Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

chương 55: rất dễ nuôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hanna

Đăng hơi muộn tí, tui đã được giải phóng khỏi tại chỗ rồi.

Tiễn được hai bệnh nhân đi, hai điểm trị liệu được nhập vô tài khoản, tương đương đổi được hai lượng bạc. hơn nữa bọn họ còn đưa tiền chữa trị và tiền thuốc nên tổng lại cũng là một con số không nhỏ. Hắn tin tưởng rằng chỉ cần nỗ lực hơn, khắc chế cái tính tiêu xài bại gia này là có thể nắm chắc gom góp đủ tiền nghênh đón Tiết gia tiểu công tử đúng thời điểm.

Bùi Sơ nghĩ đến đây thì mỉm cười, cầm ống sáo trong tay đi tới bên người Tiết Thanh Linh, chặn lại phương hướng muốn chạy của chú đà điểu nhỏ, trêu chọc hỏi: "Rốt cục cũng cam lòng lộ mặt rồi?"

Lúc trước còn ôm hai tay hắn không buông, thế mà chỉ bởi vì bị bắt gặp trộm hôn hắn một cái thì liền giống như đang làm việc bí mật không thể lộ ra ngoài vật, đến cả gặp hắn cũng dám trốn đi.

"Ta... Ta không trốn mà." Tiết Thanh Linh có chút không muốn thừa nhận, cậu tính toán nói lái sang chuyện khác, hỏi tới hai bệnh nhân vừa nãy là bị bệnh gì.

Bùi Sơ cầm tủm tà tủm tỉm cầm ống sáo gõ vào lòng bàn tay, mí mắt cũng không thèm nhướn lên: "Hoạt huyết thông mạch, em có muốn thử không?"

"Hả?" Tiết Thanh Linh thiếu chút nữa bị sặc chết trong nước miếng của mình, không khỏi liếc mắt nhìn ống sáo trên tay Bùi Sơ. Kỳ thực cậu cũng đã thấy hắn dùng ống sáo đánh huyệt cho người bệnh, chính cậu cũng từng bị đánh cho một lần, chính là lần đánh đầu gối hôm trước... Không, chuyện này nghĩ cũng không thể nghĩ, vừa nghĩ đầu gối liền thấy đau.

Không chỉ có đầu gối đau, hai má tựa hồ cũng có chút đau. Tiết Thanh Linh không nhịn được giơ tay xoa xoa hai khối thịt mềm đã từng bị sáo ngọc làm đông lạnh một chút.

"Em hả cái gì mà hả? Gần đây sao hay có vẻ thất thần vậy? Có đồng ý thử hay không nói một câu nghe nào?"

"Vậy... vậy thử chút đi." Đáy lòng Tiết Thanh Linh cũng rất tò mò, nghe đâu hình như rất thoải mái thì phải.

"Được, vậy qua bên kia ngồi."

Vao những lúc này Tiết Thanh Linh đều rất nghe lời, ngoan ngoãn làm theo chỉ thị của Bùi Sơ, ngồi xuống một cái ghế đẩu nhỏ. Cậu nhắm mắt lại, trên mặt không biểu lộ chút miễn cưỡng nào. Bùi Sơ đúng bên cạnh nhìn cậu, thấy cậu vâng lời ngồi ở chỗ đó như thế, tay chân đều đặt ở vị trí rất đoan chính, eo lưng thẳng tắp, tư thế cực kỳ đẹp mắt, đồng thời còn mặc bộ quần áo đặc biệt chuẩn bị để bay lên nóc nhà kia.

Cậu nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, khuôn mặt nảy nở, lông mi vừa dài vừa cong như một cây quạt nhỏ xòe ra từ nơi mí mắt, vùng da quanh mắt non mềm mà mịn màng. Từ góc độ trên cao của Bùi Sơ nhìn xuống có thể rõ ràng nhìn thấy chóp mũi đối phương, còn có đôi môi như anh đào đỏ khẽ mím lại. Hơn nữa nơi đó vừa nãy hắn mới được nếm qua, phi thường mềm mại, cảm xúc như chạm vào những cánh hoa mới mọc.

