Chương
“Từ bây giờ, cô sẽ ở trang viên làm đầu bếp của Tạ Bách An, Trúc Nhã cũng sẽ đến đó, tôi đã sắp xếp cho một đội chữa bệnh trực ở đó, đừng lo lắng về những chuyện khác”
Đây là chuyện mà Tạ Minh Thành vừa sắp xếp rất tốt, trang viên bên đó cũng đã chuẩn bị đầy đủ, sau khi tình hình của Trúc Nhã ở đây ổn định, có thể trực tiếp lên đường trở về.
Diệp Mai Hoa cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười chua xót.
Đây có phải là… Mối quan hệ tình nhân ngầm?
Không, có lẽ không phải là người yêu, mà chỉ là bảo mẫu của đứa trẻ mà thôi.
Tâm tình kích động ban đầu lúc nhận Tạ Bách An đã hoàn toàn tan vỡ dưới lời nói của Tạ Minh Thành.
Cô ấy không chỉ không có tìm về một đứa con khác mà thậm chí còn không giữ được Trúc Nhã.
Cô ấy lại cứng đầu một chút, e rằng sẽ trực tiếp bỏ đi cùng đứa trẻ, nhưng Tạ Minh Thành nói đúng, một mình cô ấy không thể hỗ trợ hoàn toàn việc điều trị cho Trúc Nhã.
“Nhớ kỹ chưa?”
Anh ấy hỏi.
Diệp Mai Hoa nắm chặt tay, nhỏ giọng đáp được.
Tạ Minh Thành cau mày, không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, chỉ là âm thanh có vẻ không ổn, nhưng anh ấy cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cô ấy đang lý giải ý của mình.
Sau khi tình hình của Trúc Nhã ổn định, Tạ Minh Thành liền sắp xếp người trở về, dọc đường đi đều do đội ngũ chữa bệnh đi theo chu đáo, bảo vệ Trúc Nhã rất tốt.
Lần này, nơi bọn họ quay về là trang viên của nhà họ Tạ.
Chú Chung đứng ngay ngắn bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu nói: “Đây là phòng bố trí cho cô, hành lý đều đã chuyển đến đây, nếu cần gì cô có thể nói với tôi”
Diệp Mai Hoa thẫn thờ nhìn căn phòng sang trọng này, căn phòng rộng gấp mấy lần nơi mà cô ở trước đây.
“Cô Diệp, cô có cần gì nữa không?”
Diệp Mai Hoa hoàn hồn, lắc đầu và nói: “Không cần, cám ơn chú Chung”
Bắt đầu từ hôm nay, cô sẽ chính thức sống trong trang viên FEB này.
Đối với sự thay đổi trong tương lai này, cô bắt đầu bối rối, nhưng mà sự bối rối này lập tức biến mất, trong nháy mắt Diệp Mai Hoa đã lấy lại tinh thần.
Với tư cách là “đầu bếp” của Tạ Bách An, để đảm bảo bí mật này càng ít người biết càng tốt thì toàn bộ trang viên đã cho hầu hết người hầu nghỉ việc, chỉ để lại những người trung thành với nhà họ Tạ.
Tạ Minh Thành không nói rõ thêm thông tin về thân phận của Diệp Mai Hoa, chỉ tùy tiện sắp xếp người vào đây còn anh thì đã biến mất, theo như lời của Bách An thì bố rất bận nên mới không tìm thấy.
Cho dù trong lòng có hàng ngàn câu hỏi, Diệp Mai Hoa vẫn cố nhịn xuống không hỏi.
“Mẹ ơi”
Tạ Bách An nắm lấy khung cửa, ló đầu kêu.
Diệp Mai Hoa không khỏi mỉm cười khi nhìn thấy cậu bé, nói: “Bách An. Không phải con đang học bài sao?”
“Con đã hoàn thành nhiệm vụ của giáo viên giao trước thời hạn, vì vậy con muốn đến gặp mẹ một chút!
“Con vào đi”
Tạ Bách An lập tức nhảy vào, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẹ, vui vẻ nói: “Mẹ ơi, đây là căn phòng con đặc biệt chọn cho mẹ. Mẹ có thích không?”