Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đến khi Hoa Linh tỉnh dậy lần nữa, phát hiện sắc trời đã hừng sáng.
Thấy chủ nhân dường như còn đang tu luyện, Hoa Linh chán nản xòe cánh ra, dùng sức lắc mạnh, sau đó vùi đầu chải vuốt lông chim.
Trong khoảng thời gian này nàng đang ở thời kỳ thay lông, những sợi lông mềm mại khi mới sinh cũng bắt đầu rụng đi, có một ít lông còn dính ở trên người làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Nhưng mà, làm cho Hoa Linh vui vẻ chính là cuối cùng lông đuôi của nàng cũng đã dài ra!
Lông đuôi không chỉ tăng thêm vẻ đẹp của nàng, còn có thể làm tăng chiều dài cơ thể, làm cho cơ thể vô cùng mượt mà của nàng có vẻ thon dài hơn một chút......
Hoa Linh cố gắng vểnh cao cái đuôi lên, quay đầu nhìn lông đuôi của mình, chợt nghe được giọng nói của chủ nhân truyền tới từ đỉnh đầu ——
"Nghe nói lông đuôi Băng Loan giống đực có cái, Băng Loan giống cái có cái......"
Nhìn lại lông đuôi của mình chỉ mới mọc ra một cái......
Hoa Linh: "Chíp!!!" Ta sẽ lớn lên mà!
Trình Tố Tích thả lỏng thân thể dựa vào thân cây ở phía sau, nhìn tiểu Đoàn Tử trắng mịn nhảy tới nhảy lui ở trên đùi mình......!Con non mới vừa sinh ra đúng là có sức sống!
Đơn giản nghỉ ngơi trong chốc lát, Trình Tố Tích thu hồi trận pháp, mang theo Hoa Linh tiếp tục lên đường.
Lúc này, cách đó không xa đột nhiên truyền đến một chấn động va chạm kịch liệt giữa yêu lực và linh lực.
Trình Tố Tích đừng bước lại, nơi đây đã là địa bàn của Thiên Lăng Phái, yêu lực ôn hòa thuần khiết như thế, rất có thể là đệ tử phòng giữ của Thiên Lăng Phái.
Ngay lúc nàng chuẩn bị đi qua xem xét, thì nghe bên kia truyền đến một tiếng chim kêu sắc bén.
Hoa Linh lập tức bị kích động dựng hết cả lông chim, con mắt như hạt đậu trợn tròn lên.
[Hình ảnh lấy loài chim khác để tham khảo]
Đây là sự cộng hưởng giữa các loài chim linh thú, Hoa Linh có thể cảm nhận được đối phương đang bị đau đớn vô cùng mãnh liệt.
"Chíp chíp!"
Hoa Linh gọi vài tiếng xin chủ nhân nhà mình giúp đỡ, nàng cũng không biết có thể gây phiền phức cho chủ nhân nhà mình hay không, nhưng tiếng kêu của linh thú loài chim kia khiến cho trái tim của nàng khó chịu như bị ai đó bóp chặt.
Trình Tố Tích vuốt lại đám lông xù trên đầu Hoa Linh, "Đi thôi, chúng ta đi xem một chút."
Chưa kể mối quan hệ giữa Thiên Lăng Phái và Tiên Miểu Phong cũng không tệ, ngay cả bộ dạng đáng thương này của Tiểu Thần Thú nhà mình, nàng cũng không thể lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Nhanh chóng nhét Hoa Linh vào trong lòng, Trình Tố Tích lấy phi kiếm ra chạy tới nơi phát ra âm thanh.
......
"Nhanh, sư huynh, đây đã là địa bàn của Thiên Lăng Phái.
Chúng ta phải tốc chiến tốc thắng, lấy yêu đan rồi rời khỏi!"
"Được, sư muội, ngươi thu trận lại giúp ta, ta đây liền đi giết nó!"
Chỉ thấy hai tu sĩ một nam một nữ ở đó, trong tay nam tu cầm một cây kim chùy to lớn, dùng sức đập xuống yêu thú loài chim máu me đầy mình kia.
[kim chùy /金锤/: búa vàng, hình tham khảo ở dưới]
"Rầm!"
Kim chùy đập xuống đất vang lên một tiếng nổ lớn, tạo ra một trận khói bụi.
