Chương
Sau khi Diệp Mai Hoa ra ngoài, cô ấy trực tiếp đi đến khu dân cư Phú Gia và bấm chuông cửa.
Ngay khi nhìn thấy Diệp Mai Hoa, Vu Thúy Bình cười nhẹ và nói: “Thế nào? Bây giờ cũng đã biết trở về nhà rồi à? Không phải trước đây luôn giữ tình trạng như muốn trốn thoát khỏi nhà à?”
Diệp Mai Hoa kìm lại và nói: “Bố tỉnh rồi, tôi muốn đi gặp ông ấy”
“Lúc này mới nhớ ra à, không cảm thấy muộn rồi sao? Cô là đứa con gái không hiếu thuận, bố cô không muốn gặp cô nữa!”
Diệp Mai Hoa không hề cáu gắt mà vẫn còn rất bình tĩnh mà nói: “Tôi muốn gặp bố”
“Cô dùng cái thái độ gì để nói chuyện với tôi vậy? Tôi là mẹ cô đấy!”
Diệp Mai Hoa khóe môi co giật nói: “Cô Vu, tôi không muốn đóng cảnh mẹ con tình thân với cô. Tôi muốn gặp bố tôi, nếu như cô không muốn nói với tôi vậy thì tốt hơn hết là cầu nguyện rằng đừng bao giờ để bố gặp được tôi. Nếu không †ôi cũng không dám đảm bảo mình sẽ nói ra cái gì đâu” Sắc mặt Vu Thúy Bình hơi thay đổi.
“Cô uy hiếp tôi?”
“Cô Vu, bố đang ở bệnh viện nào vậy?”
Một tia lạnh lẽo hiện lên trong mắt Vu Thúy Bình, sau đó bà ta lại mỉm cười vẻ khoan dung nói: “Mai Hoa, cô quan tâm đến bố mình như vậy, tự nhiên không nghĩ tới sẽ làm ông ấy kích động à. Hiện tại tình trạng của ông ấy rất không ổn định, bác sĩ nói nếu ông ấy gặp tình trạng kích thích nghiêm trọng, rất có thể sẽ không thể tỉnh dậy được nữa” Trái tim của Diệp Mai Hoa chùng xuống.
“Cho nên, có một số việc không thể nói bừa được, cô muốn đi gặp bố, vậy bây giờ tôi dẫn cô đi gặp ông ấy”
Diệp Mai Hoa đi theo Vu Thúy Bình đến bệnh viện, khi nhìn thấy người bố già yếu trên giường bệnh, đôi mắt cô đau xót vô cùng.
“Bố…..” Được sự giúp đỡ của y tá, Diệp Văn Quân khó nhọc mặc vào chiếc áo khoác, khi nghe thấy tiếng bố đột nhiên vang lên bên tai, ông sửng sốt quay đầu lại.
“Mai Hoa, con đến rồi”
Diệp Mai Hoa ba bước thành hai bước đi nhanh lên phía trước và ôm lấy bố cô, nước mắt cô lăn dài.
“Bố ơi, bố tỉnh lại rồi, thật tốt quá rồi…” Bố vẫn làm như cô hồi còn nhỏ, đưa ra vỗ nhẹ vào lưng cô và bảo: “Lớn rồi mà sao cứ khóc như trẻ con vậy”
Diệp Mai Hoa rơi nước mắt và mỉm cười, khuôn mặt đầy xấu hổ nhưng không ngăn được niềm vui.
Vu Thúy Bình mỉm cười đi về phía trước, nhẹ nhàng nói: “Văn Quân, thật tốt khi anh đã tỉnh lại. Mai Hoa và Mai Nhung đã rất lo lắng cho ông trong suốt những năm vừa qua. Mai Nhung ngày nào cũng đến gặp ông, nó chỉ mong ông tỉnh lại mà thôi”
Diệp Văn Quân vẻ mặt vui mừng lại pha lẫn tự trách mình, nói: “Làm mọi người lo lắng rồi. Mai Nhung đâu? Hôm nay con bé không tới đây sao? Tôi chuẩn bị xuất viện rồi”
“Mai Nhung á, con bé vẫn còn đang ở nhà họ Tạ, sắp đến sinh nhật của bà cụ nhà họ Tạ rồi. Nó là cháu dâu của nhà họ Tạ, đương nhiên phải ở đó giúp đỡ rồi” Lúc này, giọng điệu của Vu Thúy Bình tăng thêm mấy phần tự hào.
Hiển nhiên, việc Diệp Mai Nhung trở thành cháu dâu nhà họ Tạ đã được báo cho Diệp Văn Quân khi ông mới vừa tỉnh lại, cho nên ngay lúc này Diệp Văn Quân cũng có chút tự hào.
“Nhà họ Tạ là một gia tộc thế kỷ, là danh gia vọng tộc. Mai Nhung tuổi còn nhỏ, còn nhiều điều chưa hiểu. Em cũng nên quan tâm nó một chút, đừng để nhà họ Tạ không thích chúng ta”
“Ôi trời, em biết rồi mà, trong lúc này, Mai Nhung còn bảo em gửi đến anh lời xin lỗi, khi nào việc bận xong xuôi thì con bé sẽ trở về thăm ông” Diệp Văn Quân xua tay và nói: “Việc của nhà họ Tạ rất quan trọng”
Thấy thuốc nhỏ mắt đã gần hết, Vu Thúy Bình liếc nhìn Diệp Mai Hoa đang im lặng bên cạnh, khóe miệng bà ta nhếch lên một tia chế nhạo.