Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

chương 57: ra ngoài khám bệnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hanna

Hiện giờ trời đêm người ngủ hết, ngoại trừ cậu trong phòng... còn có một con chim ưng thôi. Da mặt vốn mỏng của Tiết Thanh Linh đột nhiên biến dày, cậu chớp mắt nở nụ cười, chạy đến trước cái bàn, chấp bút mài mực, nhanh chóng viết lên tờ giấy kia vài chữ: Chờ quân nhập mộng.

Viết xong, Tiết Thanh Linh đỏ mặt không dám nhìn lại tờ giấy lần nữa mà quấn vào trên người Tiểu Thương. Bản Tiểu Thương cũng chẳng có hứng thú với tờ giấy truyền qua truyền lại của bọn họ, chỉ nhìn đông nhìn tây khắp nơi trong phòng Tiết Thanh Linh, tựa hồ như không phát hiện được thịt khô mình muốn, thiệt quá đi.

"Tiểu Thương, sáng ngày mai mang cho mày thêm một cân thịt nhé."

Tiểu Thương nghe vậy thì tạm chấp nhận, giơ giơ cánh với Tiết Thanh Linh rồi vèo một cái biến mất trên bầu trời.

Sau khi Tiết Thanh Linh thấy Tiểu Thương rời đi mỉm cười đóng cửa sổ lại, quay trở về trên giường mình đắp kín chăn bông, đồng thời ngoan ngoãn lấy ra một viên thuốc trong hộp bỏ vào miệng. Viên thuốc an thần ăn không bao lâu đã có tác dụng, cậu liền nặng nề ngủ thiếp đi.

Một đêm trôi qua, Bùi Sơ thức dậy rất sớm. Hắn đẩy cửa phòng ra, một luồng gió nam ẩm ướt dinh dính thổi vào mặt. Qua một đêm thôi đã trở trời rồi, bầu trời u ám, gió nam thổi qua khi thì oi bức khi thì rét lạnh. Độ ẩm trong không khí cực kỳ nồm, trên tường và sàn nhà đâu đâu cũng có rất nhiều những giọt nước nhỏ đọng lại, quần áo mặc trên người dường như cũng nặng nề hơn hẳn.

Khí hậu như vậy cực kỳ khiến người ta khó chịu. Nhưng mà bản thân Bùi Sơ có nội lực hộ thể, cộng thêm y phục của hắn không sợ nước lửa nóng lạnh, vẫn như ngày thường tĩnh tọa tu luyện võ công một lát rồi cùng nhân viên y quán mở đại môn ra.

Sắc mặt hạ nhân y quán không được tốt lắm, trời nồm ẩm ướt như vậy khiến đầu óc người ta mơ mơ trầm trầm, đầu nặng chân nhẹ, thở ra một cái cũng thấy không khí dường như nặng thêm cả tấn, sự ngột ngạt khó tả bao trùm xung quanh.

"Thời tiết quỷ quái này, dù có mặc bao nhiêu quần áo cũng đều khó chịu, tí lại lạnh tí thì nóng, mỗi khi cử động một chút liền ra mồ hôi, thực sự là khó chịu muốn chết, mà phỏng chừng còn phải mưa mấy ngày nữa."

Khí trời thế này đúng là cần phải đề phòng chút, tránh cho dược liệu bị ẩm.

Bùi Sơ sau khi kiểm tra dược liệu trong y quán, trên mặt mang ý cười, chờ Tiết gia tiểu công tử đến đây.

Đợi quân nhập mộng? Bùi Sơ không biết mình có tiến vào giấc mộng của đối phương hay không, nhưng mà hôm qua hắn đúng là mơ thấy nhóc ngốc ngếch nào đó. Chỉ là không biết đối phương có phải cũng như vậy không?

Bùi Sơ thả bình thuốc trên tay xuống, nhìn ra phía cửa y quán một chút. Nhìn canh giờ thì đối phương cũng nên tới đây rồi, kết quả Bùi Sơ chờ mòn mỏi, chờ đến lúc mặt hắn cũng đen đi mà vẫn chưa thấy nửa cái bóng của cậu.

Hôm qua Tiết gia tiểu công tử đã tới trễ một canh giờ, chẳng lẽ hôm nay đối phương còn muốn trễ thêm một lần nữa?