Nam tu nhíu mày, hắn cảm giác được công kích vừa rồi của mình rơi vào khoảng không.
"Sư huynh," nữ tu cũng nhận thấy có điều không ổn, nhanh chóng đi tới bên cạnh nam tu.
Khói bụi tản đi, chỉ thấy một bóng người mảnh khảnh đang đứng ở bên cạnh điểu yêu đang bị thương, còn có một chim non màu trắng đang nằm ở trên vai.
[chim]
"Ngươi là người phương nào, tại sao lại xen vào chuyện của bọn ta?" Nam tu cầm kim chùy để ở trước ngực, trên mặt lộ ra vẻ đề phòng.
Trình Tố Tích giương mắt chỉ nói ra một chữ: "Cút!"
Một tiếng quát lạnh, làm cho hai người nam tu và nữ tu lập tức biến sắc.
Uy áp như vậy, ít nhất cũng phải là tu sĩ Nguyên Anh kỳ trở lên.
Thấy "Vịt vào tay còn bay mất", nam tu cảm thấy không cam lòng.
Nhưng hắn và sư muội chỉ mới là Kim Đan kỳ, cho dù bị cướp "Con mồi", cũng không dám phản kháng.
Tu Chân Giới lấy cường giả vi tôn, kẻ yếu không có quyền lên tiếng.
"Tiền bối, chúng ta liền rời đi."
Nam tu lôi kéo sư muội còn không quá tình nguyện, nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Đợi đến khi bọn họ rời đi, Hoa Linh nhảy tới bên cạnh con chim lớn đang hôn mê kêu "chíp chíp chíp", cố gắng đánh thức nó đã rơi vào hôn mê.
Trình Tố Tích ngồi xổm xuống: "Đoàn Tử tránh ra, để ta kiểm tra nó một phen."
Hoa Linh nghe lời nhảy sang một bên.
Trình Tố Tích quan sát ngoại hình của điểu yêu, suy đoán hẳn là trong tộc Thanh Điểu.
Về mặt huyết mạch, cũng có chút quan hệ họ hàng với Tiểu Thần Thú nhà mình.
Có điều, Thanh Điểu này vẫn chưa trưởng thành, nếu không, cũng sẽ không bị hai người Kim Đan kỳ bắt nạt thành như vậy.
Thanh Điểu bị gãy một cánh, cả người bê bết máu tươi, nhưng cũng may chỉ là do mất máu quá nhiều, Trình Tố Tích cố định xong miệng vết thương, lại thoa một ít bột cầm máu lên trên, cuối cùng đút một ít Linh Ngọc Tủy, thấy hơi thở của nó dần dần ổn định mới đứng lên.
"Chíp?"
Hoa Linh nghiêng đầu: Không sao chứ?
"Yên tâm."
Trình Tố Tích duỗi cánh tay ra, để Hoa Linh bay lên, sau đó ngẩng đầu đánh giá phương hướng một chút.
Từ đây đi tới Thiên Lăng Phái sẽ mất khoảng một canh giờ, nhưng lúc này Thanh Điểu bị thương nặng không thể tỉnh dậy, hiển nhiên không thể ngồi phi kiếm được, các nàng chỉ có thể lên đường bằng cách khác.
Ngay sau đó, Hoa Linh mở to mắt nhìn chủ nhân móc ra một chiếc thuyền con thoi.
Hoa Linh: "......" Tại sao, trước đây các nàng lại cực khổ ngồi phi kiếm vậy?
Sự thật chứng minh, thuyền con thoi tuy bay tốt, nhưng tốc độ lại kém hơn nhiều so với phi kiếm.
Vốn là chặng đường một canh giờ, cuối cùng phải mất hết ba canh giờ mới loạng choạng đi tới trước cửa Thiên Lăng Phái.
Hoa Linh đặc biệt miễn cưỡng bày tỏ, nàng ngồi phi kiếm cũng không bị chóng mặt, mà thuyền con thoi lại làm cho nàng choáng váng đến thất điên bát đảo, đứng cũng không vững, vẫn là được chủ nhân nâng ở trong tay đi xuống.
—— Hoa Linh: Chờ ta học bay được đi! Ta hận!
