Thực ra, sau ngày mà tin đồn với Tần Dĩnh Nhiên vừa mới xuất hiện, mỗi tối lúc trở về, Hàn Hành Ngạn đều sẽ đứng trước cửa nhà của Thẩm Sở Sở nhìn một lúc. Nhưng nhìn thấy trên đồng hồ hiện ra không phải là một thì là hai giờ sáng, lại quay người đi về.
Vài ngày sau đó, cánh tay muốn gõ cửa của anh càng thêm do dự. Hình như có rất nhiều lời muốn nói, lại có cảm giác chẳng có gì để nói.
Sau khi cứ do dự như vậy nhiều ngày, chuyện của công ty cuối cùng cũng làm xong. Anh lấy hết can đảm đi gõ cửa. Kết quả lại không có ai trả lời.
Gõ cửa một lúc lâu, cũng không nghe được có người đi ra mở cửa. Hàn Hành Ngạn cau mày, tâm tình không vui lắm. Trầm tư một lát rồi quay người rời đi.
Sau khi về tới nhà, Hàn Hành Ngạn tháo giày, cởi áo ngoài, nới lỏng cà vạt, cởi ra cúc áo đầu tiên. Cả người nằm dựa lên sô pha, nhắm mắt lại không biết đang nghĩ cái gì.
Hết nửa ngày, anh lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ, trượt tới trước tên của một người, gửi một tin nhắn qua.
{Hàn Hành Ngạn}: Cô Thẩm, tôi lần trước mượn thuốc của cô quên chưa trả lại, không biết khi nào cô về?
Thẩm Sở Sở sau khi xem xong điện ảnh, nhìn thấy tin nhắn của Hàn Hành Ngạn. Thấy được cái tên quen thuộc, Thẩm Sở Sở có một khoảnh khắc thấy kích động. Nhưng thấy nội dung tin nhắn thì rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.
{Thẩm Sở Sở}: Không cần trả đâu. Tôi đang ở ngoài, phải một hai tháng nữa mới trở lại.
Nhìn thấy tin nhắn này, trái tim vừa mới ổn định lại của Hàn Hành Ngạn liền hung hăng rơi xuống. Anh do dự một lát, ngập ngừng mà gửi đi một tin khác.
{Hàn Hành Ngạn}: Cô Thẩm là đang ở ngoài quay phim sao?
Thẩm Sở Sở lời ít ý nhiều mà trở lời một chữ: Đúng.
Hàn Hành Ngạn nghĩ tới nguy hiểm Thẩm Sở Sở gặp phải trong lần quay phim trước đó, nhắc nhở một câu: Chú ý an toàn.
{Thẩm Sở Sở}: Cảm ơn Hàn tổng.
Hàn Hành Ngạn tinh ý nhận ra sự lạnh nhạt từ tin nhắn của Thẩm Sở Sở gửi đến, nhất thời anh cũng không biết nên xử lý chuyện này thế nào.
Còn Thẩm Sở Sở, sau khi ngơ ngác hồi lâu, liền đi lướt Weibo. Sau đó, cô kinh ngạc nhận thấy bản thân được lên hot search. Tuy là ở hạng bốn mấy, cũng đủ cho người ta vui vẻ rồi.
"Điện ảnh Thiên hạ nữ minh tinh này tên là gì vậy, thật là xinh đẹp! [Hoa si]"
"Điện ảnh Thiên hạ nữ minh tinh này trên người có một loại khí chất phi thường sạch sẽ, rất thích. Đây là mặt mộc xuất hiện sao? Đẹp quá. [Nước miếng]"
"Lầu trên mù sao, sao có thể là mặt mộc, vừa nhìn đã thấy là dạng đã hóa trang rồi. Đây không phải chính là cô nữ minh tinh diễn nha hoàn của Tần tiểu bảo nhà chúng ta sao, nhìn cũng chẳng ra sao."
Nhìn thấy bình luận bên dưới, Thẩm Sở Sở đã quen rồi. Mỗi ngày đều có rất nhiều người khen cô, cũng có rất nhiều người đến mắng cô. Thấy nhiều rồi cũng chẳng còn cảm giác gì nữa.
Mà fan của Tần Dĩnh Nhiên từ sau chuyện lần trước, rõ ràng đã bắt đầu túm lấy cô không chịu buông. Mỗi lần đều phải tới thể hiện cảm giác tồn tại. Làm đến mức cô vốn là không có nhiều suy nghĩ đối với Tần Dĩnh Nhiên, đến giờ ngược lại lại có oán niệm sâu sắc. Là người, ai bị người khác không hiểu sao lôi ra so sánh lâu như vậy, mắng lâu như vậy cũng sẽ không có tâm tình tốt nổi.
Vì thế mới nói, một fan não tàn tương đương với mười lần sức mạnh của hố đen sao?
Thẩm Sở Sở yên lặng nghĩ, lời này hẳn là không phải giả.