May là hôm nay Tiết Thanh Linh chỉ tới trễ tầm một nén nhang, lúc đến y quán ước chừng là giờ Thìn hai khắc (tầm h). Tiết gia tiểu công tử trên tay ôm theo lồng hấp, thật vui vẻ đi vào y quán, vừa vào đã nhìn thấy sắc mặt tối thui của Bùi đại phu.

Bùi Sơ liếc nhìn cậu một cái, nhạt nhẽo nói: "Còn tưởng hôm nay em cũng tới muộn một canh giờ chứ?"

Tiết Thanh Linh cười híp mặt chạy tới bên cạnh hắn, mở một cái lồng hấp ra, đẩy cái lồng chứa đầy bánh bao sang chỗ hắn: "Bùi đại phu ăn bánh bao đi, buổi sáng ta tự làm đấy. Phải mất chút thời gian mới làm xong cho nên mới tới trễ."

"Em tự tay làm à?" Cơn giận này trong lòng Bùi Sơ lập tức bị dập tắt. Hắn lấy một cái bánh bao da mỏng nhân dày trắng nõn như tuyết từ trong lồng ra, nhẹ cắn một miếng. Nhân thịt bên trong bánh rất đầy đủ, nạc mỡ vừa vặn, ăn vào thơm phức, còn có một ít hành hoa hiện ra bên ngoài, làm giảm bớt cảm giác béo nị, ăn vào vị cực kỳ ngon.

Tiết Thanh Linh phí một phen công phu làm thêm nhiều dạng bánh bao khác. Ngoại trừ bánh bao nhân thịt thái hạt lựu, còn có bánh bao nhồi bột nhân thịt băm nhuyễn tinh tế, bên trong có thêm rất nhiều nước thịt, cắn một ngụm bánh húp một ngụm nước canh, ăn vào cũng khiến người ta cảm thấy xúc động khác thường. Ngoại trừ bánh bao nhân thịt, còn có bánh bao nhân chay, cải xanh trong nhân bánh như một miếng ngọc bích, nhai lên giòn giòn sướng miệng lại giải ngấy.

Ngoài bánh bao hấp, Tiết Thanh Linh còn mang một bát cháo gà xé tới.

Cháo gà xé cũng được nấu đến rất tuyệt hảo, từng hạt cháo được nấu mềm mại mịn nhuyễn, hơi sền sệt, phía trên từng sợi thịt gà xé nổi lên mặt cháo, tỏa ra mùi vị khiến người ta thòm thèm. Thịt gà xé giống như tan vào trong cháo, chỉ có khi tan chảy ở giữa môi lưỡi mới có thể bắt được từng hương vị thơm ngon của từng sợi thịt xé.

Bùi Sơ cực hài lòng ăn bữa sáng, miễn cưỡng tha thứ cho Tiết Thanh Linh tội đến muộn hai khắc.

"Bùi đại phu, huynh cảm thấy mùi vị như thế nào?"

"Tay nghề Tiết gia tiểu công tử rõ ràng là không làm ta thất vọng, chỉ là hại ta khổ sở chờ đợi một lúc, không chỉ có ta đói bụng mà Tiểu Thương còn đang chờ em đấy."

Tiết Thanh Linh nở nụ cười, cùng với Bùi Sơ đến đút thịt tươi cho Tiểu Thương ăn. Cậu sáng thực sự mang thêm một cân thịt tươi lại đây, vừa cho ăn vừa tự lẩm bẩm: "Trong phòng ta cũng đã chuẩn bị thêm ít thịt khô rồi đấy..."

Giống như là đang cám dỗ Tiểu Thương trước mắt: lần sau ngươi có thể mang thêm đồ tới phòng ta.

Khi Tiểu Thương không có chút phản ứng nào, Bùi Sơ dứng bên cạnh không nhịn được bật cười, "Ban đêm em đừng cho nó ăn nữa, hoặc là cho ăn ít thôi. Nếu thật sự mập không bay lên được thì chỉ có thể gϊếŧ thịt nấu canh."

"Nhưng mà nhìn bộ dạng nó chắc chỉ được hai ba cân thịt, hầm canh cũng không đủ nhét kẽ răng, cho nó ăn nhiều thịt như thế đúng là thiệt thật đấy..."

