Như Tiểu Lam cuộn tròn chân, bị tay nhỏ bé lạnh lẽo kia sờ qua đến cả chân cũng không dám để xuống đất.
Thanh Mặc Nhan mang theo nàng ra khỏi cửa, đứng ở trên bậc thang nhìn ba gã tăng nhân nâng đồng bạn của bọn họ vào một gian sương phòng.
"Sao lại ngã xuống bậc thang?" Thanh Mặc Nhan nhìn về phía Huyền Ngọc.
Huyền Ngọc vẫn luôn canh giữ ở cửa, cho nên một màn vừa rồi hắn đều thấy ở trong mắt.
"Thuộc hạ cũng không biết chuyện này là sao, người nọ tựa như lên cơn điên rồi ngã xuống dưới."
"Là tử khí." Phía sau truyền đến thanh âm ôn nhu của tiên cô.
Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiên cô đứng dựa người vào khung cửa, một tay nắm chặt rèm.
"Tăng nhân kia là bị tử khí quấn lấy, cho nên mới ngã xuống."
Thanh Mặc Nhan phái Sử Đại Thiên đi sương phòng bên kia hỏi thăm tình hình của tăng nhân. Bên này thúc thúc tiên cô đã chuẩn bị xong phòng khách cho Thanh Mặc Nhan bọn họ.
"Trong thôn không có chỗ ở nào tốt, thỉnh khách quý nghỉ tạm ở nơi này."
Điều kiện nơi này so ra vẫn tốt hơn gian nhà kho cũ nát kia. Thanh Mặc Nhan gật đầu cảm tạ sau đó dẫn theo Như Tiểu Lam đi vào trong phòng dành cho khách.
Vào phòng đặt nàng lên trên ghế, Thanh Mặc Nhan cúi người cởi giày cho nàng.
"Bị thương ở đâu?" Thanh Mặc Nhan vừa nói vừa nhấc góc váy nàng lên.
Miệng nhỏ Như Tiểu Lam giật giật, thấp giọng hỏi một câu: "Chàng tin nàng sao?"
"Ai?" Động tác trên tay Thanh Mặc Nhan không ngừng, vén cả quần nhỏ trong váy của nàng lên.
"Tiên cô kia."
Cánh tay Thanh Mặc Nhan cứng lại: "Nàng nói xem."
Như Tiểu Lam bĩu môi không nói tiếp.
"Nếu so sánh với nàng, ta tự nhiên tin tưởng nàng hơn, chỉ là... Nàng cũng không nói thật với ta." Ngữ khí Thanh Mặc Nhan nguội lạnh, bàn tay to nắm lấy mắt cá chân của nàng: "Dấu tay này là sao?"
Như Tiểu Lam cúi đầu kinh sợ thấy trên mắt cá chân của mình có lưu lại một dấu tay rõ ràng."Nàng đừng nói với ta là nàng bị trẹo chân." Thanh Mặc Nhan nheo mắt lại, đáy mắt lộ ra tia sáng sắc bén.
"Ta... Còn không phải là ta sợ chàng sẽ không tin ta, cho nên mới nói như vậy." Như Tiểu Lam nói quanh co, nhìn trộm sắc mặt của hắn: "Chàng thật sự có thể nhìn thấy dấu tay này?"
Thanh Mặc Nhan lạnh lùng liếc nàng một cái: "Nàng cho rằng đôi mắt của ta chỉ là đồ trang trí?"
Như Tiểu Lam không nghĩ tới Thanh Mặc Nhan cư nhiên sẽ nói giỡn, thiếu chút nữa cười ra tiếng: "Ta nào dám nghĩ như thế, chỉ là người có thể nhìn thấy quỷ ngân thật sự không nhiều lắm, lúc trước ta cũng không thể tin được là chàng có thể nhìn thấy."
"Quỷ ngân là cái gì?"
Lúc này Như Tiểu Lam mới đem chuyện cánh tay nhỏ vươn ra phía dưới bàn nói cho hắn nghe.
Thanh Mặc Nhan nghe xong nửa ngày không nói gì.
Như Tiểu Lam giải thích nói: "Cái dấu vết này không liên quan đến tử khí, nó là ký hiệu do oán linh uổng mạng lưu lại, vì thế mặc kệ ta đi đến đâu nó đều có thể tìm được ta."
"Vì sao phải tìm nàng?" Thanh Mặc Nhan dùng ngón tay lau đi dấu tay trên mắt cá chân Như Tiểu Lam, nhưng mà dấu vết màu đen kia giống như sinh trưởng trong da thịt, căn bản không lau được.
"Tự nhiên là vì muốn thực hiện nguyện vọng của nó."
Thanh Mặc Nhan nhăn mày lại: "Ý của nàng là, dấu vết này không có cách nào trừ bỏ, hơn nữa mặc kệ nàng đi đến đâu đều sẽ bị oán linh tìm thấy?"
Như Tiểu Lam bất đắc dĩ gật gật đầu: "Ta cần phải thực hiện nguyện vọng giúp nó, như vậy nó mới biến mất."
"Không thể mạnh mẽ loại trừ sao?"
"Có thể, nhưng mà..." Như Tiểu Lam có chút do dự: "Nó vẫn chỉ là tiểu hài tử, mạnh mẽ loại trừ không khỏi quá đáng thương."
Nhớ tới lúc nãy khi ở trong phòng, tiên cô cũng là một bộ biểu cảm lắp bắp như thế, Như Tiểu Lam không khỏi cảm thấy buồn cười, bộ dáng hiện tại này của nàng có thể khiến Thanh Mặc Nhan cảm thấy nàng quá mức thiện lương hay không.
