Chương
Trịnh Thành cảm thấy trái tim mình đều muốn nhảy ra ngoài, da đầu ngứa ran, mỗi lần trực tiếp đối mặt với tổng giám đốc, anh ta đều có một loại ảo giác bị tra tấn.
“Tổng giám đốc, tôi đến đưa một món đồ, đúng lúc đã gặp phải”
Nói xong, Trịnh Thành vội vàng đặt hộp cơm xuống.
Khi Tạ Minh Thành nhìn thấy hộp cơm kia, sắc mặt đột nhiên âm trâm lại, cả khuôn mặt đẹp đều mang theo mấy phần lệ khí.
Anh đột nhiên đứng dậy, ánh mắt giống như chim ưng nhìn chằm chằm Trịnh Thành, đôi môi mỏng khẽ mở, phun ra một câu: “Ai cho phép cậu tự ý quyết định thế?”
Đầu gối Trịnh Thành chợt mềm nhũn, suýt chút nữa quỳ xuống.
“Xin lỗi! Tổng giám đốc! Là tôi sai rồi! Tôi không nên tuỳ tiện cầm đồ lên đây, tuỳ tiện tin tưởng lời của người khác!”
Trịnh Thành hối hận đến ruột đều đã xanh, anh ta liền biết bản thân không nên làm người tốt mà! Anh ta sao lại dễ dàng tin tưởng lời của Diệp Mai Hoa như vậy chứ?
Tâm mắt của Tạ Minh Thành giống như muốn ăn thịt người, anh tức giận n‹ ô ấy đâu rồi?!”
Trịnh Thành sửng sốt một lúc mới phản ứng lại, run cầm cập nói: “Ở, ở bên dưới…”
Tạ Minh Thành vốn muốn bước nhanh rời khỏi, nhưng lập tức nghĩ đến ngoài cửa vẫn còn một vị khách không mời mà đến, liền ổn định lại tâm tình.
Trịnh Thành lúc này đã lờ mờ, anh ta có chút không hiểu ý tứ của tổng giám đốc, cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên cạnh.
Tạ Minh Thành lạnh mặt, nói: “Sau này lại quản nhiều chuyện như vậy nữa, bản thân tự động thu dọn đồ đạc rời khỏi.
Hiện tại, cút!”
“Vâng!”
Trịnh Thành lập tức liền rời đi, hận không thể lại nhanh hơn mấy giây.
Diệp Mai Nhung ở bên ngoài không nghe thấy bên trong nói gì, chỉ là đoán được Tạ Minh Thành đang tức giận.
Nếu là lúc trước cô ta khẳng định sẽ trốn không kịp, nhưng hiện cô ta không thể trốn, bà cụ bên kia đã hạ xuống một mệnh lệnh chết cho cô ta, nếu như không thể hoàn thành, cô ta liền cuốn xéo.
Diệp Mai Nhung cẩn thận từng li từng lí lại lần nữa tiến vào trong văn phòng, nhưng vừa mới bắt gặp ánh mắt của Tạ Minh Thành, cô ta đã run một chút, lắp ba lắp bắp nói: “Minh, Minh Thành… Tuần, tuần này… Sinh nhật của bà, _anh, anh phải trở vệ một chuyến…”
Cô ta đến, chính là bởi vì chuyện này.
Đến lúc đó ở trên buổi tiệc sinh nhật của bà cụ, sẽ xác định thân phận của cô ta.
Tạ Minh Thành vẻ mặt khôi hài, giọng nói lạnh lùng, nói: “Cô muốn tự mình đi, hay là muốn tôi ném ra ngoài?”
“Minh Thành! Anh không thể đối xử với em như vậy!”
Tạ Minh Thành một lần nữa ngồi xuống trên ghế, khép nửa mắt, nói: “Ra ngoài”
Động tác tư thái như vậy của anh, cho dù là giọng điệu không kiên nhãn, cũng không làm giảm bớt khí chất của anh chút nào.
Ánh mắt Diệp Mai Nhung hơi si mê một chút, mười Trương Nhã Bân cũng không thể so sánh được với Tạ Minh Thành.
Nhưng người đàn ông này từ trước đến nay chưa từng nhìn thẳng vào mình, sáu qua đến nay vẫn luôn là giữ một bộ mặt lạnh như băng với cô ta, cho dù cô ta phí hết tâm tư trèo lên giường với anh cũng không thành công được một lần.
Thời gian lâu dần, cô ta tự nhiên sẽ không đạt được thoả mãn, tình cờ gặp thế tấn công theo đuổi của Trương Nhã Bân, mới không nhịn được bị anh ta dụ dõ.