Lại xem thêm bình luận điện ảnh thêm nửa tiếng, Thẩm Sở Sở lại lên Taobao bói cho khách hàng của cô. Đây mới là chuyện quan trọng nhất đối với cô lúc này! Quay phim gì đó, cô hiện tại không thể kiếm được nhiều tiền, hơn nữa trừ đi phần chia với công ty, trong tay cô đúng là không còn được bao nhiêu. Vẫn là mỗi ngày lên Taobao bói mệnh ổn định hơn.
Lúc bói cho người cuối cùng, Thẩm Sở Sở mở ra khung đối thoại của khách hàng, một bức ảnh của người quen hiện tra trước mắt.
Thẩm Sở Sở nhìn vào ảnh của người vừa mới nhắn tin cho mình, trì độn mất một giây, có chút bất đắc dĩ trả lời: "Xin lỗi, không bói người nổi tiếng." Mỗi ngày đều sẽ có người không ngại phiền hà đến bói nhân duyên của người nổi tiếng, nhưng không có ngoại lệ, đều bị cô từ chối.
Qua một lúc lâu, cái người tên là "Mỹ thiếu nữ ánh trăng" trả lời lại: "Anh ta chỗ nào coi là người nổi tiếng, anh ta chính là một người bình thường."
Thẩm Sở Sở nghĩ thầm, anh sao lại không tính là người nổi tiếng, thời gian trước còn vừa mới cùng lưu lượng tiểu hoa tạo ra tin đồn kìa. Hơn nữa, đây còn là chủ tịch đại danh đỉnh đỉnh của Tập đoàn Hàn thị. Phân lượng này đặt ở đâu cũng không hề nhẹ.
Người này có thể nói ra lời như thế, thì hoặc là không hiểu về Hàn Hành Ngạn, hoặc là cố ý. Thẩm Sở Sở cho là vế sau có khả năng hơn. Người này hơn nửa là một paparazzi, cố ý đến lấy tin từ cô.
Nếu như cô xem nhân duyên của Hàn tổng, phát hiện đối tượng kết hôn tương lai của Hàn tổng là Tần Dĩnh Nhiên, sau đó gửi cho người này, hắn khẳng định hôm sau sẽ phát trên Weibo tin tức kết hôn của Hàn tổng và Tần Dĩnh Nhiên.
Nếu như cô nói cho đối phương biết đối tượng kết hôn của Hàn tổng không phải là Tần Dĩnh Nhiên, khỏi phải nói, người này liền sẽ phát ra mấy tin kiểu như Tần Dĩnh Nhiên vỡ mộng hào môn.
Thật sự coi cô là đứa trẻ ba tuổi à!
{Tôi là Nguyệt lão}: Xin lỗi, vẫn là câu nói đó, không bói cho người có danh tiếng cao.
Mỹ thiếu nữ ánh trăng một phút sau trả lời rằng: Ngươi không thể thế được, người này chính là ta, ta muốn biết nhân duyên của mình. Ngươi mau tính cho ta đi.
Thẩm Sở Sở cười nhếch miệng, người này là Hàn tổng, làm sao có thể được? Vừa rồi người này còn dùng ngôi thứ ba "anh ta", bây giờ lại muốn đổi thành ngôi thứ nhất sao?
Huống hồ, cô sớm đã nói muốn tính nhân duyên cho Hàn tổng rồi, nhưng bị anh từ chối tới hai lần. Hơn nữa, hai người họ vừa xong còn nhắn tin kìa. Cô cũng có thế coi là ít nhiều hiểu được Hàn Hành Ngạn, với những gì cô biết được, những lời này tuyệt đối không phải là lời mà Hàn Hành Ngạn sẽ nói ra.
{Tôi là Nguyệt lão}: Không thể nào! Phiền ngươi lần sau giả cho giống một chút.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Ngươi sao biết được ta không phải anh ta, ta nói phải là phải.
{Tôi là Nguyệt lão}: Đường đường là chủ tịch của Tập đoàn Hàn thị tên trên mạng lại là "Mỹ thiếu nữ ánh trăng"? Cũng thật là dễ thương nha.
Lời này của Thẩm Sở Sở vừa nói ra, lần này thời gian đối phương im lặng có chút dài. Đúng lúc Thẩm Sở Sở cũng có chút khát, đi rót một cốc nước để uống. Lúc quay lại nhìn thấy màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên. Sau khi đọc lời nhắn trên đó, Thẩm Sở Sở không cẩn thận làm cho nước trong cốc đổ cả ra ngoài.
{Mỹ thiếu nữ ánh trăng}: Ngươi nói đúng rồi, ta không phải Hàn Hành Ngạn. Ta thực ra là Tần Dĩnh Nhiên. Ta muốn để cho ngươi giúp ta bói xem, ta có thể gả được cho Hàn Hành Ngạn không.
Nhìn thấy tin trả lời này, Thẩm Sở Sở bắt đầu nghi ngờ thân phận của đối phương. Thật sự là có paparazzi ngu ngốc như vậy à? Cứ thế mà mơ hồ nói ra, thế này ổn không?
