Người diễn viên nữ ở bãi đỗ xe kia hôm nay được phân vào tổ B, cũng là đến thử vai nữ chính. Cô ấy tên là Trần Nghi, hơn ba mươi tuổi, gần đây đã nhận được hai cúp ảnh hậu. Chưa đến hai mươi tuổi đã xuất đạo, vẫn luôn là một nữ diễn viên vô cùng có linh khí.
Thẩm Sở Sở sau khi về đến nhà, nghĩ tới một màn ở bãi đỗ xe ngầm, tò mò lên mạng tìm kiếm ảnh chụp của Trần Nghi. Sau đó mở ra trái tim màu đỏ trên đầu cô ấy xem xem.
Kết quả vừa nhìn liền bị sốc.
Cô cảm thấy, Trần Nghi thật sự là rất thích hợp với vai chính của điện ảnh "Tình yêu và hôn nhân" này. Cuộc hôn nhân bây giờ là cuộc hôn nhân đầu tiên của cô ấy, tuy nhiên, cô ấy sẽ ly hôn.
Sau khi ly hôn không được mấy tháng, lại kết hôn lần nữa. Kết quả ngày vui không dài, cuộc hôn nhân này kiên trì không được hai năm, cô ấy ly hôn lần thứ hai.
Tiếp theo đó, cô ấy lại kết hôn lần thứ ba. Thời gian duy trì cuộc hôn nhân này càng ngắn, chỉ một năm.
Sau cuộc hôn nhân thứ ba, cô ấy liền không kết hôn lần nào nữa. Lúc đó, cô ấy còn chưa tới bốn mươi tuổi.
Vừa nghĩ như vậy, trải nghiệm của cô ấy và nữ chính trong điện ảnh thực sự tương đồng. Chỉ là, khác biệt ở chỗ, nữ chính không hề kết hôn, chỉ yêu đương ba lần. Còn cô ấy mỗi lần đều kết hôn, sau đó lại ly hôn.
Nhìn thấy hệ thống hôn nhân dài dòng của Trần Nghi, Thẩm Sở Sở cảm thấy, nếu như cô là đạo diễn, nhất định sẽ chọn Trần Nghi. Chẳng qua, đạo diễn không nắm được nhân duyên sau đó của Trần Nghi không biết sẽ làm ra lựa chọn như thế nào.
Sau khi thử vai kết thúc, Thẩm Sở Sở có một khoảng thời gian nghỉ ngơi. Dưới yêu cầu của Hàn Hành Ngạn, Thẩm Sở Sở theo anh đến công ty.
Chỉ là, lúc đi đến sân thượng hóng gió, Thẩm Sở Sở nghe được ở không xa hình như có hai người đang thảo luận về cô.
"... Sau này mọi người cũng đừng liên quan đến Thẩm Sở Sở..."
"Không phải đâu... sự việc... là thế này..."
Thẩm Sở Sở vô ý nghe được lời như vậy, sợ bị người phát hiện ra, muốn lặng lẽ rời khỏi. Kết quả lại không cẩn thận đá phải một cái vỏ chai trên mặt đất.
"Thẩm Sở Sở!"
"Sở Sở!"
Thẩm Sở Sở ngẩng đầu có chút ngại ngùng nhìn sang, kết quả vừa mới nhìn, phát hiện là hai người quen.
"Trương Đằng." Thẩm Sở Sở cảm thấy cứ thế đi luôn hình như cũng không hợp lý lắm, vì vậy chầm chậm tiến tới một bước.
An Hải Trân kinh ngạc nhìn vào hai người trước mặt, không tin nổi hỏi: "Sở Sở, chị sao lại ở đây, chị thật sự ở cùng với Trương Đằng sao?" Nói ra câu này xong, trong lòng An Hải Trân có chút mất mác nhàn nhạt. Cô cũng nói không rõ được là chuyện gì, chính là có chút khó chịu.
Trương Đằng vội vàng phủ nhận, nói: "Không phải, không phải. Cô đừng hiểu lầm. Vạn vạn đừng nói lời như vậy."
Lời này nhỡ mà bị anh họ cậu nghe thấy, cậu còn sống nổi không.
Kết quả An Hải Trân lại giống như càng thêm khẳng định, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Không sao đâu, tôi nhất định sẽ không đi nói lung tung."
Thẩm Sở Sở từ lúc nhìn thấy hai người này, ánh mắt liền đảo qua giữa cả hai, cố gắng tìm ra chút gian tình giữa hai người họ. Từ khi Trương Đằng và Doãn Hinh Mộng không có kết hôn trong thời gian hệ thống quy định, trong hệ thống nhân duyên của Trương Đằng liền chỉ còn lại một đoạn này của An Hải Trân.
Không ngờ là, hai người này nhanh như vậy đã làm quen rồi. Nghĩ đến hai người trước đó đã biết nhau, trong lòng Thẩm Sở Sở có chút hiểu ra.
