Hoàng thượng cùng với Hoàng hậu một trước một sau đi vào đại điện.
Tất cả mọi người đều quỳ sát đất, miệng hô vạn tuế, cùng Hoàng hậu nương nương thiên tuế.
Hoàng thượng mặt mang mỉm cười, đi xuyên qua bên người chúng thần, mang theo Hoàng hậu ngồi xuống vị trí chủ vị trên đại điện.
Sinh thần chính thức bắt đầu.
Thường thường có người lên tặng thọ lễ cho Hoàng hậu.
Như Tiểu Lam lặng lẽ nhìn Thanh Mặc Nhan, bọn họ cũng chuẩn bị thọ lễ, hơn nữa nàng còn chuẩn bị một phần riêng, có thể khiến Hoàng đế chú hay không, liền phải xem lần này có thành công hay không.
Mọi người đều tặng thọ lễ không sai biệt lắm, mới đến phiên các Hoàng tử tiến lên mừng thọ.
Thọ lễ đều là mấy món vàng ngọc gì đó, đều theo thiên hướng sở thích của Hoàng hậu.
Thanh Mặc Nhan cũng đưa thọ lễ lên, Hoàng hậu nhìn về phía Như Tiểu Lam: "Hoàng thượng sủng ái đứa nhỏ này nhất, lại còn phong nàng làm quận chúa, chẳng lẽ nàng không chuẩn bị thọ lễ tặng bổn cung sao?"
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn lại đây, Như Tiểu Lam ngẩng khuôn mặt nhỏ, cười hì hì: "Đương nhiên là có rồi, vẫn là tự tay ta làm đâu."
Nghe xong lời này, trong mắt Hoàng hậu hiện lên một tia khinh thường.
"Nga, không biết ngươi tự làm ra cái gì, thêu thùa hay là tranh vẽ."
"Đều không phải, là cái này!" Như Tiểu Lam từ trong lòng lấy ra một tấm thẻ bài gỗ.
Hoàng hậu đang muốn châm chọc, chợt nghe Hoàng đế nói câu: "Khó có được."
Hoàng hậu ngẩn người, thái giám bên cạnh mở miệng nói: "Nguyên lai Minh Duyệt quận chúa làm là thế thân phù a, Hoàng thượng cùng Thái hậu đều mang theo bên người đâu, phù này giúp bảo vệ bình an đấy thưa Hoàng hậu."
Dù cho thẻ bài gỗ kia nhìn không mấy thanh nhã, làm nàng không vui, nhưng mà Hoàng đế đã nói tốt, nàng sao có thể đi ngược lại đây, chỉ đành cười nhận.
Như Tiểu Lam cố ý đi về phía trước vài bước, hai tay nâng thẻ bài gỗ nói: "Để ta đến giúp Hoàng hậu nương nương mang lên đi."
Hành động này có chút vượt quá, Hoàng hậu phá lệ không vui, nhưng tất cả mọi người đều biết quận chúa vốn không hiểu quy củ, đến ngay cả Hoàng đế cũng dung túng nàng, Hoàng hậu tất nhiên không tiện chỉ trích nàng trước mặt mọi người."Không cần, đợi khi trở về bổn cung sẽ tự mình mang lên."
Như Tiểu Lam cười hì hì: "Nhưng mà đây là chút tâm ý của ta nha, phù trên người Thanh Mặc Nhan đều là ta tự mình mang lên đâu."
Mọi người phía dưới che miệng bật cười.
Thật không nghĩ tới ngọc diện Diêm La lại có thể lấy một nữ tử không biết chừng mực như thế làm vợ, nhưng cố tình Thanh Mặc Nhan đứng ở nơi đó vẻ mặt nghiêm túc, hoàn toàn không có chút nào ngượng ngùng, hoặc là muốn giải thích.
Giống như đây vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa (*).
(*) Thiên kinh địa nghĩa: Là để chỉ những lí lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ
Làm cho mọi người cười trộm nửa ngày đều cảm thấy rất không thú vị.
