Chương
“Rất đau sao?”
“Ừm”
“Hãy nhớ kĩ nỗi đau bây giờ”
“Hảt Diệp Mai Hoa khó hiểu nhìn anh.
“Bất cứ ai mang lại nỗi đau như vậy cho cô, cô đều phải trả lại cho người đó”
Diệp Mai Hoa lúc ấy không hiểu những lời này, nhưng không bao lâu sau cô đã hiểu.
Diệp Mai Nhung giống như điên dại lại tìm tới, cùng nhau đến trang viên còn có Vu Thúy Bình cùng bố.
Diệp Mai Hoa cách rèm cửa nhìn bố đứng ở cửa, ông hình như già đi rất nhiều, trên tay chống nạng, bên kia được Vu Thúy Bình đỡ, trên mặt mang theo tức giận, có vẻ càng ngày càng suy yếu.
Diệp Mai Hoa đau lòng.
Cô luôn kính trọng bố, cho dù ông ta không phải là bố ruột của mình nhưng cũng nguyện ý hô một tiếng bố, thậm chí nguyện ý chặt đứt tương lai của mình cứu ông ta.
Nhưng mà kính trọng như vậy lại đổi lấy một câu “con gái bất hiếu cùng với một trận gia pháp không chút lưu tình.
Diệp Mai Hoa tự giễu cười cười, ánh mắt lại có chút chua xót.
Chú Chung còn ở bên ngoài ngăn cản không cho người tiến vào bên trong, nhưng đối mặt với Diệp Mai Nhung gào khóc cùng với ánh mắt bức thiết của ông Diệp khiến chú Chú Chung rất khó xử.
Đúng lúc này cậu chủ đã trở lại.
Tạ Minh Thành xuống xe, mọi người nhìn thấy anh giống như tìm được xương sống lập tức lao tới.
Tạ Minh Thành tránh được tay Diệp Mai Nhung, nói: “Đừng chạm vào tôi.
Sắc mặt Diệp Mai Nhung cứng đờ, khóc đến đỏ mắt, nói: “Minh Thành, cầu xin anh giúp bố em đi, dòng tiền của nhà họ Diệp đã bị đứt, cầu xin anh giúp nhà em”
Diệp Văn Quân cũng vẻ mặt hi vọng nhìn về phía Tạ Minh Thành nhưng ông ta không nói gì, lời nói đã lên đến miệng trên khuôn mặt già nua nhưng lời cầu xin người khác như thế nào cũng không thốt nên lời.
Chỉ là trong lòng ông ta, Tạ Minh Thành là con rể của mình, giúp mình cũng là chuyện nên làm.
Đáy mắt Tạ Minh Thành hiện lên một tia lạnh lùng, anh ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy rèm cửa bị kéo lên, khóe môi ý cười càng lớn.
“Vào đi”
Diệp Mai Nhung thấy có kịch ánh mắt chợt lóe vội vàng đuổi theo, vốn định nắm lấy cánh tay anh nhưng dưới ánh mắt của anh lại rút lui về.
Diệp Mai Hoa như thế nào cũng không ngờ Tạ Minh Thành sẽ để bọn họ vào, nhất thời quên tránh né, cứ như vậy ngây ngốc đứng ở phòng khách.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Mai Hoa cũng đều ngây ngẩn cả người.
Phản ứng đầu tiên là Diệp Văn Quân chính là tức giậ dùng nạng nặng nề gõ sàn nhà một cái, tức giận nói: “Mai Hoai Sao con lại ở đây? Con có còn biết về nhà không?”
Tâm trí Diệp Mai Hoa lúc này mới được kéo trở về, nhìn người bố có chút xa lạ trước mặt không biết phản ứng như thế nào.
Diệp Mai Nhung nhìn Diệp Mai Hoa lại nhìn Tạ Minh Thành, một ý nghĩ khó tin dâng lên, cô ta cắn răng véo đùi, nước mắt rơi xuống, khóc lóc gào thét.
“Chị, sao chị lại làm thế! Trên đời này có nhiều đàn ông như vậy, tại sao chị lại nhìn chằm chằm vào em rể của chị chứ!”
Vu Thúy Bình mơ hồ cho cô ta một biểu hiện hài lòng.
Diệp Văn Quân mơ hồ một chút, hai tay run rẩy nói: “Mai Hoa, em gái con nói đều là thật sao? Con sẽ tự chà đạp mình như thế này à?”