Chương
“Tôi biết ý tốt của anh, nhưng Bách Thiên, những điều anh làm đã làm đủ nhiều rồi”
Cô ấy thở dài thườn thượt, nói ra lời đang dồn nén tận đáy lòng: “Anh đã không còn nợ tôi nữa”
Lục Bách Thiên mở to mắt.
Diệp Mai Hoa cười với anh ấy, nói: “Bách Thiên, anh có thể sống tốt cuộc sống của mình, anh nên nhìn về phía trước”
Lục Bách Thiên khó khăn nói: “Mai Hoa, anh tạo ra phiền toái cho em sao?”
Đối diện với ánh mắt cẩn thận từng li từng tí của anh ấy, Diệp Mai Hoa cứng lòng, gật đầu.
Sắc mặt Lục Bách Thiên trong chốc lát tái nhợt, bóng dáng lay động, không chịu được liền tránh đi tâm mắt của cô ấy.
“Bách Thiên, đừng lãng phí thời gian lên người tôi, không đáng, tôi đã nói điều này rất nhiều lần rồi”
“Mai Hoa, nếu là làm bạn bè, cho dù là làm bạn bè, cũng không thể sao?”
Diệp Mai Hoa im lặng một lúc rồi nói: “Nếu anh có thể coi †ôi như một người bạn”
Cô ấy tiếp nhận quá nhiều ý tốt của anh ấy, lời nói ân đoạn nghĩa tuyệt, cô ấy nói không được.
Lục Bách Thiên cười khổ nói: “Anh cố gắng xem, nhưng Mai Hoa, em có thể không chấp nhận anh, nhưng tốt nhất em nên tránh xa Tạ Minh Thành ra.”
“Tôi biết rừ Lúc người đàn ông đó hoà nhã săn sóc tỉ mỉ khiến người khác yên tâm, nhưng khi trở mặt lại khiến người khác trở tay không kịp.
Tuy nhiên, anh ấy có thể làm cho Trúc Nhã bình an khỏe mạnh.
“Mai Hoa, tại sao? Em không phải là người nịnh bợ như vậy, tại sao lại muốn dính vào hắn ta? Tạ Minh Thành còn có vợ chưa cưới! Hơn nữa, vợ chưa cưới của anh ấy…”
Câu nói ‘Là em gái cùng cha khác mẹ của em’ Lục Bách Thiên không nói ra được.
Diệp Mai Hoa bình tĩnh gật đầu, nói anh ấy là Diệp Mai Nhung”
“Em đã biết, vậy tại sao…”
“Bách Thiên, đừng hỏi nữa, nếu như là bạn bè, anh không nên hỏi nhiều như vậy”
Lục Bách Thiên đột nhiên hiểu ra Mai Hoa có nỗi khổ tâm , vợ chưa cưới của Mai Hoa, em có thể không chấp nhận anh, nhưng tốt nhất em nên tránh xa Tạ Minh Thành ra.”
“Tôi biết Lúc người đàn ông đó hoà nhã săn sóc tỉ mỉ khiến người khác yên tâm, nhưng khi trở mặt lại khiến người khác trở tay không kịp.
Tuy nhiên, anh ấy có thể làm cho Trúc Nhã bình an khỏe mạnh.
“Mai Hoa, tại sao? Em không phải là người nịnh bợ như vậy, tại sao lại muốn dính vào hắn ta? Tạ Minh Thành còn có vợ chưa cưới! Hơn nữa, vợ chưa cưới của anh ấy…”
Câu nói ‘Là em gái cùng cha khác mẹ của em’ Lục Bách Thiên không nói ra được.
Diệp Mai Hoa bình tĩnh gật đầu, nói anh ấy là Diệp Mai Nhung”
“Em đã biết, vậy tại sao…”
“Bách Thiên, đừng hỏi nữa, nếu như là bạn bè, anh không nên hỏi nhiều như vậy”
Lục Bách Thiên đột nhiên hiểu ra Mai Hoa có nỗi khổ tâm vợ chưa cưới của không nói ra được, cũng không nên ép cô quá.
“Nói tóm lại, nếu em cần giúp đỡ, có thể tìm anh, đừng gánh vác một mình.”
Diệp Mai Hoa cười cười, không nói được cũng không nói không được, chỉ nói: “Tôi còn có việc, tôi về trước”
Bách An và Trúc Nhã vẫn đang ở trong trang viên, chúng sẽ lo lắng nếu quá lâu rồi mà không quay về.
Lục Bách Thiên lần này không có miễn cưỡng, nhưng không khỏi nói: “Mai Hoa, từ nay về sau anh có thể lùi về thân phận bạn bè, em đừng trốn tránh anh”
Diệp Mai Hoa vội vàng nói: “Được.”