Tiếng động của thuyền con thoi đã thu hút sự chú ý của đệ tử trông cửa ở Thiên Lăng Phái, một yêu tu áo xanh với đồng tử thẳng đứng đã đi tới.
Bởi vì trên đường đi Trình Tố Tích đã thay lại trang phục ngày thường, yêu tu nhận ra phục sức của Càn Nguyên Tông, bước tới hành lễ hỏi: "Ta là đệ tử Thanh Trúc của Thiên Lăng Phái.
Xin hỏi tiền bối Càn Nguyên Tông tới Thiên Lăng Phái của ta là có chuyện gì?"
Trình Tố Tích nói: "Ta tìm Giang Linh Ngọc."
Yêu tu trả lời: "Giang sư tỷ đã bế quan được mấy tháng."
Trình Tố Tích nhíu mày, chẳng trách nàng chưa có trả lời truyền âm của mình.
"Vậy Chúc Chương Phi có ở đây không?"
"Chúc sư huynh được chưởng môn phái đi dọn dẹp đám yêu thú làm loạn, còn chưa trở về."
"Sùng Minh trưởng lão đâu?"
"Sùng Minh trưởng lão đi tìm nguyên liệu chế tác đan dược, cũng chưa có trở về."
Hỏi cả ba người cũng không có, Trình Tố Tích cũng không nói nên lời.
Trong lúc nàng suy tư, chợt nhớ ra con chim bị thương ở trong thuyền con thoi, trong lòng khẽ động, nói: "Ta ở trên đường cứu một con Thanh Điểu chưa trưởng thành, hẳn là đệ tử của Thiên Lăng Phái các ngươi."
Yêu tu đồng tử thẳng đứng nghe vậy liền biến sắc, "Là Thanh Dực!"
Đến khi yêu tu đi vào thuyền con thoi kiểm tra, Hoa Linh vẫn luôn núp ở trong lòng chủ nhân mới thò đầu ra, "chíp" một tiếng thật dài.
Tuy nói huyết mạch của yêu tu vừa rồi không cao bằng mình, nhưng hơi thở u ám đến từ động vật máu lạnh, vẫn làm cho chim non mới sinh ra không bao lâu như nàng có chút khó chịu.
Nhìn thấy bộ dạng sợ hãi bẹp dí của nàng, Trình Tố Tích trong lòng buồn cười, nhưng cũng không đi vạch trần.
[Không có con chim nào bẹp dí nên thôi lấy hình hamster nha]
Yêu tu đồng tử thẳng đứng bên kia đã xác nhận thân phận của Thanh Điểu, xoay người thành khẩn nói lời cảm tạ với Trình Tố Tích: "Đa tạ tiền bối cứu Thanh Dực."
Trình Tố Tích thản nhiên nói: "Không cần khách khí."
"Cũng mời tiền bối vào trong Thiên Lăng Phái ngồi một chút, ta đây liền đi bẩm báo chưởng môn."
Trình Tố Tích suy nghĩ một chút, không có từ chối, "Vậy quấy rầy."
Yêu tu đồng tử thẳng đứng kêu vài đệ tử nâng Thanh Điểu mang ra ngoài, Trình Tố Tích thu hồi thuyền con thoi, theo một đệ tử trong đó đi vào Thiên Lăng Phái.
Dọc theo đường đi, Hoa Linh phát hiện Thiên Lăng phái vô cùng đặc biệt.
Ở đây ngoại trừ nhân tu, còn có thể thấy được đủ loại động vật ở khắp nơi.
Hoa Linh thấy vài con thỏ nhỏ nhắn xinh xắn đuổi theo một con hồ ly chạy tới, còn có đệ tử có tai thú và đuôi thú đi qua trước mặt các nàng, thậm chí trên cái cây vừa đi ngang qua còn có một con sóc nâng quả thông lên ném vào các nàng.
"Tiền bối thật ngại quá, Kim Lịch hơi nghịch ngợm." Đệ tử dẫn đường áy náy nói.
Hoa Linh: À, thì ra cũng là yêu tu.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hoa Linh: Mau nhìn, ta có sáu chiếc lông đuôi rồi!
Trình Tố Tích: Ngươi xòe đuôi ra cho ta xem, là muốn tìm bạn đời sao?.