"Cái dấu vết này sẽ không gây thương tổn đến thân thể nàng đi?" Thanh Mặc Nhan hỏi.
"Sẽ không, vừa mới bắt đầu sẽ cảm thấy có chút lạnh, quen rồi sẽ tốt thôi."
Đó là một loại lạnh băng thấu xương, chỉ là loại lạnh băng này cũng không phải chuyện đơn giản như vậy. Bất quá nàng sẽ không nói cho hắn biết, bằng không lấy tính khí của hắn, tuyệt đối sẽ lựa chọn phương pháp đơn giản nhất: Trực tiếp bảo nàng loại trừ oán linh kia.
Trong viện đột nhiên truyền đến một tiếng nam tử thê lương kêu to.
Như Tiểu Lam hoảng sợ, Thanh Mặc Nhan nhìn về phía ngoài cửa.
Vừa đúng lúc Huyền Ngọc mang theo người nâng thau tắm tiến vào: "Đây là tiên cô bảo người đưa tới."
Một người thôn phụ theo sau đưa nước ấm tới, đổ đầy thau tắm.
"Vừa rồi là thanh âm gì?" Như Tiểu Lam hỏi Huyền Ngọc.
"Là tăng nhân bị ngã gãy thắt lưng kia." Huyền Ngọc trả lời ngắn gọn: "Bởi vì nối xương sẽ rất đau, cho nên sẽ có chút ầm ĩ."
Như Tiểu Lam khẽ nhếch miệng.
Này đâu phải chỉ là ầm ĩ, quả thực giống như tiếng gào thảm của heo bị chọc tiết hơn.
Thôn phụ mở bình phong che chắn thau tắm lại, sau đó lui ra ngoài.
Cuối cùng cũng có thể tắm rửa thoải mái một lần.
Tâm tình Như Tiểu Lam tạm thời tốt lên một chút. Nhưng khi nàng nhìn thấy thau tắm kia lại có chút phát sầu.
Dưới điều kiện này, bọn họ chỉ có một thùng nước, chẳng lẽ muốn nàng cùng Thanh Mặc Nhan tắm với nhau...
Nàng đang nghĩ ngợi, chợt thấy phía sau ấm áp lên. Thân thể Thanh Mặc Nhan nhích lại gần.
"Xoay tới xoay lui, có phải muốn ta giúp nàng hay không?" Thanh Mặc Nhan vòng tay từ phía sau nàng qua, thuần thục cởi đai lưng của nàng.
Chờ một chút! Thiếu khanh đại nhân, vì sao ngài lại thuần thục đến thế a.
Như Tiểu Lam dùng hai tay ôm chặt lấy chính mình: "Chàng muốn làm gì?"
Thanh Mặc Nhan cười khẽ, bộ dáng này của vật nhỏ thật giống như thiếu nữ vô tội gặp phải kẻ xấu.
"Nàng nói xem ta muốn làm gì." Hắn dứt khoát sắm vai người xấu này đến cùng. Vài động tác đã cởi y phục của mình trước.
Như Tiểu Lam trừng lớn mắt.
Không phải đâu, thật sự nghĩ cùng nhau tắm chung?
Thân thể nhẹ bỗng, không đợi nàng cởi y phục, Thanh Mặc Nhan trực tiếp bế nàng lên bỏ vào thau tắm.
Dòng nước ấm áp lập tức liền bao phủ lấy nàng.
Đừng...
Hai tay nàng vung loạn, bắt được thứ gì đó, sau đó liền gắt gao ôm lấy.
Di? Loại cảm giác này... Không đúng a.
Lau nước trên mặt đi, Như Tiểu Lam mở to mắt, chống lại gương mặt mang theo biểu tình xấu xa của Thanh Mặc Nhan.
Tại sao lại có loại cảm giác bị đùa bỡn a.
Thau tắm vốn dĩ không lớn, đến ngay cả cơ hội xoay người chạy trốn nàng cũng không có.
Thanh Mặc Nhan duỗi tay ôm lấy eo nàng: "Làn da mịn màng, yểu điệu vô lực, thật sự rất mất hồn."
Tà váy thêu chim hỉ thước nửa nổi nửa chìm ở trong nước, theo sóng gợn của nước, bồng bềnh qua lại, khiến Như Tiểu Lam hoa cả mắt.
Nàng bịt hai mắt lại, bên tai vang lên tiếng nước róc rách, cùng thanh âm cười nhẹ bỡn cợt của Thanh Mặc Nhan.
Cá nước một chỗ, mẫu đơn sân nhà tiểu tình nồng.
Một đêm mưa lớn cuốn mây trôi, nhụy hoa lay động, hương sắc ướt át.
Tư vị như vậy, sao có thể thong dong?
Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy bản thân như sắp hòa vào trong nước, nếu không phải được Thanh Mặc Nhan bế ra, nàng cảm thấy chính mình nhất định sẽ bị chết đuối ở trong nước.
Vì sao khi cởi y phục ra, Thiếu khanh đại nhân lại như yêu ma bám người? Tất cả lạnh lùng ngày thường đều chỉ là giả vờ đi, đây mới là bộ mặt chân thật của hắn mới đúng!
Như đà điểu chôn mặt vào trong gối, Như Tiểu Lam cảm thấy nên giả vờ làm người chết, hiện giờ đã muộn, nàng cũng không muốn bị bắn kéo đến làm một hồi...
Đang mơ mơ màng ngủ, nửa đêm, một cỗ hàn ý từ mắt cá chân đánh úp lại đây.
Như Tiểu Lam đột nhiên mở to hai mắt.
Mép giường, lộ ra nửa cái đầu.
Gương mặt tái nhợt, một đôi mắt to trống rỗng tựa như giếng sâu không đáy, nhìn chằm chằm vào nàng...