Chương
Diệp Mai Hoa bị anh véo cằm đau đến không chịu được, cũng khó chịu, gắt gao giãm mạnh lên giày anh, anh vừa buông tay liền đẩy anh ra.
“Tạ Minh Thành, anh bình tĩnh lại đi! Anh có biết mình đang nói cái gì không?” Tạ Minh Thành im lặng nhìn cô, một tay ôm trán, cúi đầu, thấp giọng chế nhạo.
“Đừng chọc tức tôi, Diệp Mai Hoa” Diệp Mai Hoa nắm chặt tay, thậm chí không muốn nói một lời, vội vàng rời đi. Tạ Minh Thành đứng đó rất lâu. Vê đến phòng, Diệp Mai Hoa vẫn chưa nguôi giận, không thể hiểu được hành động của Tạ Minh Thành và những lời nói khó nghe đó. Được rồi, tự nhiên anh ấy bị điên cái gì vậy?
Dương Ngọc San nhìn thấy cô đang tức giận thì nói: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì vậy? Nhìn thấy em có vẻ rất khó chịu” Diệp Mai Hoa lắc đầu tỏ vẻ nản lòng, nói: “Trúc Nhã đâu?”
“Ngủ say rồi” Diệp Mai Hoa bước tới, nhìn Trúc Nhã đang nằm cạnh giường, cảm thấy tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều, liền nhét kéo chăn bông lên đắp cho cô bé.
“Không phải nói ra ngoài đi dạo sao? Làm sao lại trở về sớm như vậy?” Sắc mặt Diệp Mai Hoa trở nên cứng đờ, có chút bực bội nói: “Tạ Minh Thành không biết có chuyện gì tự nhiên phát điên lên” Dương Ngọc San khit mũi: “Có chuyện gì vậy?
“…Quên đi, không sao đâu” Bầu không khí vốn đã trở nên quen thuộc giữa hai người trước đó đã bị phá hủy hoàn toàn vì sự việc ngày hôm nay. Diệp Mai Hoa lại từ từ trở lại giới hạn phòng thủ.
Kế hoạch ban đầu cũng bắt đầu lung lay, Diệp Mai Hoa cũng nhận ra rằng mọi thứ không đơn giản như cô nghĩ. Mưa cũng đã lâu nhưng không ngớt, Diệp Mai Hoa mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Trúc Nhã nghỉ ngơi một lát.
Phía sau, bỗng bị nhiệt độ cơ thể nóng rực bên cạnh đánh thức. Cô vươn tay muốn chạm vào thân thể nóng bỏng của Trúc Nhã bên cạnh, đột nhiên bị đánh thức, giống như một con cá chép lật người chạm tay vào trán Trúc Nhã, thật sự rất nóng.
Lúc này, Trúc Nhã mặt mũi tràn đầy đau đớn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, hai bên má có chút ửng đỏ vì nhiệt độ cao.
Trái tim Diệp Mai Hoa run lên dữ dội, cô nhanh chóng bế Trúc Nhã lên và hét lớn: “Trúc Nhã! Trúc Nhã! Dậy đi con! Mở mắt ra nhìn mẹt Trúc Nhã!” Dương Ngọc San cũng đã tỉnh lại, vội vàng đi tới, nhìn thấy cảnh này kinh ngạc nói: “Trúc Nhã như thế này là sao vậy?”
“Phát sốt rồi, nhanh lên, giúp em gọi bác sĩ một tiếng!”
“Chị đi ngay đây!” Dương Ngọc San lo lắng, thậm chí không quan tâm đến việc đi giày vào, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài tìm bác sĩ.
Diệp Mai Hoa đầu tiên dùng chăn bông che cho Trúc Nhã thật chặt, lộ ra một phần khuôn mặt nhỏ nhắn, làm ướt khăn tay, vắt khăn tay rồi thò tay vào lau mồ hôi cho Trúc Nhã hết lần này đến lần khác.
Từ từ, Trúc Nhã cũng ngoan ngoãn mở mắt ra ngơ ngác nhìn mẹ.
“Trúc Nhã, con tỉnh chưa? Mẹ ở đây”
“Mẹ…”
“Ừ, mẹ ở đây, ngoan, không sợ”
“Mẹ… conkhó chịu…” Diệp Mai Hoa hai mắt đỏ lên, nói: “Con không thoải mái ở chỗ nào? Nói cho mẹ biết”
“Nóng quá…Mẹ ơi…Trúc Nhã nóng quá…” Trúc Nhã vùng vẫy cô bé muốn đạp tung chăn bông ra, nhưng lại bị Diệp Mai Hoa che chặt.
“Trúc Nhã ngoan, cố chịu đựng, mẹ sẽ lau mồ hôi cho con” Ngay sau đó, Dương Ngọc San đã gọi bác sĩ đến, đi cùng còn có Tạ Minh Thành và Tạ Bách An cùng nhau chạy tới.
Diệp Mai Hoa cũng không còn quan tâm đến mâu thuẫn vừa rồi với Tạ Minh Thành, vội vội vàng vàng nói với bác sĩ kiểm tra cho Trúc Nhã, cô đứng bên cạnh đầy lo lắng, nước mắt trực trào ra, nhưng lại bị cô kìm lại. Tạ Bách An sợ hãi nắm chặt tay cô bé, nhìn em gái mình bị bác sĩ vây quanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lo lắng.