Tứ hoàng tử thật sự đúng như dự đoán của Thanh Mặc Nhan, vẫn luôn không tỉnh.
Án tử Hình bộ chậm chạp không có tiến triển, ngay sau đó, Hoàng thượng lại bị bệnh, cho nên vụ án tạm thời phải áp xuống.
Hoàng hậu mỗi ngày đều đến tẩm cung thăm Hoàng thượng, cũng tự tay đút thuốc, còn thường xuyên khuyên Hoàng thượng nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
"Không bằng để Thái tử giúp đỡ sẽ tốt hơn." Hoàng hậu đề nghị.
Hoàng đế uống lên chén nước, súc đi vị thuốc trong miệng.
"Mấy năm nay thân thể Thái tử vẫn luôn không thấy tốt lên, có thể thấy những người ở Thái y viện cũng nên thay đi rồi."
Hoàng hậu rũ mắt, rầu rĩ nói: "Đều là thần thiếp không tốt, không chăm sóc tốt cho con nối dõi của Hoàng thượng."
Hoàng đế nằm trở về trên giường, ngửa đầu ngơ ngẩn nhìn chằm chằm góc màn.
Cung nhân Hoàng hậu gọi tới, cầm chén thuốc thu dọn mang xuống.
"... nàng còn nhớ Doanh phi không?" Hoàng đế đột nhiên mở miệng buồn bã nói.
Hoàng hậu lập tức mặt trắng bệch.
Hoàng thượng không để ý nàng, tiếp tục nhìn chằm chằm màn nói: "Trẫm vẫn luôn suy nghĩ, năm đó nếu hài tử Doanh phi được sinh ra, chắc cũng chỉ hơn Thái tử nửa năm tuổi mà thôi."
Hoàng hậu rất nhanh bình tĩnh lại, cúi đầu, một bộ dáng ôn nhu điềm tĩnh.
"Hoàng thượng nói đúng, bây giờ nghĩ lại, Doanh phi chỉ hoài thai sớm hơn thiếp nửa năm, nếu không phải tại trận hỏa hoạn Hoa Nghiêm tự kia..." Nói một nửa, Hoàng hậu dừng câu chuyện, nhìn trộm xem Hoàng đế.
Hoàng đế nghe đến ba từ "Hoa Nghiêm tự" cũng không có phản ứng gì, mà là tiếp tục nói: "Doanh phi sau khi hoài thai nhi tử của trẫm thân thể vẫn luôn không tốt, người Thái y viện đều bó tay hết cách, cuối cùng vẫn là nàng từ dân gian tìm tới một vị đại phu, bảo vệ hài tử của nàng."
"Đây đều là việc thần thiếp nên làm." Hoàng hậu lộ ra mỉm cười ôn nhu: "Cũng chỉ mong giúp Hoàng thượng phân ưu."
"Trẫm không hiểu, nếu nhiều năm như vậy thân thể Thái tử vẫn luôn không có tiến triển, nàng vì sao không đi mời vị đại phu dân gian kia tới."Hoàng hậu hơi thở cứng lại: "Bởi vì... thần thiếp quả thực cũng muốn đi mời, nhưng mà lại không thể nào tìm thấy người nọ..."
"Này có gì khó, chỉ cần nàng muốn tìm vị đại phu kia tới, chỉ cần hậu nhân của hắn còn ở Dạ Hạ quốc, trẫm chắc chắn sẽ tìm ra hắn."
"Không..." Hoàng hậu lập tức hoảng sợ, biết bản thân vừa lỡ lời, liền vội nói: "Không phải, thần thiếp không phải không muốn chữa khỏi bệnh cho Thái tử, chỉ là sợ vị đại phu kia đã sớm qua đời."
"Nàng vì sao biết hắn đã qua đời?" Hoàng đế hỏi: "Năm đó khi hắn tiến cung bắt mạch cho Doanh phi trẫm cũng đã được gặp qua hắn một lần, dựa vào tuổi tác của hắn hiện giờ cùng lắm mới chỉ trên dưới 50 đi."
"Thần thiếp chỉ là suy đoán mà thôi." Hoàng hậu hoảng hốt, chợt thấy Hoàng đế phía đối diện hướng ánh mắt sắc bén về phía nàng.
Trong lòng Hoàng hậu cả kinh, trên mặt lại không dám lộ ra mảy may khác thường, cười giả vờ trấn định.
Hoàng đế lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt lạnh lùng khiến lòng người kinh sợ.
Hoàng hậu cẩn thận rũ đôi mắt xuống.
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Hoàng đế, ngay cả triều thần cũng sẽ quỳ xuống đất bất an, huống chi là một nữ nhân như nàng.
Nhưng mà nàng nhất định phải trấn tĩnh.
Bởi vì nàng là Hoàng hậu, nàng có kiêu ngạo của mình!
Nàng là chính thê của nam nhân này, là Hoàng hậu một nước, trừ bỏ Thái hậu ra, nàng đứng trên tất cả nữ nhân hậu cung.
Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào lướt qua nàng.
Ngay tại lúc y phục sau lưng nàng bị mồ hôi lạnh thấm ướt, Hoàng đế thong thả chậm rãi nhắm mắt lại, hô hấp nặng dần.
Giống như ngủ rồi.
Hoàng hậu âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Lại ngồi thêm một lúc, thấy Hoàng đế bất động, vì thế thay hắn chỉnh góc chăn, đứng dậy rời khỏi.
Nàng vừa mới đi ra ngoài được hai bước, chợt nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm Hoàng đế.
"Truyền ý chỉ của trẫm, năm ngày sau, trẫm muốn thay Thái hậu đi Hoa Nghiêm tự dâng hương, vì vạn dân cầu phúc."
