Chương
Cố Mộc Cường bực bội dụi tàn thuốc, nói: “Đừng nhắc tới mấy người kinh tởm đó nữa. Sớm muộn gì tôi cũng thu dọn sạch sẽ đám người đó.”
“Còn tung tích của em gái cậu thì vẫn chưa tìm ra sao?”
Cố Mộc Cường lắc đầu, vẻ mặt mất mát, anh ta nói: “Tôi đã ra nước ngoài điều tra kỹ càng rồi, năm đó mẹ tôi thật ra không hề đi ra nước ngoài theo lời của bà tôi mà lại ở lại trong nước, nhưng cụ thể ở đâu thì không có manh mối gì”
Mẹ của Cố Mộc Cường là một người rất dịu dàng.
Tạ Minh Thành chỉ còn ấn tượng mơ hồ về bà, chỉ nhớ rằng người phụ nữ đó vĩnh viễn luôn lộ ra vẻ mỉm cười thản nhiên, trước khi gả cho bố của Cố Mộc Cường bà là một nghệ sĩ piano nổi tiếng.
Chỉ có điều chuyện năm đó của nhà họ Cố là một mớ hỗn độn, sau khi mẹ và em gái duy nhất cùng mất tích Cố Mộc Cường liền trực tiếp đi ra nước ngoài, nhiều năm không trở về.
“Anh cả của tôi đang điều tra. Ở trong nước khả năng của tôi bị hạn chế, tạm thời không thể giúp được gì”
Nói tới đây, Cố Mộc Cường lại tỏ vẻ bất mãn, anh ta lại châm thêm một điếu thuốc khác.
Tạ Minh Thành hiếm khi nổi lòng từ bi khuyên anh ta một câu: “Đừng hút thuốc nữa”
“Chậc, tôi cũng không thể so sánh được với cậu Tạ đây rồi, người đẹp ôm trong ngực, con trai con gái có đủ một đôi, đương nhiên là phải tiếc mạng để sống cho tốt rồi. Tôi ấy à, sống mà chẳng biết là vì cái gì, nếu không phải vẫn còn muốn được nhìn thấy em gái một lần thì cái mạng này của tôi sớm đã để cho diêm vương mang đi mất rồi”
Đối với trạng thái này của anh chàng bạn thân Tạ Minh Thành không nhịn được cười nhưng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu thì tắt kết nối.
Việc chuẩn bị cho Bách An và Trúc Nhã đi học mẫu giáo đã được lên lịch trình, Tạ Minh Thành đã nhanh chóng làm xong thủ tục nhập học.
Khi hai đứa trẻ biết mình sắp được đến trường mẫu giáo thì đến cả Trúc Nhã vốn đang tức giận vì bố không đến tham gia lễ trao giải của mình cũng vui vẻ bỏ qua sự rụt rè của mình, ôm lấy đùi anh.
“Bố ơi, con và anh trai thật sự có thể đi trường mẫu giáo sao?”
Tạ Bách An cũng háo hức nhìn bố mình.
Từ nhỏ đến lớn Tạ Bách An đều chỉ được học theo hình thức gia sư tại nhà, là kiểu một thầy dạy một trò, chưa từng trải qua cảm giác đi học chung với những đứa trẻ khác là thế nào.
Tạ Minh Thành cong môi nói: “Tuần sau là các con có thể đến trường mẫu giáo rồi”
Tạ Bách An và Trúc Nhã đều háo hức muốn nhảy dựng lên.
Vây quanh người Tạ Minh Thành líu ra líu ríu nói chuyện.
Diệp Mai Hoa nhìn cảnh tượng này trong lòng không khỏi thở dài, dường như Tạ Minh Thành lúc nào cũng không hề phí chút sức đã có thể dỗ dành hai đứa nhỏ.
Ban đêm, Trúc Nhã chủ động đề nghị được ngủ với mẹ, Tạ Bách An cũng thuận thế đề nghị theo, hai đôi mắt sáng long lanh nhìn về phía Diệp Mai Hoa, ai nhìn cũng phải mềm lòng.
Cô gần như không hề do dự đã trực tiếp đồng ý, thậm chí còn không để ý đến đôi mắt hơi nheo lại của Tạ Minh Thành.
Kiểu hành động thế này cũng giống như có ý “tạm thời bỏ qua anh”.
Sau khi hai đứa nhỏ được tắm rửa sạch sẽ, mặc hai bộ đồ ngủ một xanh một hồng rồi trèo ngay lên giường Diệp Mai Hoa.
Tạ Bách An còn hơi mất tự nhiên, không thả lỏng được như Trúc Nhã, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, trong mắt đầy vẻ bất an không yên.
Diệp Mai Hoa thấy vậy trong lòng liền mềm mại, võ chỗ trống bên cạnh nói: “Bách An, lại đây ngồi đi nào”