Nhị thiếu gia trở về sân của mình.
Ngũ thị suy sụp đi theo phía sau, một mình ngẩn người.
"Nước trà nguội lạnh mà không biết đổi thành nóng!" Nhị thiếu gia tức giận quát lớn, Ngũ thị bừng tỉnh.
Lòng tràn đầy ủy khuất đi thay nước trà, sau đó bưng trà lên.
Nhị thiếu gia tâm tình bất định, căm giận nói: "Hoàng thượng tại sao đột nhiên lại phong nàng làm Minh Duyệt quận chúa, còn là nghĩa nữ Hiền ích hầu."
Ngũ thị sâu kín tiếp lời: "Chỉ sợ là có liên quan đến Thế tử."
Nhị thiếu gia hừ lạnh một tiếng, kỳ thực không cần đoán cũng có thể nghĩ ra, chuyện này chắc chắn có liên quan đến Thanh Mặc Nhan.
"Hắn có thể cho tiểu yêu tinh kia nhiều thứ như thế, lại không chịu giúp ta tìm một công việc tốt." Nhị thiếu gia hung hăng cắn chặt răng.
Ngũ thị cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.
Nhị thiếu gia nói nửa ngày không thấy nàng nói gì, liền hầm hầm vỗ mạnh cái bàn một cái: "Ngươi cũng là đồ vô dụng, để ngươi về nhà mẹ đẻ nói chuyện, giúp ta tìm một chức quan, ngươi xem ngươi, ra sức khước từ!"
Ngũ thị cũng có chút bực: "Đại ca của ta không phải đã giúp ngươi tìm được công việc thẩm tra đối chiếu sự thật ở Đô sát viện đó sao..."
Lời còn chưa dứt, nhị thiếu gia đã đứng bật dậy, túm lấy Ngũ thị mà đánh.
"Ngươi còn có mặt mũi nói chuyện này, chỉ là một chức quan cửu phẩm, ngươi không biết rất mất mặt sao!"
Hạ nhân trong viện nghe thấy trong phòng bang bang rung động, tất cả đều cúi thấp đầu, ai cũng không dám lên tiếng.
Chỉ có nha hoàn bên người Ngũ thị khóc lóc khuyên can, kết quả bị nhị thiếu gia đạp một cước văng ra.
Chuyện Như Tiểu Lam được phong hào ngày hôm sau đã truyền khắp kinh thành.Không ít người chạy đến Thanh Hầu phủ hỏi thăm tin tức, khiến Như Tiểu Lam ngoài ý muốn chính là, lần này lão Hầu gia lại không hề lạnh mặt, mà là phái người đến hỏi Thanh Mặc Nhan có cần mở tiệc ăn mừng hay không.
Thanh Mặc Nhan không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Lão Hầu gia nghe xong cư nhiên cũng không tức giận, ngược lại không ngừng phái người tới tặng đồ, liên tiếp mấy ngày đều như thế, nếu ai không biết, còn tưởng Như Tiểu Lam là tôn nữ của hắn.
Như Tiểu Lam vuốt cằm: "Tại sao lại cảm thấy có mùi vị của âm mưu đây."
Thanh Mặc Nhan đang bận rộn, nghe xong lời này cũng không ngẩng đầu lên: "Gần đây ngạch cửa sắp bị những người tới hỏi thăm san bằng, ngươi chỉ cần thành thật ở trong sân là được, đây là bản vẽ Công hộ đưa tới, ngươi đến xem, đây có phải kiểu dáng phủ đệ ngươi muốn hay không."
Như Tiểu Lam tiến lại gần, nhìn thấy bản vẽ trong tay Thanh Mặc Nhan không khỏi ngây người.
Bản vẽ vẽ sơ qua phủ Minh Duyệt quận chúa, dù cho nàng có chút xem không hiểu, nhưng hình dạng phòng ở kia nàng lại thấy rất rõ ràng.
Hình dạng này... Cư nhiên giống như đúc với phòng ở của nàng trước kia.
Thanh Mặc Nhan thấy nàng một lúc lâu không nói lời nào, liền ngẩng đầu lên nhìn.
"Có chuyện gì? Nếu như có chỗ chưa vừa lòng, ta sẽ bảo bọn họ sửa lại."
Như Tiểu Lam đột nhiên nhào tới chộp bản vẽ vào trong tay, càng xem càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Thiên a, quá giống, quá giống."
"Giống cái gì?" Thanh Mặc Nhan bị nàng làm cho không hiểu ra sao.
"Phòng ở của ta cùng ông nội a, cùng cái này giống nhau như đúc!" Như Tiểu Lam chỉ vào một chỗ mái hiên: "Đến ngay cả hoa văn ở chỗ này cũng giống y hệt nhau."
Trong mắt Thanh Mặc Nhan lộ ra tia kinh ngạc: "Đây là ký hiệu của phủ Hiền ích hầu." Nàng được phong làm Minh Duyệt quận chúa, tước vị Hiền ích hầu cũng sẽ do hài tử tương lai nàng sinh ra đến kế thừa.
Như Tiểu Lam há to miệng sắp nhét vừa một quả trứng gà.
Đây là tình huống gì, thế giới này chẳng lẽ thật sự có liên quan với hiện đại sao?
Cẩn thận nhớ lại, nàng không nhớ rõ thời cổ có đất nước nào tên Dạ Hạ quốc... Nhưng mà tòa mộ cổ cùng phủ Minh Duyệt quận chúa kia, lại giống như đúc với những chỗ nàng thấy ở hiện đại.
"Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa." Thanh Mặc Nhan bất động thanh sắc thu lại bản vẽ: "Biểu muội ta còn đang chờ ngươi tới chọn y phục đâu."
Như Tiểu Lam lúc này mới nhớ tới nàng đã đáp ứng Tần Thiệu Du sẽ đi chọn đồ cưới với nàng.
Thanh Mặc Nhan bảo Huyền Ngọc dẫn người đưa nàng tới chỗ Tần Thiệu Du.
Như Tiểu Lam chân trước vừa đi, phía sau Sử Đại Thiên lặng lẽ tiến vào: "Thế tử, Úy đại nhân đến rồi."
"Mời vào." Thanh Mặc Nhan thu mấy thứ trên bàn lại.
Úy Tử Ngang không lập tức ngồi xuống, mà là quy củ hành lễ trước, kêu một tiếng: "Thiếu khanh đại nhân."
Thanh Mặc Nhan yên lặng gật đầu.
Úy Tử Ngang người này vô cùng quy củ, lại rất chính trực, hắn có nhiều bằng hữu ở khắp chốn quan trường cũng không hoàn toàn bởi vì tính cách của hắn, mà là hắn hiểu rõ chỉ bằng từng đấy điểm năng lực của mình sẽ rất dễ bị người khác đạp ở dưới chân, cho nên hắn luôn xử sự vô cùng cẩn thận.
"Sau khi ngươi cùng biểu muội ta thành thân, sẽ được điều đến Kim ngô vệ làm việc." Thanh Mặc Nhan nhàn nhạt nói.
Úy Tử Ngang kinh sợ suýt nữa nhảy dựng lên.
Kim ngô vệ làm việc ngay trước mặt Hoàng thượng, bao nhiêu đệ tử nhà giàu cầu mà không được.
"Thiếu... Thiếu khanh đại nhân..."
Thanh Mặc Nhan vẫy vẫy tay: "Ngươi nghe ta nói hết đã, khi mới tiến vào Kim ngô vệ ngươi tuyệt đối không được biểu hiện quá xuất sắc, trước ổn định xuống, kết bạn với vài lão nhân, xã giao lung tung nếu thiếu bạc cứ việc nói với ta, một tháng ta sẽ trợ cấp cho ngươi hai trăm lượng bạc tiền rượu..."
Úy Tử Ngang ngồi ở chỗ kia, cảm giác như đang nằm mơ, nhưng mà càng nghe Thanh Mặc Nhan nói, hốt hoảng trong mắt hắn dần nhạt đi, cũng có vẻ dần hiểu ra gì đó.
"Thiếu khanh đại nhân muốn ta làm cái gì, cứ việc nói thẳng." Úy Tử Ngang chắp tay nói.
Thanh Mặc Nhan hơi mỉm cười.
Nói chuyện với người thông minh đúng là vô cùng thoải mái, không cần vòng tới vòng lui.
"Ta muốn điều tra một vụ án, từ cách đây nhiều năm, lại liên lụy rất sâu, cho nên ta muốn ngươi giúp ta lưu ý chuyện bên Kim ngô vệ."
Nghe xong lời này, Úy Tử Ngang vội vàng đứng lên: "Thiếu khanh đại nhân cứ việc phân phó."
Bởi vì thân phận của Thanh Mặc Nhan, cho nên Úy Tử Ngang cho rằng hắn là vì tra xét vụ án, cũng không nghĩ sang hướng khác, hơn nữa Thanh Mặc Nhan lại làm việc cho Hoàng thượng... Chuyện hắn muốn tra xét chắc chắn vô cùng quan trọng, Hoàng thượng tất nhiên cũng sẽ biết, bằng không làm sao lại dễ dàng điều hắn đến Kim ngô vệ.
Thanh Mặc Nhan cùng Úy Tử Ngang mật đàm một canh giờ, trước lúc Như Tiểu Lam trở về, Sử Đại Thiên lặng lẽ đưa Úy Tử Ngang ra khỏi phủ bằng đường cửa sau.
Sau khi Sử Đại Thiên trở về, Thanh Mặc Nhan lại đưa cho hắn một bức mật thư, phái hắn đưa đến chỗ Nhuận Nhi tỷ Thiên Nhạc phường, bảo nàng hỗ trợ điều tra những chuyện liên quan đến trùng nương Tề quốc.
Hắn nguyên bản chỉ muốn tra ra nguyên nhân mẫu thân chết, không nghĩ tới hiện tại lại liên lụy đến một đống vấn đề chưa giải được.
Đầu tiên là cổ độc trong người hắn không giống với bình thường, sau đó lại biết sự tồn tại của Cổ vương có liên quan đến trùng nương.
"Ngươi cảm thấy mẫu thân ngươi là trùng nương?" Như Tiểu Lam hiếu kỳ nói.
Thanh Mặc Nhan xoa thái dương, đáy mắt ẩn hiện tia mờ mịt.
Mẫu thân hắn quả thực là từ Tề quốc chạy nạn tới đây. Chuyện này hắn đã sớm điều tra qua, nhưng mà hiện tại còn rất nhiều điểm đáng ngờ, hắn muốn biết chuyện phụ thân bị mất chức ở Kim ngô vệ, rốt cuộc có liên quan đến việc sủng phi của Hoàng đế mất tích hay không.
Theo chút manh mối hắn tra được, sau khi mất chức ở Kim ngô vệ phụ thân mới cưới mẫu thân hắn vào phủ.
Giữa hai người này, chẳng lẽ còn có quan hệ nào khác?