Y quán mở ra một hồi, sau khi bốn năm bệnh nhân tới, một nha hoàn tên Hồng Nguyệt đến Hồi Xuân đường, đầu tiên là thanh toán trước hai mươi lược bạc để cảm tạ mấy ngày trước Bùi Sơ ra tay cứu giúp, tình trạng phu nhân nhà họ mới tốt lên được. Còn bây giờ là muốn mời Bùi đại phu tới phủ giúp phu nhân nhà họ điều dưỡng thân thể.

Vì thế Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh cùng đi theo nha hoàn Hồng Nguyệt, cùng nhau tới quý phủ của Trương viên ngoại.

Phu nhân Trương viên ngoại trải qua kỳ sinh nở lần đầu tiên rất nguy hiểm, không chỉ để lại không ít bệnh trạng trên người, đại phu còn nói nàng không thể hoài hài tử được nữa, thế nhưng đáy lòng nàng vẫn muốn sinh thêm một đứa nhỏ. Sau khi bắt mạch, Bùi Sơ đồng ý giúp nàng điều dưỡng thân thể. Chẳng qua chuyện còn có thể sinh hay không này, thực ra là một cây làm chẳng nên non, để hoàn toàn chắc chắn thì hắn cũng cần phải xem tình trạng thân thể Trương viên ngoại nữa.

Trương phu nhân vội vã bảo người mời Trương viên ngoại đến.

Lúc Bùi Sơ cùng Tiết Thanh Linh đang đợi Trương viên ngoại tới đây, thoáng nhìn thấy sắc mặt mấy bà tử bên cạnh Trương phu nhân có vẻ rất khó chịu, cũng thuận tiện chẩn cho một phen. Các bà không phải là bệnh gì lớn, chỉ là hôm nay gió nồm nam, khí trời ẩm thấp, không khí ngột ngạt nặng nề dị thường, chức năng tim phổi yếu một chút thì sẽ cảm thấy hoa mắt váng đầu, hô hấp cũng không thông, đương nhiên là cực kỳ khó chịu.

Vì đã dự liệu thời tiết như vậy, Bùi Sơ đã làm một ít thuốc viên thông khí tỉnh não mang theo bên người. Thuốc viên thông khí tỉnh não chỉ bằng một bên đậu ngào đường nhỏ, mát mát lạnh lạnh, ăn một viên là có thể thanh tỉnh tinh thần, trong cái không khí ngột ngạt như thế này ăn vào là sảng khoái nhất.

Bùi Sơ đưa bình thuốc viên này cho mấy bà tử ăn xong ai nấy đều cảm thấy thân thể lanh lẹ hơn nhiều, cảm giác nặng nề trong đầu óc biến mất. Trương phu nhân thấy viên thuốc này có công hiệu không tồi nên cũng ăn một hạt, "Ngày trời nồm ẩm thế này ăn một viên quả nhiên là thoải mái hơn nhiều."

Vì thế trước khi Trương viên ngoại tới, Bùi Sơ đã bán được mấy bình thuốc rồi.

Lúc Trương viên ngoại kia được mời đến thì vẫn còn rất không tình nguyện. Hắn ta là một đại nam nhân rõ khỏe mạnh, làm gì phải cần thiết bắt mạch chữa bệnh chứ. Xem bệnh cho phu nhân nhà hắn thì thôi đi, sao còn muốn khám cho hắn làm gì. Nếu không phải phu nhân hắn cứ luôn thúc giục, Trương viên ngoại căn bản không muốn tới đây đâu.

Vừa tới trước mặt phu nhân, Trương viên ngoại còn oán giận: "Ta sắp phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn đấy, nàng lại gọi ta đến làm lỡ dở thời gian. Ta cũng không có bệnh, mắc mớ chi phải chẩn? Bùi đại phu này trẻ như thế, hắn thực sự có bản lĩnh sao?"

Bùi Sơ ở bên cạnh đánh giá Trương viên ngoại một lượt, gật gù cảm thấy loại người không muốn chẩn bệnh này thường chính là do trong lòng hơi chột dạ khiếp đảm... Nhìn xem, quả nhiên chẳng phải là phương diện kia có chút bệnh khó nói hay sao?

