Trong bóng đêm, Như Tiểu Lam nhìn cửa mật thất khép lại.
Nàng vểnh tai, bên ngoài mơ hồ truyền đến thanh âm sàn sạt khiến người ta sởn cả tóc gáy.
Nhớ tới đám trùng tử kia, nàng liền cảm thấy lông tóc đều dựng đứng cả lên.
"Thanh Mặc Nhan... Rốt cuộc địch nhân bên ngoài là ai?" Nàng thò lại gần hỏi nhỏ bên tai Thanh Mặc Nhan, bởi vì đang ở trong bóng tối, nhiệt khí nàng thở ra khiến không khí có chút ái muội.
"Hẳn là người của bộ tộc Dục Sâm." Thanh Mặc Nhan hạ giọng nói: "Tộc trưởng các nàng không cho phép tộc nhân chạy ra ngoài, nếu có người chạy trốn, tất sẽ phái người đuổi giết tới tận chân trời góc biển."
Như Tiểu Lam chớp động đôi mắt xanh biếc: "Nói như vậy nàng thật sự là trùng nương?"
Thanh Mặc Nhan khẽ gật đầu.
"Nàng có dạy chàng phương pháp khống chế Cổ vương trong cơ thể hay không?" Như Tiểu Lam hưng phấn lên, nếu hắn học được phương pháp khống chế Cổ vương trong cơ thể, có phải hay không sau này hắn sẽ không sợ bị cổ độc quấy nhiễu, cũng không cần phải đi gom đủ giải dược nữa?
"... Cái này chờ đến khi chúng ta trở về sẽ nói sau." Cảm xúc Thanh Mặc Nhan cũng không có gì là vui mừng, Như Tiểu Lam mơ hồ cảm thấy hắn đang lảng tránh nhắc tới vấn đề này.
Chuyện này là sao? Chẳng lẽ trùng nương không chịu dạy hắn phương pháp khống chế cổ trùng?
"Đúng rồi, chúng ta không đi giúp trùng nương sao?" Như Tiểu Lam lo lắng nói, nếu trùng nương bị địch nhân bên ngoài giết chết, hoặc là bị bắt đi thì phải làm sao bây giờ?
"Chúng ta giúp thế nào?" Một tay Thanh Mặc Nhan đặt trên eo nàng. Để nàng ngồi ở trên đùi mình: "Mấy người chúng ta đi ra ngoài chỉ có thể gây thêm phiền toái cho nàng."
Trùng nương chiến đấu không phải việc bọn họ có thể chen vào.
Như Tiểu Lam suy nghĩ một chút, cảm thấy Thanh Mặc Nhan nói cũng có chút đạo lý.
"Chính là chúng ta chỉ có thể trốn ở chỗ này chờ đợi thôi sao?"
"Nếu nàng cảm thấy nhàm chán thì có thể chợp mắt một lúc." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan hòa hoãn xuống. Giống như chiến đấu bên ngoài rất bình thường không hề ác liệt.
Tuy rằng trong lòng Như Tiểu Lam lo lắng muốn chết, nhưng mà nàng cũng không có biện pháp nào tốt cả.
"Ta có thể triệu hồi Ngàn Thương đi ra a." Nàng thăm dò nói.
Ngàn Thương là đại sát thần vô cùng lợi hại."Không được." Thanh Mặc Nhan không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
"Vì sao?"
"Bởi vì địch nhân cũng là trùng nương, lỡ như trùng tử chui được vào thân thể Ngàn Thương, phá hủy trái tim trong cơ thể nó..."
Như Tiểu Lam thoáng giật mình.
Nàng làm sao lại quên mất chuyện này.
Ngàn Thương tuy là rối gỗ, uy lực cường đại, nhưng mà nó lại có một nhược điểm.
Nó được tạo ra từ thuật phong ấn trái tim, lấy lực lượng người thường căn bản không thể phá hỏng được trái tim của nó, nhưng mà tiểu trùng tử kia lại rất khó nói.
Hình thể chúng nó cực nhỏ, rất dễ xâm nhập.
"Vẫn là chàng suy nghĩ chu đáo." Như Tiểu Lam thở dài, may mắn có Thanh Mặc Nhan ở đây, bằng không nàng đã đem Ngàn Thương hại thảm.
Thanh Mặc Nhan sờ sờ đầu nàng: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngủ chút đi."
"Chàng sẽ không nhân lúc ta ngủ lặng lẽ chạy ra ngoài kia đi?" Như Tiểu Lam gắt gao nắm lấy y phục Thanh Mặc Nhan.
"Sẽ không bỏ nàng lại nữa." Hắn vỗ nhẹ sau lưng nàng: "Chúng ta nói trước, sau này ai cũng không được bỏ lại đối phương."
"Ân, nói trước." Như Tiểu Lam cọ cọ ở cổ hắn, dán ở nơi đó dần dần ngủ thiếp đi.
Hô hấp nàng gần trong gang tấc, trong mắt Thanh Mặc Nhan lại tản mát ra ý lạnh nhàn nhạt.
Không phải là hắn không muốn đi giúp vị trùng nương kia, hắn còn chưa học được cách khống chế cổ trùng trong cơ thể, trùng nương đã nói cho hắn nghe một số chuyện cực kỳ quan trọng, nhưng mà hắn vẫn không thấy thỏa mãn với những chuyện đó.
Địch nhân đến quá nhanh, dù cho hắn có để đám người Huyền Ngọc đi ra hỗ trợ, cũng chỉ là vứt bỏ tính mạng của họ mà thôi.
Hơn nữa bản thân trùng nương cũng cự tuyệt đề nghị giúp đỡ của hắn.
