Chương
Nhìn thấy như vậy, Diệp Mai Nhung cảm thấy an tâm, nhìn dáng vẻ này, xem ra bọn họ vẫn chưa biết chuyện, vậy thì phải làm thật tốt, nhân lúc Tạ Minh Thành không có ở đây, nhất định phải đưa Tạ Bách An về!
“Tạ Bách An, theo mẹ trở về!” Diệp Mai Hoa hung hăng cau mày, bỗng nhiên cô bị rơi vào tình thế khó xử, công bằng mà nói, Diệp Mai Nhung là mẹ ruột của Tạ Bách An, cô ấy tại sao lại cảm thấy đau lòng vì Tạ Bách An, cũng không có cách nào tách Bách An ra khỏi mẹ của cậu bé.
Chỉ là, Diệp Mai Hoa vừa mới nhìn thấy rõ ràng sự hung ác lóe lên trong mắt của Diệp Mai Nhung.
Người phụ nữ này chắc chắn là không có chủ ý tốt, Tạ Minh Thành yên tâm giao người cho cô ấy, vừa dời đi thì Tạ Bách An đã bị người khác đưa đi mất, cô ấy không cần nghĩ cũng biết Tạ Minh Thành sẽ rất tức giận.
Không ai có thể chịu được sự tức giận của Tạ Minh Thành.
“Diệp Mai Nhung, cô không thể dẫn Tạ Bách An đi, cô nên hỏi thử ý của Tạ Minh Thành” Không còn cách nào khác, danh không chính ngôn không thuận, Diệp Mai Hoa chỉ có thể mang cái tên Tạ Minh Thành ra.
Nhưng mà, điều mà Diệp Mai Nhung muốn chính là Tạ Minh Thành lúc này không có ở đây, cô ta đưa tay ra lại muốn bắt lấy Tạ Bách An một lần nữa nhưng bị Diệp Mai Hoa hất ra.
Diệp Mai Nhung tức giận, ánh mắt hung hăng nhìn Diệp Mai Hoa, nói: “Diệp Mai Hoa, cô phải làm rõ! Đây là con trai của tôi! Cô nhiều chuyện làm cái gì! Tạ Minh Thành là vị hôn phu của tôi, còn không tới phiên cô nói chuyện!”
Trúc Nhã hét lên một tiếng lớn, vươn bàn tay nhỏ bé đánh Diệp Mai Nhung, quát: “Không cho phép cô bắt nạt mẹ! Không cho phép cô bắt nạt anh trai nhỏ!”
Diệp Mai Nhung nhìn Trúc Nhã, nhìn thấy khuôn mặt đó rất giống với Tạ Bách An, nhất thời cực kỳ tức giận, cô ta đưa tay ra muốn đẩy Trúc Nhã.
Diệp Mai Hoa mở to mắt: “Không!” Tay của Diệp Mai Nhung vẫn còn chưa kịp chạm vào, đã bị Dương Ngọc San xông tới siết chặt lấy cổ tay của cô ta.
Diệp Mai Nhung đau đớn hét lên một tiếng, ngã xuống đất: “Cô, cô làm cái gì vậy!” Dương Ngọc San ôm lấy Trúc Nhã, quan tâm kiểm tra thân thể của cô bé: “Có chỗ nào bị đánh trúng không?”
Trúc Nhã lắc đầu, ôm cổ mẹ nuôi, hét lớn lên với Diệp Mai Nhung: “Mẹ nuôi! cô ta là đồ xấu xa! cô ta muốn ăn hiếp mẹt!
Phải tìm chú cảnh sát!” Diệp Mai Nhung nhìn mấy người bọn họ, nắm chặt cổ tay của mình, giọng hung hăng nói: “Mấy người các ngươi đây là muốn làm cái gì thế? Muốn cướp con của tôi phải không? Tạ Bách An là con trai của tôi! Tôi có quyền đưa nó đi!”
Tạ Bách An không nhịn được nữa, hét lớn: “Tôi sẽ không đi cùng cô! Cô mà không đi! Bố tôi sẽ đuổi cô đi!”
Diệp Mai Nhung nghĩ đến Tạ Minh Thành, rùng mình dữ dội, cố gắng bình tĩnh lại, thay đổi lời nói: “Bách An, con theo mẹ trở về đi, bà nội rất nhớ con, con theo mẹ trở về thăm bà ấy, đừng để cho bà ấy đau lòng, suy cho cùng sức khỏe của bà ấy không được tốt, nếu có chuyện bất trắc gì..”
“Vậy thì để bà ta chết đi” Một giọng nói lạnh lùng và kiên quyết vang lên từ phía sau.
Diệp Mai Nhung đột nhiên cứng đờ, thậm chí dũng khí quay đầu lại cũng không có.
Tạ Minh Thành sải bước đi đến, mỗi bước đi dường như là giẫm lên tiếng lòng của tất cả mọi người, sắc mặt anh ấy u ám và đáng sợ, sự tức giận hiện rõ lên trên mặt, sâu trong đôi mắt giống như là mưa to, sự xuất hiện của anh ấy, dường như mang đến khí lạnh khiến người ta ngột ngạt.
Anh ấy đang tức giận.
Diệp Mai Hoa nhận ra điều đó, nhưng mà Bách An sẽ được an toàn, Diệp Mai Nhung không thể đưa cậu bé đi được.