Như Tiểu Lam vén tay áo lên, lại lần nữa tiến về phía trước: "Hoàng hậu nương nương, để ta giúp ngài mang đi?"
Hoàng đế an vị ở ngay bên cạnh Hoàng hậu, khẽ mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên dừng ở trên ống tay áo vén lên của Như Tiểu Lam.
Trên cổ tay Như Tiểu Lam đeo hai cái vòng ngọc, vừa nhìn liền biết là đồ tốt.
Thời điểm ánh mắt Hoàng đế dừng trên vòng ngọc kia, tựa như bị định trụ, không thể rời đi được.
Thanh Mặc Nhan nhìn thấy rất rõ ràng rành mạch, trong lòng không khỏi khẽ động.
Nhìn thần sắc Hoàng đế, rõ ràng là nhận ra đôi vòng kia.
Hoàng hậu có chút không xuống đài được, nàng không muốn để nha đầu đê tiện này tiến đến giúp mình mang thứ kỳ quái kia lên, dù cho thật sự có tác dụng bảo hộ, nhưng mà cũng quá khó coi đi.
Nàng là Hoàng hậu tôn quý, sao có thể mang lên người thứ khó coi như vậy, chẳng phải sẽ khiến quần thần cười đến rụng răng sao?
"Thôi, nha đầu, Hoàng hậu trở về tự nhiên sẽ mang lên, ngươi mau đến đây với trẫm." Hoàng đế đột nhiên mở miệng giải vây cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu cảm thấy kinh ngạc, trong lòng dâng lên một tia ngọt ý, mỉm cười nói lời cảm tạ với Hoàng thượng.
Hoàng đế đến nhìn cũng không nhìn nàng, trực tiếp gọi Như Tiểu Lam lên, hỏi nàng có vừa lòng với phủ quận chúa hay không, còn nhắc đến chuyện Hồng trại bị vây diệt ở ngoài Thạch Phường trấn.
Như Tiểu Lam ngẩng đầu nghe Hoàng đế nói, bộ dáng nhu thuận, hoàn toàn không có ý tứ sợ hãi Hoàng đế.
Sắc mặt Hoàng đế vô cùng nhu hòa, còn tự tay giúp nàng thả ống tay áo vén lên xuống.
Hành động này khiến tất cả những người ở đây đều kinh ngạc không thôi.
Phải biết rằng hiện tại Như Tiểu Lam đã là chính thất phu nhân của Thanh Mặc Nhan, dù cho tuổi còn nhỏ cũng không nên thân cận với Hoàng đế như thế, chính là Hoàng đế lại không kiêng kị tiếp xúc với nàng, còn tự tay giúp nàng chỉnh trang y phục, đến ngay cả cháu gái ruột của Hoàng đế cũng không được hưởng đãi ngộ này.
Tiểu nha đầu này rốt cuộc có tài đức gì!
Lục hoàng tử Vu Như Sương cắn chặt răng, cúi đầu mắng một câu: "Nha đầu thối!"
Vu Nguyên Quân đứng bên cạnh liếc nhìn hắn, không nói một lời.
Hoàng đế nói với Như Tiểu Lam thêm vài câu, lúc này mới để nàng trở lại bên người Thanh Mặc Nhan.
Dâng thọ lễ xong, mọi người một lần nữa trở về chỗ ngồi.
"Hoàng thượng vừa rồi sờ soạng vòng tay ta một chút." Như Tiểu Lam nói nhỏ.
Thanh Mặc Nhan mặt không biểu tình, nắm thật chặt chén rượu trong tay.
"Ta cảm thấy Hoàng thượng nhất định nhận ra chúng." Như Tiểu Lam lặng lẽ duỗi tay qua đặt ở trên đùi hắn: "Thanh Mặc Nhan, chàng đừng khẩn trương."