Sau khi Trương viên ngoại cực kỳ không tình nguyện để cho Bùi Sơ chẩn mạch xong liền bị Bùi Sơ mời đến một phòng riêng điều trị. Do Trương phu nhân trả thù lao rất hào phóng, Tiểu Bùi đại phu cũng khá tẫn trách, phục vụ chu đáo, không chỉ dùng sáo ngọc kíƈɦ ŧɦíƈɦ khơi thông kinh mạch mà còn châm cứu cho một lần... Về vấn đề hiệu quả ấy mà, nói chung đối phương cười như địa chủ được mùa tiễn hắn đi, còn cưỡng ép nhét một tấm ngân phiếu cho hắn là biết.

"Ta và nội tử sẽ uống thuốc đúng theo chỉ dẫn. Tiểu Bùi đại phu quả nhiên y thuật cao minh lắm..."

Bùi Sơ lúc rời đi cũng không thể không ngừng cảm thán trong lòng: trị loại bệnh khó nói này cho nam nhân đúng là kiếm rất được.

Đến khi Bùi Sơ và Tiết Thanh Linh sắp phải trở về y quán thì nghe chỗ Trương phu nhân thỉnh hắn tới Hà gia giàu có nào đó trong Lâm An thành chẩn bệnh giúp cho một người. Gần đây Hà gia có một người họ hàng xa tới, không rõ làm sao, chỉ biết là hình như bị bệnh, đi mời rất nhiều đại phu có tiếng tới chẩn cho. Tuy đã khám qua rất nhiều đại phu song đều không có hiệu quả. Chỗ Hà gia nghe nói Trương gia mời được một đại phu tới, lúc này cũng mời qua thử chẩn trị một phen.

Bùi Sơ nghĩ nếu đã đến rồi vậy thì tới Hà gia cách đó không xa một chuyến thử.

Hắn và Tiết Thanh Linh cùng ngồi chung xe ngựa đến Hà phủ. Trên xe ngựa, Bùi Sơ sờ sờ đầu Tiết Thanh Linh, hỏi cậu có mệt không, Tiết Thanh Linh lắc đầu: "Không mệt chút nào."

Thực ra ngày hôm nay Tiết Thanh Linh còn rất hưng phấn đấy. Đây là lần đầu tiên cậu làm thầy thuốc đi khám tại nhà, tuy rằng người chịu trách nhiệm khám không phải cậu... nhưng cậu cũng rất là vui vẻ.

Người cậu thích nhất đang chữa bệnh cho người khác, làm tròn một chút, cũng coi như là chính cậu đang chữa bệnh họ...

Chỉ là hôm nay thời tiết không quá tốt, Tiết Thanh Linh vén rèm xe lên xem thử bên ngoài, một luồng gió nồm ngộp thở thổi tới, thổi đến mức cậu vội buông rèm xe xuống, hai tay ôm lấy cánh tay người bên cạnh.

Đến cổng Hà phủ, hai người họ xuống xe ngựa, đúng lúc nhìn thấy một đại phu trung niên ôm hòm thuốc bước ra từ trong Hà phủ. Người này Tiết Thanh Linh biết, là một lang trung trong Lâm An thành, không thuộc về y quán thế gia nào, chỉ là tự mình đi chẩn bệnh, y thuật cũng coi như không tệ. Gia đình giàu có có người bệnh sẽ thỉnh thoảng mời ông ấy đến nhà trị.

Đại phu kia lúc đi ra đụng phải bọn họ, cũng không vội bỏ đi mà hỏi bọn họ mấy câu: "Các ngươi cũng tới đây xem chẩn sao?"

"Đúng vậy."

"Đừng lãng phí thời gian, trị không được, trị không được..."

Bùi Sơ tò mò lên tiếng hỏi: "Là bệnh gì vậy?"

"Bệnh gì ta cũng không biết đâu..." Nói xong đại phu kia ôm hòm thuốc tự rời đi.

Bùi Sơ cùng Tiết Thanh Linh hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn tiến vào Hà phủ. Hạ nhân Hà phủ sau khi nghe được mục đích họ tới liền dẫn họ đến một khu nhà nhỏ trong hậu viện, hẳn là khuê phòng của một cô nương, nghĩ vậy thì người mắc bệnh kia có thể là một nữ nhân.

Bùi Sơ dùng từ có thể, là bởi vì hắn cũng chưa thấy được bệnh nhân, người ta chỉ đưa cho hắn một sợi chỉ mà thôi.

Hóa ra là bị yêu cầu dùng sợi chỉ vàng bắt mạch...

Truyện Chữ Hay