Tới gần buổi chiều, Trường trung học tư nhân Shakurashu.
Mặt trời vẫn còn treo trên cao, thời tiết sáng sủa.
Chuông tan học đột nhiên vang lên, khu dạy học vốn đang an tĩnh cũng thực mau mà trở nên ồn ào.
Ở lớp 1 khối 11, Kanbaru Shinji đang nằm bò trên bàn ở cuối lớp, nghe được chuông tan học, lập tức đứng dậy, khiến cho các bạn học sinh đang nói chuyện bên cạnh giật mình.
Còn chưa tỏ vẻ khó chịu, liền thấy Kanbaru Shinji âm u liếc các nàng một cái, dọa cho các nàng không dám hé miệng.
Thu thập đồ vật xong xuôi, Kanbaru Shinji ngáp một cái, trực tiếp đi ra khỏi phòng học.
“Cậu ta…Là ai thế? Tớ hình như chưa thấy qua người này.”
“Đó là Kanbaru Shinji, cái tên lúc nào trông cũng âm trầm ấy!”
“Không có ấn tượng.”
“Cũng không lạ lắm. Tên đó ngồi ở hàng cuối cùng của lớp, mỗi ngày đều đến trường, về sau trực tiếp bò ra bàn ngủ, ăn cơm trưa xong lại tiếp tục ngủ, đến tận lúc tan học mới tỉnh lại. Sau khi tan học thì biến mất luôn, hầu hết mọi người đều không thiết lắm với tên đó, có một số người cũng giống như cậu đấy, còn không biết cậu ta có tồn tại.”
“Thật đáng sợ.”
Kanbaru Shinji rời khỏi phòng học, nhanh chóng đi xuống tầng, đi qua sảnh rồi đi vào tòa nhà bên cạnh. Cái tòa nhà ba tầng này là nơi tập trung của tất cả câu lạc bộ, rất nhiều phòng dành cho câu lạc bộ đều ở nơi đây.
Hắn đi vào một căn phòng học ở tầng hai, nhìn bên ngoài cửa treo biển [Câu lạc bộ U Linh], liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Thấy bên trong phòng đen nhánh, hắn vô thức bật đèn lên.
Trong nháy mắt ánh đèn sáng lên, hắn liền cảm nhận được hai tầm mắt khó chịu hướng về mình.
“Thực xin lỗi.” Vẻ mặt của Kanbaru Shinji không chút biểu hiện hối lỗi nào, nhưng vẫn tắt đèn đi.
“Shinji, tớ cảm thấy cậu chính là cố ý, chúng ta là U Linh, là những người không tồn tại trong trường học! Cậu bật đèn có phải là khinh thường thân phận của chúng ta?”
“À.” Kanbaru Shinji lên tiếng, trực tiếp nằm xuống ghế sô pha. cầm thảm đắp lên người, không đến vài giây, liền đã chìm vào giấc ngủ.
“Ngủ rồi à?”
“Hình như thế.”
“Như vậy cũng quá lợi hại rồi, tên này phải chăng là Nobi Nobita tái sinh?”
“Shinji đánh nhau rất lợi hại, khả năng cao là hợp thể của Chaien và Nobita.”
Nakamura Kota cùng Kobayashi Hideki vui vẻ nói chuyện với nhau, chợt ánh đèn lại sáng lên. Hai người vừa định mắng Kanbaru Shinji, đột nhiên nghĩ tới tên này không phải ngủ rồi sao?
Nghĩ đến đây, bọn họ nhìn về cửa, vừa nhìn đôi mắt liền sáng ngời.
Bị hai tên trạch nam nhìn chằm chằm, Shinkawa Chie mặt không đổi sắc, nhưng cô vẫn dò hỏi, “Nơi này là Câu lạc bộ U Linh?”
Nói xong, cô nghi ngờ mà đánh giá căn phòng trước mắt. Phát hiện toàn bộ phòng học giống như một phòng ngủ cỡ lớn.