{Tôi là Nguyệt lão}: Xin lỗi, không xem. Hoàn lại tiền, cảm ơn.
Sau đó không quan tâm tới Mỹ thiếu nữ ánh trăng còn nói gì nữa, Thẩm Sở Sở đều không trả lời cô ta nữa.
Còn Mỹ thiếu nữ ánh trăng cũng chính là mẹ Hàn, nhìn thấy Thẩm Sở Sở không còn trả lời, thất vọng mà thoát khỏi Taobao. Thấy lão chồng nhà mình nằm đọc báo trên giường, có chút cáu mà nói: "Tôi thấy á, kẻ lừa đảo giờ ngày càng nhiều. Còn tự xưng mình là cái gì Nguyệt lão, kêu hắn tính cho con trai mình xem nhân duyên thì cứ đẩy đi đẩy lại, nhìn là biết là đồ lừa đảo."
Cha Hàn liếc mẹ Hàn một cái, nói: "Con cháu tự có phúc của con cháu, bà đừng lo lắng không đâu nữa."
Mẹ Hàn nghe thế thì không vui, nói: "Ông đây là đang nói lời gì thế, thời gian trước là ai nói với tôi để tôi giới thiệu bạn gái cho con trai hả? Nếu không phải là ông nói, tôi có thể làm chuyện như thế sao? Ông không nhìn thấy con trai dạo này rất ít khi về à."
Cha Hàn bị mẹ Hàn oán không nói nên lời, cuối cùng đành nói: "Ừ ừ được, tôi cũng lo mà."
"Ông nói thế sớm không phải được rồi sao." Nói xong liền nằm xuống.
Tuy rằng điện ảnh "Thiên hạ" vì vấn đề của Trần Tiêu nên có vài biến cố, nhưng do bản thân câu chuyện khá hấp dẫn người khác, lại thêm vào công đoạn chế tác tinh vi, diễn xuất của diễn viên ở trước mắt. Vì vậy tuy là không đạt được phòng vé như dự kiến, nhưng cũng coi như là không tồi.
Thẩm Sở Sở lần thứ hai theo đi tuyên truyền ở địa điểm chính là một thành phố phía nam, vì thế, sau khi tuyên truyền kết thúc, cô trực tiếp bay thẳng tới Hoành Điếm.
Lúc đi đến sân bay, Thẩm Sở Sở lần đầu tiên được trải qua cảm giác được vây xem.
"A a a, đó là Thẩm Sở Sở sao? Nhìn thật xinh đẹp!"
"Thật không? Hẳn là phải đó."
"Liệu có nhận nhầm người không?"
Thẩm Sở Sở nghe được những lời đối thoại này, cười cười rồi chào mấy cô gái một tiếng. Mấy cô nhóc nhìn thấy Thẩm Sở Sở chào mình, cũng nhiệt tình mà đáp lại Thẩm Sở Sở. Ào ào chạy qua muốn cô ký tên, còn có chụp ảnh chung.
"Chị có phải là sắp nổi tiếng rồi?" Sau khi lên máy bay, Thẩm Sở Sở cười nhẹ hỏi Vương Thiến.
Vương Thiến cũng cười, gật đầu nói: "Dạ, sếp, chị rất nhanh sẽ có thể nổi tiếng thôi."
Tuy là biết được lời này chủ yếu là nịnh, nhưng Thẩm Sở Sở nghe được vẫn rất vui vẻ, nói: "Ừ, chị cũng thấy thế."
Qua một lúc, Thẩm Sở Sở đi một chuyến tới nhà vệ sinh. Kết quả là vừa đi vệ sinh xong, liền cảm thấy máy bay có chút rung lắc, đứng cũng đứng không vững. Trên loa cũng bắt đầu nhắc nhở, yêu cầu hành khách chú ý an toàn, thắt chặt dây an toàn, lúc này không nên tùy tiện đi lại.
Gặp phải loại rung lắc như vậy trên máy bay cũng là bình thường, khoảng một phút sau, chờ cho máy bay bay ổn định một chút, Thẩm Sở Sở liền mở cửa đi ra.
Kết quả, vừa mới đi ra, máy bay lại bắt đầu xuất hiện rung lắc, Thẩm Sở Sở không đứng vững, liền ngồi lên người một vị khách ngồi ngay cạnh lối đi. Người khách này đúng lúc cũng đang muốn đứng dậy, kết quả bị Thẩm Sở Sở đụng một cái, lại ngồi lại trên ghế của mình.
Chở Thẩm Sở Sở ý thức được mình đã làm ra chuyện gì, đã bị tình hình lúc này dọa rồi. Cô thế này có bị coi là ngã vào vòng tay không?
Cô vội vàng vùng vẫy muốn đứng lên, kết quả máy bay lại rung lên dữ dội.
Lúc này, một giọng nam dễ nghe ở bên tai truyền tới: "Trước hết đừng cử động."