Chương
“Cô Mai Hoa, chỉ sợ chuyện này không được”
“Có chuyện gì vậy?”
“Cậu chủ không thích bác sĩ đến gần, từ trước đến giờ đều như vậy, từ nhỏ đến lơn cậu chủ rất ít khi bị bệnh, dù có bệnh cũng toàn cố gắng chịu đựng, cũng không thích bác sĩ”
“Bây giờ anh ấy bị sốt, nếu anh ấy không khám bác sĩ tình trạng của anh ấy sẽ trở nên tồi tệ hơn.”
“Bây giờ tôi sẽ sắp xếp một chút”
Suy nghĩ một chút, chú Chung lại rất uyển chuyển nói: “Cô Mai Hoa, đến lúc đó cậu chủ đành phải phiền cô chăm sóc, lúc cậu chủ bị bệnh tính cách sẽ như trẻ con”
Chú Chung vừa khó xử vừa lo lắng đi gọi bác sĩ tới.
Diệp Mai Hoa đã tận mắt chứng kiến từ “trẻ con” trong miệng chú Chung có nghĩa là cái gì.
Bác sĩ đến gần giúp anh đo nhiệt độ cơ thể lại bị anh làm cho suýt gấy tay.
Diệp Mai Hoa sửng sốt không nghĩ ra được rõ ràng một người đang ngủ làm sao có thể sau một giây tỉnh lại còn có sức chiến đấu mạnh mẽ như vậy.
Bác sĩ đau đến mức hít từng ngụm khí lạnh, nói cái gì cũng không dám tiếp tục đi lên đo nhiệt độ cơ thể cho anh ta.
Diệp Mai Hoa nhìn Tạ Minh Thành đang ngồi trên giường cúi đầu, cẩn thận hô một tiếng: “Tạ Minh Thành, anh khỏe không?”
Không có phản ứng.
Chú Chung cầm kẹp nhiệt độ cơ thể đưa cho Diệp Mai Hoa, nói : “Cô Mai Hoa, phiền cô, hình như cậu chủ chỉ cho phép cô đến gần”
Vừa mới thấy được hành động hung hăng của Tạ Minh Thành, Diệp Mai Hoa có chút lo lắng cho cánh tay mình.
Chú Chung dùng ánh mắt ý bảo những bác sĩ kia nhanh chóng rời đi, sau đó đổi thành vẻ mặt bi thương, nói: “Cậu chủ bởi vì khi còn bé suýt chút nữa bị người giả làm bác sĩ bắt cóc cho nên không thích bác sĩ đến gần, cậu chủ quá đáng thương”
Diệp Mai Hoa mềm lòng, cầm kẹp nhiệt độ cơ thể thấp giọng nói: “Tôi thử xem”
Lúc này Diệp Mai Hoa căn bản không nghĩ tới dựa vào thân phận như Tạ Minh Thành làm sao có người dám mạo danh bác sĩ bắt cóc anh được?
Cô từng bước đến gần Tạ Minh Thành nhẹ nhàng võ võ bả vai anh, nói: “Tạ Minh Thành, anh không sao chứ? Tôi sẽ đo nhiệt độ cơ thể cho anh nhé”
Thấy anh không có phản kháng thậm chí còn ngẩng đầu, nửa nhắm mắt lại trong mắt tràn đây mê mang nhưng không có ý công kích.
Cô vội vàng nhắm vào trán anh một chút, ba mươi tám độ chín.
Quả nhiên anh ta bị sốt, còn sốt không hề nhẹ.
Cô vội vàng để anh nằm lên giường, đắp chăn cho anh.
Chú Chung vội vàng nói: “Cô Mai Hoa, thuốc của cậu chủ đã chuẩn bị xong, cô giúp cho cậu chủ uống đi”
Diệp Mai Hoa đáp ứng, do dự một chút, nói: “Chưa ăn gì mà lại uống thuốc thì không tốt, để tôi nấu cháo cho anh ấy ăn một ít trước đã”
Khóe miệng chú Chung khẽ cong lên nụ cười khó phát hiện, thật sự đúng là một cô gái tỉ mỉ lại hiền lành.
Diệp Mai Hoa đi vào phòng bếp hầm cháo cả buổi sáng, bên trong cho thêm thuốc đối với lá lách và dạ dày rất tốt.
Bưng nửa bát cháo trở về phòng, Diệp Mai Hoa lại gặp phải vấn đề khó khăn, chẳng lẽ muốn cô tự mình cho anh ăn cháo sao?
Hành động này có vẻ như hơi quá.