Thân thể Thanh Mặc Nhan căng chặt, người ngoài tuy rằng không thể phát hiện ra, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được.
Thanh Mặc Nhan không nói một lời, tay trái để không đưa xuống dưới bàn nắm lấy tay nàng.
Hoàng đế có vẻ thất thần, cảm xúc hoàn toàn không giống với khi mới tiến vào đại điện, Hoàng hậu vài lần nói chuyện với hắn, hắn đều không nghe thấy, vẫn là thái giám bên cạnh cúi đầu truyền lời, Hoàng thượng mới thuận miệng đáp lại vài câu.
Hoàng hậu cảm thấy kỳ quái, nhưng ở trước mặt mọi người không tiện hỏi nhiều.
Khi mấy vị Hoàng tử đến đây kính rượu, cái chén trong tay Hoàng thượng bỗng nhiên rơi xuống, rượu bắn đến trên long bào.
"Phụ hoàng!" Mấy vị Hoàng tử hoảng sợ, tất cả đều quỳ xuống, ai cũng không thấy rõ vừa rồi vì sao cái chén trong tay Hoàng thượng lại rơi.
Hoàng hậu đứng dậy: "Thần thiếp bồi Hoàng thượng thay quần áo."
Hoàng đế cười ha ha: "Không sao, trẫm tự mình đi là được." Nói xong hắn đứng lên nói với mọi người: "Hôm nay là sinh thần Hoàng hậu, chư vị ái khanh cứ việc ăn uống thoải mái."
Dứt lời hắn mang theo thái giám rời khỏi bữa tiệc, mới vừa đi được hai bước, đột nhiên xoay người nói với Thanh Mặc Nhan: "Mặc Nhan ngươi đi theo trẫm."
Tất cả mọi người trong bữa tiệc đều âm thầm hít vào một ngụm khí.
Không ít người đều biết Thiếu khanh có được thánh sủng, nhưng mà này thánh sủng cũng quá mức đi, Hoàng thượng ướt y phục, thay quần áo thôi cũng muốn Thiếu khanh bồi bên cạnh?
Thanh Mặc Nhan đứng dậy chắp tay, nói một tiếng: "Tuân mệnh". Nhưng mà lại không chịu cất bước đi cùng Hoàng thượng, ánh mắt nhìn chằm chằm Như Tiểu Lam.
Hoàng đế cười ha ha: "Thôi, ngươi mang theo nha đầu này đi cùng đi, nếu ngươi không có ở đây, không chừng nàng lại gây ra tai họa gì mất."
Như Tiểu Lam cố ý bất mãn bĩu môi: "Ta mới không gây rắc rối đâu."
Thanh Mặc Nhan cung kính thi lễ một lần nữa, nói một tiếng: "Tuân chỉ."
Mọi người nhìn Thanh Mặc Nhan cùng Như Tiểu Lam theo chân Hoàng đế rời đi.
Tiếng nhỏ giọng bàn luận lập tức vang lên khắp điện.
"Xem ra Thiếu khanh đại nhân thật là thánh sủng không suy a."
Có người lại khinh thường ra mặt: "Hắn cũng chỉ có thể ỷ vào ân sủng của Hoàng thượng, cưới một nha đầu không rõ lai lịch không nói, nghe nói gần đây hắn còn trở mặt với phụ thân mình, Thanh Hầu gia cư nhiên âm thầm phái người đi ám sát hắn..."
"... sao lại như vậy, phụ tử có mâu thuẫn nào mà không giải quyết được..."
Thanh âm nghị luận dần dần bị bỏ lại phía sau, Thanh Mặc Nhan mắt điếc tai ngơ mang theo Như Tiểu Lam rời khỏi đại điện, đi theo Hoàng đế tới Thiên điện.
"Các ngươi quỳ xuống cho trẫm!" Đợi đến khi vào Thiên điện, Hoàng đế đột nhiên quát chói tai một tiếng, thay đổi sắc mặt.