Bùi Sơ nửa ngồi xuống nhìn, đặt ngang với tầm mắt đối phương, cứ ở tư thế mà mà ngắm người trước mặt. Không ngờ hắn lại cảm thấy bản thân có chút không ổn, ấy vậy mà có chút cảm giác kỳ quái không nắm bắt nổi ở trong lòng. Bất giác hắn nhớ lại lúc còn ở trong thôn Lại Tử, Hứa Phúc Thượng đã từng nói mấy câu:

"Tiểu Bùi Đại phu còn chưa kết hôn đi?"

"Chờ ngươi sau này nếm trải kia tư vị mất hồn kia ngươi liền sẽ hiểu..."

Bùi Sơ trước nay đối với những chuyện này không có hứng thú. Hắn thậm chí còn cảm thấy bản thân cả đời này sẽ chẳng bao giờ quan tâm đến mấy chuyện như vậy. Thế nhưng vừa nãy lúc ở trên nóc nhà, hôn lên mắt lên môi người trước mắt, hô hấp gần như dính lại với nhau, ngửi thấy mùi thơm từ trên hõm cổ cậu,... Chỉ vẻn vẹn vài giây tiếp xúc thân mật rất ngắn ngủi lại làm cho hắn phát hiện cảm giác này đúng là... thật tuyệt. Thậm chí còn khiến hắn thấy hơi tò mò đối với thứ gọi là 'tư vị mất hồn' kia.

Chỉ là...

Bùi Sơ cầm ống sáo gõ trên mi tâm mình mấy cái, trước tiên nên dừng nghĩ tới mấy cái đó lại, đợi đến lúc tới nhà cầu thân rồi mới nghĩ tiếp được.

Trong lòng thầm niệm vài câu Thanh Tâm quyết, sau khi bình tĩnh lại thì cầm ống sáo trong tay, thủ pháp xảo diệu đánh vào kinh mạch trên lưng người trước mắt. Tiết Thanh Linh bị đánh mấy lần xong, mở mắt ra, phát hiện đúng là không đau đớn, hơn nữa sau khi huyệt vị bị đánh qua thì sau lưng ấm áp cực kỳ thoải mái. Đặc biệt trong loại khí hậu ẩm ướt như Giang Nam, thân thể nghiễm lạnh lẽo ẩm thấp dường như đều bị tiêu tán.

"Đêm qua em không nghỉ ngơi tốt phải không?" Bùi Sơ thu hồi ống sáo về thắt lưng, giơ tay dịu dàng sờ đầu Tiết Thanh Linh, sau đó ấn ấn nhẹ lên hai bờ vai cậu.

"Ta... Hôm qua ta..." Hôm qua đúng là Tiết Thanh Linh không có nghỉ ngơi đầy đủ, trằn trọc trở mình cả đêm.

"Quên đi, em không cần phải nói. Ta biết, trách ta sáng hôm qua hung dữ với em, sau buổi trưa lại bỏ em một mình mà ra ngoài du ngoạn, buổi chiều lại nhốt mình vào phòng chế dược không thèm quan tâm em..." Bùi Sơ nói liên thanh, cuối cùng còn không nhịn được dùng nắm đấm che miệng mình, trong giọng nói lại mang theo ý cười rõ ràng: "Đương nhiên, quan trọng nhất là – trách ta không cho em đút Tiểu Thương ăn."

"Ta không nghĩ tới không cho em đút thịt cho Tiểu Thương lại là chuyện nghiêm trọng như vậy, khiến em canh cánh trong lòng. Đành vậy đành vậy, cái tên này sau này giao cho em chuyên môn chăm sóc, ta không bao giờ quản thịt của nó nữa. Tiết tiểu công tử, vậy sau này mong em đừng để cho ưng của ta chết đói nhé, tùy em cho nó ăn cái gì cũng được. Tất nhiên, tốt nhất cũng đừng làm nó chết no."