Đập vào mắt là bàn trà được bày ở giữa, trên mặt bàn bày đầy lon nước ngọt cùng những gói snack khoai tây. Bên trái là một cái giá sách, xếp đầy manga và light novel, trừ mấy thứ này ra tất cả đều là mô hình thiếu nữ, còn có mấy đồ vật đáng xấu hổ.
Bên cạnh giá sách có ba chiếc máy tính đặt cạnh nhau, hiển nhiên hai người này mới vừa rồi đang chơi máy tính.
Ở phía trước là một chiếc TV Sony 100 inch, bên dưới TV là các loại tay cầm và máy chơi game, bên cạnh còn có máy chiếu.
Bên phải là sô pha, bên cạnh sô pha có một chậu cây xanh, điểm thêm chút sắc xanh cho căn phòng này. Mà ở góc còn lại là một chiếc tủ lạnh.
Câu lạc bộ U Linh? Chứ không phải Câu lạc bộ điện tử sao?
Giờ phút này, Shinkawa Chie có chút nghi ngờ nhân sinh. Hơn nữa đây là câu lạc bộ? Nói đây là một studio trò chơi loại nhỏ còn có người tin.
“Đúng vậy, nơi này là Câu lạc bộ U Linh.” Nakamura Kota nhìn Shinkawa Chie từ trên xuống dưới, sau đó điên cuồng nháy mắt với Kobayashi Hideki.
Thấy vậy, vẻ mặt của Kobayashi Hideki liền trở nên nghiêm túc, vốn dĩ ánh mắt hơi đáng khinh trở nên lãnh đạm, cậu ta bình tĩnh nói: “Em muốn gia nhập câu lạc bộ?”
Chần chờ một lúc, Shinkawa Chie gật đầu.
“Muốn gia nhập cũng được thôi, nhưng cần phải kể cho chúng ta một câu chuyện đủ kinh dị mà chúng ta chưa từng nghe qua, đây chính là yêu cầu.”
Câu lạc bộ U Linh được thành lập vào năm nhất, dựa theo ý tưởng của Nakamura Kota và Kobayashi Hideki, bản thân U Linh vốn dĩ không tồn tại, dựa theo cách nói đó, chính là những người có cảm giác tồn tại vô cùng thấp.
Hơn nữa hai người bọn họ đều là trạch nam, mặc dù thế giới giả tưởng ở Nhật Bản rất phát triển, nhưng loại sinh vật như trạch nam này căn bản không được trường học hoan nghênh.
Cho nên bọn họ sáng tạo ra Câu lạc bộ U Linh, bản thân cũng mang theo ý thức tự giễu.
Thế nhưng vẫn luôn có người cảm thấy hứng thú với U Linh, thần quái. Cho nên cứ cách một đoạn thời gian, lại có học sinh tìm tới muốn gia nhập câu lạc bộ.
Đối với nam sinh muốn gia nhập, vậy cũng không cần bàn nữa.
Đối với nữ sinh, ngoại hình không đủ đẹp cũng bị từ chối. Mà nhan sắc của Shinkawa Chie đặt trong nhóm nữ sinh cũng là nổi bật, bọn họ đương nhiên chào đón bằng cả hai tay hai chân.
Nhưng khảo nghiệm vẫn rất cần thiết, bằng không nếu gia nhập câu lạc bộ quá đơn giản, chẳng phải muốn vào thì vào, muốn ra thì ra?
Đương nhiên, cái khảo nghiệm này ấy à, vốn không có. Chẳng qua khi còn học năm nhất, có một nam sinh muốn gia nhập, bị bọn họ cự tuyệt, kết quả bị đối phương báo cáo với thầy cô và hội học sinh.
Bọn họ bị phê bình một trận, mới nghĩ ra cách khảo nghiệm này.
Đối với những người mà Nakamura và Kobayashi không vừa mắt, ai thèm quan tâm mấy người kể chuyện hay đến mức nào, ly kỳ đến như nào, chỉ cần không phù hợp với yêu cầu của bọn họ thì cũng đừng mơ mà gia nhập câu lạc bộ.
Có cá tính như vậy sao?