"Đích thực là một hiểu lầm, chị và Trương Đằng không phải một đôi." Thẩm Sở Sở cười giải thích.
Nếu nói vừa rồi giải thích của Trương Đằng khiến An Hải Trân hiểu lầm, thì câu trả lời của Thẩm Sở Sở lại khiền cô an tâm, đây đại khái chính là sự khác biệt giữa thần tượng và người bình thường.
Ngay lập tức, An Hải Trân hỏi lại: "A? Thế sao chị lại ở đây?"
Thẩm Sở Sở đang định trả lời câu hỏi này, cửa sân thượng lại bị mở ra. Vừa rồi lúc Thẩm Sở Sở đi lên là đang mở, nhưng vì nghe thấy động tĩnh nên cô đóng vào.
"Anh nghe thư ký nói em ở đây, em hôm nay mặc ít, sân thượng lạnh lắm, xuống thôi." Hàn Hành Ngạn xoa xoa tay Thẩm Sở Sở nói.
"Anh họ."
"Chào... chào Hàn tổng." An Hài Trân căng thẳng nói.
Hàn Hành Ngạn nhìn hai người họ một cái, gật đầu với An Hải Trân, sau đó nói với Trương Đằng: "Đồ đạc đều sắp xếp xong rồi? Ngày mai đi cùng đội đi đi."
Trương Đằng vừa nghe lời này, sắc mặt biến đổi liên tục. Nói thật, sau khi qua được đoạn thời gian kia, cậu bây giờ lại quen rồi. Đã không muốn tới công ty con nữa. Vì vậy, cầu xin: "Anh họ, em không muốn đi, có thể không đi không."
Kết quả Hàn Hành Ngạn lại bất vi sở động.
Trương Đằng liếc nhìn Thẩm Sở Sở đứng bên cạnh mình, nói: "Sở Sở, cô giúp tôi xin anh họ đi mà."
Thẩm Sở Sở tò mò hòi: "Anh đem cậu ta sắp xếp tới chỗ nào thế?"
Hàn Hành Ngạn giải thích: "Chuyện trước đó của cậu ta quá hoang đường, bảo cậu ta đi công ty con bên dưới để ghi nhớ cho sâu."
Thẩm Sở Sở thấy Hàn Hành Ngạn cũng không phải thực sự tức giận, cười nói: "Chuyện trước đây cũng không trách Trương Đằng được, cậu ta cũng là bị người ta hãm hại." Nói lời này xong, Thẩm Sở Sở liếc nhìn An Hải Trân một câu không nói. Thấy trên mặt cô ấy không có biểu tình gì mới yên tâm.
"Chị dâu nói đúng đó, đó không phải lỗi của em."
Tâm tình của Hàn Hành Ngạn đúng là có tốt hơn một chút, nói: "Sao lại không phải lỗi của cậu, nếu không phải là cậu bất cẩn, sẽ cho người ta cơ hội sao?"
Thẩm Sở Sở thấy cảm tình giữa An Hải Trân và Trương Đằng chỉ vừa mới bắt đầu, kéo kéo áo của Hàn Hành Ngạn, nói: "Nếu không lại cho cậu ta một cơ hội đi, khoảng thời gian này cậu ấy cũng không dễ dàng."
Trương Đằng nhất thời không biết dùng lời gì để cảm tạ Thẩm Sở Sở nữa, đây đúng là nữ thần a.
Hàn Hành Ngạn dường như nghe lời Thẩm Sở Sở, nhìn Trương Đằng một cái, nói: "Được thôi, nếu Sở Sở đã cầu tình cho, thì lại cho cậu một cơ hội. Chỉ là, lần sau phải chú ý một chút."
Trương Đằng cao hứng đáp: "Được ạ, anh họ, bảo đảm sau này sẽ không bất cẩn như thế nữa."
Chờ sau khi Thẩm Sở Sở và Hàn Hành Ngạn đi rồi, An Hải Trân mắt lấp lánh nói: "Wa, Hàn tổng thật soái, cùng Sở Sở thật xứng đôi. Kim đồng ngọc nữ a!"
Nụ cười của Trương Đằng cứng lại trên mặt, nói: "Lúc cô vừa nghe thấy tôi và Sở Sở là một đôi thì không phải là phản ứng này mà."
An Hải Trân lườm cậu ta một cái, nói: "Cậu và Hàn tổng có thể giống nhau sao, Hàn tổng soái biết bao." Nói xong, nhìn vào thời gian, vội vàng nói, "Tôi đi trước đây, sắp vào làm rồi."
Sau khi về phòng làm việc, Hàn Hành Ngạn hỏi một câu: "Cô gái bên cạnh Trương Đằng là như thế nào?"
Thẩm Sở Sở không nghĩ tới Hàn Hành Ngạn thế mà lại chú ý đến An Hải Trân, nói: "Cũng khá tốt, cô bé rất đáng yêu. Em cũng khá thích con bé."