Tiết Thanh Linh bị hắn nói cho mặt đỏ chót, mặc dù điều hắn nói đều là sự thực nhưng chính tai nghe từ miệng người khác nói lại những câu này lại làm cho cậu cảm thấy bất ngờ xấu hổ. Rõ ràng ý cậu không đơn thuần chỉ là như vậy, "Ta ta ta..." Tiết gia tiểu công tử lắp bắp được đúng một từ cả hồi lâu, cuối cùng vẫn chẳng tìm ra một lời giải thích hoàn hảo, cậu bực bội giận dỗi: "Ta ăn nói vụng về, không đấu lại được huynh."

Tiết Thanh Linh vươn hai tay ôm lấy lỗ tai mình, cuối cùng cúi đầu tự mình bỏ cuộc, ủ rũ thừa nhận nói: "Đúng vậy, không cho ta đút Tiểu Thương ăn đúng là rất khó chịu."

"Chắc chắn ta sẽ không để Tiểu Thương chết đói, nhưng mà Bùi đại phu huynh cũng đừng để bị đói."

Bùi Sơ nở nụ cười, cầm lấy tay đối phương, chân thành nói: "Ta có đói bụng hay không thì phải xem Tiết gia tiểu công tử em rồi."

"Vậy..." Tiết Thanh Linh ước chừng thời gian hiện tại cũng đã đến lúc làm cơm tối, "Hiện giờ cần ta đi làm mấy món ăn không?"

"Không cần, lúc này mới ăn chưa được bao lâu mà, chờ lát nữa nhà bếp của nhà em cũng sẽ mang đồ ăn tới đây phải không?"

"Chắc chắn là sẽ đưa đến, nhưng mà ta sợ huynh không ăn.."

"Em ở bên cạnh ta sẽ ăn. Kỳ thực Tiểu Bùi đại phu này rất dễ nuôi đấy, so với Tiểu Thương còn dễ nuôi hơn. Nó á bữa nào cũng muốn ăn thịt, Tiểu Bùi Đại phu cho mười cái bánh nướng cũng có thể tàm tạm qua một bữa, không hề kén ăn, còn có thể giúp em chữa bệnh, nuôi không thiệt tí nào..."

Sau đó hai người cùng đi cho Tiểu Thương ăn. Ăn cơm tối xong, Bùi Sơ tiễn cậu lên xe ngựa quay trở về Tiết phủ. Lúc đi, Tiết Thanh Linh còn lưu luyến, Bùi Sơ xoa xoa đầu cậu, đưa một hộp thuốc viên cho cậu, thanh âm dịu dàng dặn dò: "Đây là Dưỡng tâm an thần hoàn, ban đêm trước khi đi ngủ nhớ ăn một viên, an thần dễ ngủ. Hôm nay em trải qua đại hỉ đại bi, tinh thần mệt mỏi, sợ là đêm nay ngủ không ngon. Tóm lại hôm nay về nhà trước khi ngủ đừng suy nghĩ quá nhiều, nghỉ ngơi cho tốt đi."

Tiết Thanh Linh nhận lấy hộp thuốc từ trên tay đối phương, sau khi lên xe ngựa vẫn luôn vén rèm lên nhìn Bùi Sơ đứng yên tại chỗ, mãi cho đến khi xe ngựa rẽ sang lối khác, thân hình của đối phương rốt cục không còn nhìn thấy nữa.

Bùi Sơ dõi mắt nhìn Tiết Thanh Linh rời khỏi, sau đó cũng không trở về y quán mà dùng khinh công bay ra ngoài vùng dãy núi hoang dã đi hãi thảo dược, coi như tiêu cơm sau bữa ăn. Hắn có thể nhìn thấy mọi thứ vào ban đêm, đôi với hắn mà nói, ban đêm hái thuốc cũng chẳng có gì khó khăn. Hắn lên núi hái thuốc sẽ không hái những loại thảo dược sinh trưởng ở nơi quá là rõ dễ hái. Những loại thảo dược đó là để lại cho những người hái thuốc bình khác, mọi người ai cũng phải kiếm kế sinh nhai mà. Hắn một thân võ nghệ khinh công trác tuyệt nên cần đến những nơi hung hiểm hơn, những nơi người bình thường khó có thể tới hái.