Shinkawa Chie cũng không oán trách, ngược lại càng thêm vui vẻ.
Từ nhỏ cô đã thích thần quái, thích những câu chuyện kinh dị khủng bố mà hấp dẫn cùng với những truyền thuyết đô thị. Thời còn học trung học, cô từng ở trường sáng tạo Câu lạc bộ nghiên cứu khoa học bí ẩn.
Năm nay lên cao trung, đến trường cao trung Shakurashu học, vốn định tiếp tục thành lập câu lạc bộ, không nghĩ tới đã có Câu lạc bộ U Linh.
Chẳng qua lúc mới đến, còn tưởng là Câu lạc bộ điện tử khoác lớp da ma quái, hiện tại xem ra là bản thân hiểu lầm.
Như vậy nên kể câu chuyện kinh dị nào mới được đây?
Trong suy nghĩ của Shinkawa Chie, nếu hai người trước mặt này là thành viên của Câu lạc bộ U Linh, hơn nữa cũng đã phát triển được một năm, toàn bộ câu lạc bộ vẫn chỉ có hai thành viên, như vậy chắc hẳn câu lạc bộ này có yêu cầu rất nghiêm khắc với thành viên.
Nếu không thì cả câu lạc bộ không thể nào chỉ có hai người.
Vậy chắc chắn hai người này rất quen thuộc với những truyền thuyết đô thị và câu chuyện kinh dị khủng bố, cho nên cô nên kể về câu chuyện được lưu truyền gần đây nhất.
Có rồi!
“Không biết hai vị học trưởng đây, có biết về một bức ảnh chụp đang được lưu truyền rộng rãi ở trên mạng?”
Ảnh chụp?
Nakamura Kota cùng Kobayashi Hideki liếc nhau, lắc đầu.
“Trên bức ảnh đó, là một con mắt vô cùng lớn.”
Chợt….
Kanbaru Shinji đột nhiên ngồi dậy từ trên sô pha.
Cả người Shinkawa Chie run run, thiếu chút nữa đã hét chói tai, cô vừa mới đưa bản thân vào bầu không khí được nhuộm đẫm, đắm chìm vào trong câu chuyện đang kể.
Kết quả Kanbaru Shinji đột nhiên ngồi dậy, suýt chút nữa cô đã bị đối phương hù chết.
Vốn tưởng rằng trên sô pha là một chiếc gối ôm, không nghĩ tới lại là một con người.
“Đây…Anh ấy là?”
Kota và Hideki, tuy cũng bị hoảng sợ, nhưng tương đối bình tĩnh.
Kobayashi ho nhẹ một tiếng: “Cậu ta à, tên là Kanbaru Shinji, là thành viên của câu lạc bộ. Tên này vừa nãy đang sắm vai xác ướp Ai Cập, hiện tại đã tới giai đoạn xác chết vùng dậy. Cái này cũng coi như là tiết mục của câu lạc bộ, rốt cuộc chúng ta chính là Câu lạc bộ U Linh, sẽ có cái không giống với những câu lạc bộ khác.”
Nakamura Kota ở bên cạnh âm thầm giơ ngón tay cái lên, thể hiện sự khâm phục đối với tốc độ phản ứng của Kobayashi Hideki.”
Thì ra là thế.
Shinkawa Chie nhìn chăm chú vào Kanbaru Shinji, phát hiện đầu tóc của vị học trưởng này phát triển vô cùng tươi tốt, tóc ở trên trán đem đôi mắt che đậy hoàn toàn, có vẻ không coi ai ra gì.
Xuyên qua những sợi tóc hỗn độn ấy, có thể thấy đối phương đang nhìn cô bằng ánh mắt u ám.
Nhưng cô cũng không quá sợ hãi, thời trung học cô cũng gặp rất nhiều thành viên có tính cách kỳ quái, Kanbaru Shinji như thế này vẫn được coi là bình thường.
Sau khi liếc nhìn Shinkawa Chie một cái, Kanbaru Shinji đắp lại thảm, tiếp tục nằm ngủ.