Hàn Hành Ngạn nghe thế gật đầu, nói: "Em biết cô ấy?"
Thẩm Sở Sở gật đầu, đáp: "Biết. Là một người hâm mộ của em, lúc ở sân bay từng gặp cô bé. Nếu không phải vừa rồi lên sân thượng, em còn không biết cô bé cũng là một nhân viên của Tập đoàn Hàn thị."
Nghe thế, Hàn Hành Ngạn dường như càng thêm yên tâm, nói: "Ừ."
Thẩm Sở Sở tất nhiên là biết trong lòng Hàn Hành Ngạn đang nghĩ những gì, nói: "Anh cũng không cần quá lo lắng, trời đất này không có nhiều Doãn Hinh Mộng như vậy. Hơn nữa Trương Đằng cũng khá thông minh, sẽ không lại bị lừa nữa đâu."
Hàn Hành Ngạn đáp: "Ừ."
Hai ngày sau, Thẩm Sở Sở nhận được điện thoại của Trần Tây Lệ.
"Sở Sở, chúc mừng em được chọn. Bộ phim truyền hình của đạo diễn Chu có hai người diễn nữ chính, em là một trong số đó." Trong ngữ khí của Trần Tây Lệ có niềm vui khó diễn tả.
Thẩm Sở Sở nghe được tin tức này cũng vô cùng ngạc nhiên, nói: "Điều này đúng là ngoài ý muốn."
Trần Tây Lệ nói: "Đúng là rất bất ngờ, vốn là không phải em, nhưng đạo diễn kiên trì dùng tổ này của em."
"A?" Thẩm Sở Sở không biết bên trong còn có chuyện này.
"Buổi chiều em đến công ty một chuyến đi, công việc cụ thể lúc đến công ty rồi nói."
Sau khi đến công ty, Trần Tây Lệ liền giải thích cho cô.
"Trước đây chị cũng không biết, chỉ biết lần này thử vai sẽ là mấy vai. Không ngờ mọi người thử đều là cùng một vai, nhưng chia làm hai loại, một liên quan tới tình yêu, một liên quan đến hôn nhân. Vì vậy, lúc chọn vai phải xem tình huống của hai diễn viên nữa."
Thẩm Sở Sở nghe lời của Trần Tây Lệ, bỗng nhiên linh quang chớp động, nói: "Chẳng lẽ là vì người mà đạo diễn rất vừa ý khác khá là giống em, nên là chọn em sao?"
Trần Tây Lệ tán thưởng gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Nghe nói đối với em, tổ kịch vẫn là khá hài lòng. Nhưng đối với những diễn viên khác, phía tổ kịch có hai lựa chọn. Không khéo là, một diễn viên trong đó không hợp với hình tượng của em, nếu thực sự chọn cô ấy, em liền không thích hợp rồi. Nhưng đạo diễn kiên trì dùng người kia, nên em cũng được chọn."
Thẩm Sở Sở ngẫm nghĩ một hồi, hỏi: "Người được chọn là Trần Nghi sao?"
Trần Tây Lệ gật đầu, nói: "Phải, là Trần Nghi. Thực ra biểu hiện của Trương Kỳ tốt hơn, diễn kỹ, hình tượng đều hơn chút. Chỉ là không biết tại sao, đạo diễn Chu rất kiên trì, cho rằng Trần Nghi càng phụ hợp. Những chuyện này cũng là vì chị cùng một người trong tổ kịch khá thân nên mới dò hỏi được, đừng nói ra ngoài."
Thẩm Sở Sở gật đầu, nói: "Ừm, chị Trần chị yên tâm, em sẽ không nói lung tung."
Đối với chuyện Trần Tây Lệ nói, Thẩm Sở Sở cũng cảm thấy khá ngoài ý muốn, không nghĩ tới bản thân có thể được chọn hóa ra là nhờ vào phúc của Trần Nghi. Cô cũng càng thêm bội phục đạo diễn Chu, ông ta rốt cuộc là làm thế nào nhìn được ra Trần Nghi phù hợp với hình tượng trong phim nhỉ.
"Tiếp theo chính là ký hợp đồng với tổ kịch, giá lần này so với dĩ vãng đều phải cao hơn." Trần Tây Lệ nói.
Thẩm Sở Sở nghi hoặc hỏi: "Cao hơn so với trước? Vì sao ạ, lần này không phải là vai phụ sao?" Cô tuy là diễn vai nhân vật chính, nhưng chỉ là lúc nữ chính còn trẻ, đây không tính là vai chính gì cả. Nhiều nhất coi như là một nữ phụ có khá nhiều cảnh quay thôi.
Trần Tây Lệ lại lắc đầu, đáp: "Không, nghe nói cảnh của em và Trần Nghi là tương đương. Cũng có nghĩa là, bộ phim này có hai nữ chính. Tình huống cụ thể là như thế nào, chờ đến lúc ký hợp đồng liền biết thôi."