Chương
Diệp Mai Hoa không biết nên khóc hay nên cười, nhưng vẫn đáp ứng hai đứa nhỏ rằng không xem những món quà cả hai đã chuẩn bị.
Nhưng cô hơi hụt hãng sau khi dạo một vòng vẫn không biết nên tặng anh quà gì?
Tạ Minh Thành không thiếu thứ gì, bản thân tặng anh cái gì cũng cảm thấy không cần thiết.
Lúc sau cô nhìn thấy quả cầu sợi trên giá, Diệp Mai Hoa chậm rãi cười, cô biết phải tặng cái gì rồi.
Cuối cùng khi hóa đơn thanh toán xong, ba người họ đều cầm trên tay một chiếc túi bí ẩn, không biết bên trong có gì.
Diệp Mai Hoa nói đùa: “Trúc Nhã, ngay cả mẹ cũng không thể được biết sao?”
Trúc Nhã giữ chặt chiếc túi, lắc đầu cành cạch.
Diệp Mai Hoa nhìn Tạ Bách An, thậm chí còn nhét túi vào ba lô nhỏ của mình mà để người khác không nhìn thấy.
Diệp Mai Hoa dở khóc dở cười nói: “Vậy thì chỉ đành đợi đến sinh nhật của bố rồi xem”
Diệp Mai Hoa đứng dậy, nắm lấy tay hai đứa nhỏ và nói: “Được rồi, chúng ta phải đến lễ trao giải r Trúc Nhã ngập ngừng, nói: “Mẹ, khi nào thì bố đến đây?”
Diệp Mai Hoa do dự nói: “Chắc cũng sắp đến rồi, đừng lo lắng, chúng ta đến đó trước”
Diệp Mai Hoa đưa đứa nhỏ đến chỗ hẹn trước, tìm một chỗ ngồi xuống, Trúc Nhã cùng Tạ Bách An ngoan ngoãn ngồi bên nhau, khế thì thầm.
Giáo viên đi tới, chào hỏi một cách lịch sự, nói: “Xin chào cô, cô có thể đến tham gia Trúc Nhã hẳn sẽ rất vui”
Diệp Mai Hoa nhận ra đây là giáo viên mỹ thuật của Trúc Nhã, nhanh chóng đứng lên và nhỏ giọng nói: “Trúc Nhã làm phiền cô giáo dạy bảo thêm”
Cô giáo cười, nói: “Cô khách sáo quá. Trúc Nhã là một đứa trẻ rất tài năng. Tôi rất vinh dự khi được làm giáo viên của con bé. Đợi sau khi đọc đến tên, Trúc Nhã chỉ cần lên nhận giải. Một người sẽ chụp ảnh chung, sau đó sẽ mời cả nhà tham gia cùng”
Trái tim Diệp Mai Hoa chùng xuống, cô nhìn xuống đôi mắt mong đợi của Trúc Nhãn, nhịn xuống những lời ngập ngừng trong miệng.
Giáo viên nói điều gì đó với Trúc Nhã và rời đi.
Tạ Bách An nhìn đồng hồ, nói nhỏ: “Mẹ, nửa tiếng nữa chương trình sẽ bắt đầu, sao bố vã ấn chưa tới?”
Diệp Mai Hoa lấy điện thoại di động ra, nhỏ giọng nói “Con ở đây chờ một lát, mẹ ra ngoài gọi điện thoại cho bố”
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu.
Vì có vệ sĩ ngồi sau nên Diệp Mai Hoa không hề lo lắng cho sự an toàn của hai đứa trẻ.
Cô bước đến hành lang bấm điện thoại của Tạ Minh Thành, đổ chuông rất lâu nhưng không có ai trả lời.
Sau khi gọi rất nhiều lần, cuối cùng có người nhấc máy trả lời.
“Tạ Minh Thành? Anh đang ở đâu? Lễ trao giải sắp bắt đầu.
Trúc Nhã và Tạ Bách An đang đợi anh”
Giọng của Tạ Minh Thành ở đầu dây bên kia rất trầm, như thể đang né tránh chuyện gì đó.
Anh vội vàng nói: “Tôi không đi được, tài xế sẽ đến đón mọi người về”
Diệp Mai Hoa chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị cúp, sau một cuộc gọi tiếp thì tắt máy.
Người này, đến một lời giải thích cũng không có là sao?
Diệp Mai Hoa dậm chân tức giận, quay trở lại.
“Mẹ, khi nào thì bố qua?”
Nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Trúc Nhã, Diệp Mai Hoa cảm thấy hơi đau lòng.