"Vâng..." Thái giám thấp giọng đáp lời.
Hoàng hậu chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, cũng không dám ở lại nữa, giống như trốn đi rời khỏi tẩm cung Hoàng đế.
"Hoàng thượng cư nhiên muốn đi Hoa Nghiêm tự!"
Trở lại trong cung của mình, chuyện đầu tiên Hoàng hậu làm là sai người đi gọi Thái tử tới.
Thái tử lấy tay áo che mặt, ho nhẹ, làm như không thấy Hoàng hậu đang kinh hoảng.
"Thanh Thành, ngươi không vội chút nào sao, Hoàng thượng đây là muốn làm cái gì, nhiều năm như vậy đều không thấy hắn nhắc đến tiện nhân kia, vì sao hôm nay lại đột nhiên nói đến chuyện của nàng, còn muốn đi Hoa Nghiêm tự dâng hương!"
Thái tử bưng chén trà lên, húp nhẹ một ngụm, lúc này mới mỉm cười nói: "Mẫu hậu gấp cái gì?"
"Tất nhiên là sợ Hoàng thượng sẽ hiểu lầm bổn cung."
"Ngay cả mẫu hậu cũng nói là hiểu lầm, vậy còn sợ cái gì, phụ hoàng ắt biết đúng sai."
"Nhưng..." Hoàng hậu há miệng thở dốc.
"Hay là mẫu hậu không muốn hài nhi hết bệnh, cho nên mấy năm nay vẫn luôn kéo dài?" Thái tử trên mặt mang tươi cười, nhưng đáy mắt đến nửa điểm ý cười cũng không có.
Ngay cả Hoàng hậu nhìn thấy hắn cũng không nhịn được sau lưng rét run.
"Thanh Thành ngươi đang nói bậy cái gì, mẫu hậu sao có thể không mong muốn nhìn thấy ngươi tốt lên, ngươi chính là Thái tử... ngày sau sẽ kế thừa đế vị... tuyệt không được để Hoàng thượng biết ngươi trúng cổ độc, bằng không mấy đại thần kia chắc chắn sẽ đề nghị Hoàng thượng đem vị trí Thái tử giao cho người khác."
Thái tử cười tự giễu: "Với cái thân thể này của ta, mẫu hậu cảm thấy ta có thể cầm cự được đến khi nào, chỉ sợ là còn đi trước cả phụ hoàng."
"Im miệng!" Hoàng hậu tức giận quát: "Không được nói bậy."
Thái tử nhắm đôi mắt, khóe miệng vẫn còn đang cười: "Vâng, nhi thần không nói cũng được."
Nói xong, hắn thật sự không mở miệng qua, loại trầm mặc này càng làm cho Hoàng hậu cảm thấy phiền lòng, ngồi ở chỗ kia nhịn không được đỏ hốc mắt.
"Mấy năm nay bổn cung đều là vì ai, năm đó mang thai ngươi, lo lắng đề phòng... hậu cung biết bao nhiêu rắn rết đều nhìn chằm chằm vào bụng bổn cung, thật vất vả mới sinh được ngươi ra, không nghĩ tới lại không cẩn thận mắc mưu người khác, trúng độc..."
Thái tử lẳng lặng nghe Hoàng hậu nương nương khóc lóc kể lể, không nói một lời.
Hoàng hậu nói nửa ngày, dần dần bình tĩnh lại.
"Lần này Hoàng thượng đi Hoa Nghiêm tự, ngươi nhất định phải theo dõi thật kỹ."
"Chỉ sợ phải làm mẫu hậu thất vọng rồi." Thái tử thản nhiên nói: "Lần này nhi thần sẽ ở lại trong cung, thay phụ hoàng xử lý chính vụ, thuận tiện còn muốn xử lý chút... việc nhỏ."
Hoàng hậu ngẩn người.
Nàng có thể đoán được việc nhỏ trong miệng Thái tử là cái gì.
Nhưng mà nàng không rõ, nếu Tứ hoàng tử đã trở thành phế nhân không thể động, vì sao Thái tử còn muốn nhìn chằm chằm đối phương không tha.
"Bởi vì để hắn nằm như thế, thật sự là quá thoải mái, thoải mái khiến ta đố kị a." Thái tử mỉm cười nói: "Nếu nhiều năm như vậy mẫu hậu vẫn chưa tìm ra được người năm đó hạ độc hại ta, như vậy ta chỉ có thể coi mỗi người bọn họ là địch nhân của mình."
Hoàng hậu há miệng thở dốc, nàng đã sớm phát hiện đứa con trai này có chút cực đoan.
Nhưng mà nàng ngàn vạn lần không nghĩ tới nguyên nhân khiến hắn cực đoan như vậy là vì chuyện năm xưa bị người hạ độc.
"Thanh Thành, dừng tay đi, dù sao vị trí Thái tử đã là của ngươi." Hoàng hậu khuyên nhủ: "Còn có bổn cung ở đây, tất nhiên sẽ không để cho bọn họ có cơ hội phản công."
"Như vậy sao được, mẫu hậu, như vậy một chút cũng không chơi vui." Thái tử cười rộ lên, bả vai loạn run: "Ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai trong bọn họ, mẫu hậu chớ có lo, thừa dịp bây giờ ta còn sống, ta muốn làm cho bọn họ từng người từng người... chậm rãi nhấm nháp tư vị thống khổ."
"Nếu để phụ hoàng ngươi phát hiện... vậy phải làm sao bây giờ!" Hoàng hậu vội la lên, nàng không chỉ một lần toát lên ý niệm này trong đầu: Con trai của nàng, có phải đã điên rồi không.