Hắn không muốn nói cho Như Tiểu Lam biết, cuối cùng trùng nương đã nói những gì với hắn, hắn chính là vì câu nói kia nên mới quyết định mang nàng tránh né trận tranh đấu này.
Hiện tại lực lượng của hắn còn chưa đủ để bảo hộ chính mình, bảo hộ vật nhỏ trong lòng hắn.
Thân là trùng nương. Cả đời này đều không có khả năng có được hài tử của mình, nhưng Thanh Mặc Nhan lại đánh vỡ cơn ác mộng này.
"Ngươi là hài tử của Lục tỷ tỷ đi, năm đó chúng ta cùng nhau chạy trốn tới Dạ Hạ quốc, do ngoài ý muốn mới làm thất lạc nhau... Không nghĩ tới... Nàng thật sự có con nối dõi, đây là ý trời đi, khiến vận mệnh chúng ta có một hồi kết."
Nhớ lại lời trùng nương nói, ngực Thanh Mặc Nhan đau nhức khó chịu.
Hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng chưa kịp hỏi rõ ràng, liền bị địch nhân đột nhiên xuất hiện kia đánh gãy, hắn thậm chí còn chưa kịp hỏi tên đối phương.
Chỉ bằng đôi câu vài lời kia, hắn thật sự có thể học được phương pháp khống chế Cổ vương trong cơ thể sao?
Mở lòng bàn tay ra, hắn đem bàn tay còn lại giơ lên trước mắt.
Không thể sử dụng nội lực, hắn cẩn thận cảm thụ được cổ trùng đang ngo ngoe rục rịch ở trong cơ thể hắn.
Loại cảm giác này là sao? Tại sao hắn lại cảm giác được sự tồn tại của nó.
Kỳ thực trước kia hắn cũng có thể cảm giác được nó, chỉ là do cứ mười ngày cổ độc lại phát tác một lần khiến hắn sinh ra sợ hãi với loại cảm giác này, cho nên hắn mới tận lực xem nhẹ đi, không cho bản thân kích động đến nó.
Đây là lần đầu tiên, hắn chủ động thử thăm dò Cổ vương trong cơ thể, cảm nhận được nó đang dần dần tỉnh lại...
Ngực truyền đến một trận đau nhức.
Thanh Mặc Nhan cực lực khống chế hô hấp của mình, đôi mắt dần dần bị nhuộm bởi một tầng huyết sắc nhàn nhạt.
Hắn cư nhiên tự thúc giục Cổ vương trong cơ thể mình, kích phát cổ độc ra.
Đám người Huyền Ngọc cảm giác được biến hóa dị thường của hắn, nhưng ai cũng không dám tự tiện lên tiếng.
Một cánh tay của Thanh Mặc Nhan vẫn còn ôm Như Tiểu Lam. Thân thể hắn cương cứng, không dám ngã xuống.
Cổ vương lúc này đã tỉnh, nó rục rịch ở trong thân thể hắn. Tựa hồ muốn tìm một chỗ để đột phá.
Bước tiếp theo? Hắn nên làm như thế nào? Hắn không biết, cũng không ai có thể nói cho hắn biết.
Lại một trận đau nhức đánh úp tới.
Thanh Mặc Nhan cắn chặt răng. Khom người, chẳng lẽ Cổ vương muốn trực tiếp xuyên thấu qua trái tim hắn bò ra ngoài?
Làm sao đây, hắn nên làm sao đây...
Nếu tiếp tục như vậy trái tim sẽ càng trở nên đau đớn. Lúc ấy, Cổ vương sẽ cắn xuyên thân thể hắn để đi ra đi.
Nên ngăn cản, hay là nên tiếp tục thúc giục nó.
Ngay tại lúc Thanh Mặc Nhan do dự, một bàn tay nhỏ bé dừng ở trên ngực hắn.
Như Tiểu Lam vẫn đang ngủ, nhưng nàng giống như cảm giác được cái gì đó, tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa ngực hắn, thì thầm trong miệng: "Chớ sợ chớ sợ... Có ta ở đây... Sẽ không đau..."
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, nàng không ngừng lẩm bẩm.
Khiến Thanh Mặc Nhan cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Cổ vương trong cơ thể hắn thế nhưng đình chỉ xôn xao, tuy rằng không có lâm vào ngủ say như trước kia, nhưng nó đã buông tha không cắn nuốt trái tim hắn, mà chuyển động đi sang một hướng khác.
"Huyền Ngọc..." Thanh Mặc Nhan cúi đầu gọi một tiếng.
"Thế tử?" Huyền Ngọc vẫn luôn rất khẩn trương, hắn có thể cảm giác được dị thường của Thanh Mặc Nhan: "Chẳng lẽ là cổ độc phát tác?"
"Không có việc gì, ngươi có mồi lửa không?"
Huyền Ngọc lấy mồi lửa từ trong lòng ra.
Thanh Mặc Nhan nghiêng thân thể ngăn trở ánh sáng từ mồi lửa, không để nó chiếu tới mặt Như Tiểu Lam.
"Giúp ta vén ống tay áo lên." Thanh Mặc Nhan cúi đầu phân phó nói, hơi thở có chút bất ổn.
Huyền Ngọc không dám chậm trễ. Cung kính tiến lên vén ống tay áo của hắn lên.
"Thế... Thế tử!" Huyền Ngọc bị dọa suýt nữa làm rơi mồi lửa xuống đất.
Trên cánh tay Thanh Mặc Nhan, rõ ràng xuất hiện một đồ án giống như con bò cạp.
Không, kia không chỉ là đồ án. Nó là vật sống, đang ở phía dưới làn da Thanh Mặc Nhan, thong thả bò đi, hướng về phía tay trái hắn...