Chương
“Em gái, nói cho anh biết ai dám bắt nạt em”
Trúc Nhã được mọi người dỗ dành một lúc thì cô bé mới dần bình tĩnh lại.
Vẻ đẹp tuyệt mỹ của ba mẹ con họ đã thu hút ánh nhìn của những người xung quanh, diện mạo người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp cùng với hai đứa nhỏ đáng yêu như thiên sứ.
Cô giáo phụ trách đón bọn họ đã sớm đợi sẵn ở cửa, cô giáo đã được thông báo trước lần này sẽ tiếp đón một cặp song sinh mà thân phận bố mẹ của cặp song sinh này không phải là dạng tâm thường.
Không ngờ đây lại là một cặp song sinh trai gái vô cùng đáng yêu.
Cô giáo với nụ cười rạng rỡ trên mặt lập tức tiến đến chào hỏi, cúi xuống nói với hai đứa nhỏ.
“Hai đứa là Tạ Bách An và Tạ Trúc Nhã có phải không? Cô là cô giáo quản lý lớp của hai đứa, hai đứa có thể gọi cô là cô Lý”
Nụ cười trên mặt Diệp Mai Hoa lập tức cứng lại.
Tạ Trúc Nhã?
Từ khi nào mà con bé đã đổi thành họ Tạ?
Đây là ý của Tạ Minh Thành sao?
Cô giáo không để ý đến vẻ mặt cứng đờ của Diệp Mai Hoa, cô ta nghĩ rằng Diệp Mai Hoa là gia sư tại nhà hoặc là bảo mẫu riêng của hai đứa nhỏ này, dù sao thì thoạt nhìn Diệp Mai Hoa khá trẻ tuổi, hai đứa nhỏ cũng không giống Diệp Mai Hoa, hơn nữa trên người cô ấy cũng không có mang theo cái hơi thở cao quý của những phu nhân nhà hào môn.
Trúc Nhã cũng cảm thấy kỳ quái hỏi lại.
“Cô Lý, tên của con là Diệp Trúc Nhã, không phải là Tạ Trúc Nhã”
Cô Lý nghĩ lại cũng không thấy có gì gọi là quá kỳ lạ, cô ta liền kiên nhẫn giải thích thêm với cô bé.
“Cô biết, nhưng ở trường tên của con là Tạ Trúc Nhã, con quen dần với điều này đi nha!”
Trúc Nhã nắm tay cô nói.
“Mẹ ơi, vậy từ nay tên của con là Tạ Trúc Nhã sao?”
Lần đầu tiên Diệp Mai Hoa không biết phải giải thích thế nào với con bé, cô Lý ngạc nhiên nhìn cô.
“Cô là mẹ của bọn nhỏ sao?”
Diệp Mai Hoa gật đầu hít sâu một hơn, đè nén nỗi lo lắng trong lòng, ngày hôm nay cô nhất định không được để lại trong lòng Trúc Nhã một cái ấn tượng xấu.
“Đúng vậy, từ hôm nay Trúc Nhã có cùng họ với anh trai mình, con không thích sao?”
Con bé nghiêng đầu, nghĩ rằng đây là do bố mẹ quyết định, cô bé liền vui mừng gật đầu.
“Vui quá! Con có cùng họ với anh trai rồi!”
Diệp Mai Hoa nở nụ cười gượng gạo, nhìn nụ cười rạng rỡ của con bé, rốt cuộc cô không biết nên nói gì mới phải.
Bách An lo lắng nhìn mẹ, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của mẹ, đột nhiên nói.
“Mẹ, mẹ nhớ đến đón chúng con đi học về đấy!”
Diệp Mai Hoa hoàn hồn, ánh mắt nhìn thằng bé đầy dịu dàng, gật đầu nói với thằng bé.
“Được rồi, mấy đứa ở trường nhớ ngoan ngoãn nghe lời cô giáo, buổi chiều mẹ sẽ đến đón hai đứa tan học.”
Hai đứa nhỏ được cô giáo dắt vào lớp, hết lần này đến lần khác quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến nhìn cô.
Diệp Mai Hoa vẫy tay chào tạm biệt bọn nhỏ, cho đến khi nhìn thấy hai đứa đã vào lớp mới quay trở về xe.
Tài xế kính cẩn đưa chìa khóa và nói.