Chương
Trong phòng khách, áp suất không khí trong nháy mắt giảm xuống.
Chú Chung cẩn thận từng li từng tí đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, không biết tại sao cậu chủ đột nhiên trở về, tâm trạng lại đặc biệt không tốt.
Là quản gia của nhà họ Tạ mấy chục năm, chú Chung vẫn có thể hiểu được tính khí của cậu chủ.
Tiếc là cậu chủ nhỏ và cô chủ nhỏ còn đang đi học, tạm thời không thể đến chữa cháy, chỉ có thể cầu nguyện cô Mai Hoa có thể thoát ra được cơn nóng nảy của cậu chủ.
Diệp Mai Hoa cũng không muốn tiếp tục giäng co nữa, chủ động nói: “Anh đói bụng không? Muốn ăn một chút không?
Phòng bếp vẫn còn nguyên liệu”
Cô ấy đưa đồ ăn không lâu, anh ấy liền trở về, chắc là vẫn chưa ăn hộp cơm kia?
Tuy nhiên, đôi mắt của Tạ Minh Thành trở nên sâu hơn, ngay cả giọng nói của anh ấy cũng trở nên khàn khàn.
“Đúng, tôi đói rồi”
Diệp Mai Hoa cảm thấy câu này thật kỳ quái, nhưng không để tâm, buông câu “Tôi sẽ nấu cho anh bây giờ rồi đi vào bếp.
Để nhanh hơn, Diệp Mai Hoa không nấu những món quá phức tạp mà chỉ làm ba món đơn giản và một món canh, đều là những món tự nấu tại nhà.
Tạ Minh Thành di chuyển đũa, nhưng không có cảm giác thèm ăn, chỉ cắn vài miếng rồi không nhúc nhích.
Diệp Mai Hoa cũng không miễn cưỡng, tự mình ăn một ít, khi chuẩn bị dọn dẹp bát đĩa đi vào, Tạ Minh Thành đứng dậy nói: “Cô đi theo tôi”
Cơ thể Diệp Mai Hoa đột nhiên cứng lại.
Tạ Minh Thành sải bước lên lầu mà không có ý định đợi cô ‘Vành mắt Diệp Mai Hoa hơi đỏ lên, tay cầm bát cũng run Chú Chung không đành lòng nhìn tiếp nữa, đứng lên nói nhỏ: “Cô Mai Hoa, để ở đây đi, sẽ có người thu dọn, cô không phải là bảo mẫu”
Tuy nhiên, lúc này, cô ấy chỉ hy vọng mình là một bảo mẫu đơn thuần.
Diệp Mai Hoa từ chối sự giúp đỡ của chú Chung, tự mình dọn dẹp bát đũa vào rửa sạch rồi cất đi.
Mục đích của cô là vì muốn kéo dài thời gian.
Cuối cùng thật sự không thể kéo dài nổi nữa, cô mới chậm rãi đi lên lên tầng. Cô lề mê rề rà từng bước, cố gắng đi chậm thật chậm đến cửa phòng sách, nhưng nhìn vào bên trong không có ai cả.
Không ở đây?
Cô khẽ thở phào một hơi, vội vàng đi thẳng về phía phòng của mình.
Vừa mới mở cửa phòng ra thì đã nhìn thấy bóng lưng của Tạ Minh Thành lắng lặng đứng ở bên trong.
Cô bị dọa cho nhảy dựng, lúc sau mới ý thức được liền muốn xoay người rời đi.
Tạ Minh Thành quay đầu lại, nói: “Cô muốn đi đâu?”
Diệp Mai Hoa cầm lấy thanh nắm cửa, nói: “Anh… Anh tìm tôi có chuyện gì à?”
Tạ Minh Thành lấy ra một đồ vật rồi trực tiếp vứt qua chỗ cô, Diệp Mai Hoa luống cuống tay chân tiếp được, là một cái chìa khóa và số nhà, còn có cả mặt dây chuyền.
Đó là đồ năm ấy cô đã đánh mất! Mặt dây chuyền này còn là di vật mà mẹ đã để lại cho cô, lúc đánh mất cô còn không kịp tìm đã bị đưa vào ngục giam mất rồi, cô còn tường cả đời này sẽ không nhìn thấy nó nữa.
Sự bất ngờ của cô có thể dễ dàng nhìn ra, điều này khiến sắc mặt của Tạ Minh Thành tốt hơn một chút.
Để tìm được những thứ này đã tốn không ít thời gian của anh.
“Giữ lấy, nếu như đánh mất rồi bị người ta nhặt mất thì tôi sẽ không tìm lại cho cô nữa đâu.”
Giọng điệu của anh rất ác liệt, nhưng Diệp Mai Hoa chẳng để ý điều này chút nào, không khỏi lộ ra nụ cười cười với anh.