kế của Tạ Minh Thành, từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt.
Nếu như cô can thiệp dẫn đến ảnh hưởng Tạ Bách An, cô cũng không thể tha thứ cho bản thân.
Trúc Nhã cúi đầu, nói: “Bố, ở đây đẹp quái”
“Trúc Nhã có thích không?”
Trúc Nhã ra sức gật đầu.
“Ừ, đây là món quà bố tặng cho con”
Trúc Nhã trợn tròn mắt.
Ngay cả đến Diệp Mai Hoa cũng bất ngờ ngẩng đầu lên.
Tạ Minh Thành dẩu môi, nói: “Chỗ này về sau thuộc về con tồi: Trúc Nhã có chút bất an nói: “Bố, tại sao lại tặng cho con?”
“Là phần thưởng vì con đứng thứ nhất, có thích không?”
Trúc Nhã rất khó để nói không thích, đặc biệt là nghĩ tới đây lại là quà mà bố tặng, lúc này vui đến nỗi cười khóe mắt cong cong, niềm vui lúc này không ý thức được, giá trị của nhà hàng này cao đến đâu.
Diệp Mai Hoa đã ý thức được, cô không ngăn cấm, cô rất rõ, Trúc Nhã không chỉ là con gái cô, mà còn là con gái Tạ Minh Thành, là công chúa nhỏ nhà họ Tạ.
Cô không có tư cách, thay cô bé từ chối những thứ vốn dĩ thuộc về cô bé, Trúc Nhã có cần hay không cũng là lựa chọn của bản thân cô bé.
“Thích! Cảm ơn bố! Sau này con có thể thường xuyên đến đây không?”
“Đương nhiên là được”
Tạ Bách An nhẹ nhàng kéo tay mẹ, nhỏ tiếng nói: “Mẹ, đừng lo lắng, bố rất hào phóng, dưới tên con còn rất nhiều tài sản nữa, đây là lần đầu tiên em con có món quà, sau này sẽ còn nhiều nữa”
Tạ Bách An vốn dĩ là an ủi mẹ, không ngờ rằng, lời nói này lại càng làm tâm trạng Diệp Mai Hoa thêm phức tạp.
Cô có phải là đã làm dở dang Trúc Nhã rất lâu rồi không?
Nếu như lúc đầu cô không cho Trúc Nhã và Tạ Minh Thành nhận nhau, sau này Trúc Nhã biết được e rằng sẽ rất oán hận cô nhỉ?
Diệp Mai Hoa kìm nén tâm trạng phức tạp vào trong, xoa xoa đầu Tạ Bách An, nói: “Bách An biết chăm sóc em, mẹ không lo lắng đâu”
Tạ Bách An nghĩ rằng đây là lời khen, nở nụ cười rạng rỡ.
Bữa cơm này rất vui vẻ, hai đứa trẻ không chờ đợi được thêm nữa, ăn chút đồ rồi chạy đến khu vui chơi.