Một lần đi lại không mất bao nhiêu thời gian, một canh giờ là đủ để mang một sọt thảo dược tràn đầy trở về. Sau khi trải qua quá trình sơ chế, cây thuốc vẫn có giá trị rất lớn, nhưng Bùi Sơ đương nhiên sẽ không trực tiếp bán thảo dược mà sẽ chế tạo thành một ít thuốc cao hoặc thuốc viên khá khá được sử dụng rộng rãi.

Trước đây hắn lăn lộn trong giang hồ không có chỗ ở cố định, sẽ không để bản thân có nhiều trói buộc. Thế nhưng hiện tại sống trong y quán, rất nhiều loại thuốc hữu dụng có thể chuẩn bị thêm nhiều một chút. Lúc hái thuốc chế dược, Bùi Sơ khó tránh khỏi nhớ lại lúc còn ở Vạn Hoa cốc, hàng ngày cũng thường hái thuốc chế dược, không có việc gì làm thì luyện đàn, luyện vẽ, viết chút thư pháp,...

Nếu không, đợi ít ngày nữa cũng đi mua một cây đàn về? Hay là tự mình trực tiếp làm luôn một cái?

Trước kia Tiết gia tiểu công tử hình như đã nói muốn đánh đàn cho hắn nghe.

Tiết Thanh Linh ngồi trong xe ngựa, trên tay cầm hộp thuốc, bên cạnh còn có tua sao, tự cười ngây ngô như một tên ngốc. Ai có thể tưởng tượng được lúc cậu ngồi xe ngựa đến đó, trong lòng quyết tuyệt vô cùng, cho rằng rốt cục hai người đời này không còn duyên phận gì nữa, lại không ngờ rằng mọi chuyện phát triển biến hóa quá nhanh, lúc này trong tim cũng chỉ còn niềm vui vẻ cùng ngọt ngào lâng lâng.

Chỉ cần đợi thêm ba tháng...

"Công tử, ngài còn đang nghĩ về cô gia hả?"

Tiết Thanh Linh đột nhiên giật mình hoàn hồn lại, hung hăng liếc mắt trừng Tiểu Giao bên cạnh một cái: "Tiểu Giao, đừng có mà ăn nói linh tinh."

"Công tử à, Tiểu Giao có phải là ăn nói linh tinh không thì trong lòng Linh Nhi công tử phải tự biết rồi."

"Đợi ba tháng nữa ngươi hẵng nhắc lại..."

Tiết Thanh Linh liền nhớ ra một chuyện, hỏi Tiểu Giao: "Trưa nay sao ngươi lại đưa tờ giấy gì cho Bùi đại phu, còn nói cái gì mà cháo tương tư..."

"Vì để cho công tử đạt được điều ước đó."

"...Cám ơn Tiểu Giao, ngươi chắc là chưa nói những chuyện khác đi?" Ví dụ như chuyện mỗi ngày cậu đều ngồi trước bát cháo mà ngây người, còn có thu thập những bình thuốc nhỏ,... Tiết Thanh Linh lấy tay ôm mặt, lúc này hồi tưởng lại thì thấy da mặt mình phỏng chừng sắp bị ngọn lửa trong lòng hơ khô luôn rồi.

Những chuyện này lúc làm thì chẳng cảm giác được gì đâu, nhưng nếu bị đương sự liên quan biết... thôi tìm cái quần nào mà đội luôn cho rồi.

"Công tử, còn có những chuyện khác nữa cơ á?"

"Thôi, nói ra thì cũng chẳng liên quan lắm." Tiết Thanh Linh bỏ cuộc. Trong lòng cậu đúng là rất thích rất thích rất yêu Bùi Sơ. Lời nói đồng thời đi đôi với hành động, đều không nhịn được muốn tới gần đối phương, muốn thu thập tất cả mọi thứ liên quan đến đối phương.

Mặt cậu hôm nay bị đông cứng xong liền bị béo má rồi còn bị hôn qua, trải qua mài giũa như vậy, hiện tại da mặt cậu dày lắm.

Hiện giờ Tiết Thanh Linh ngồi trên xe ngựa thì vui vẻ lắm. Đợi cậu về đến nhà, nhớ ra trưa nay mình đã tự tay đốt hết từng chồng giấy kia, quả thực là lòng đau như cắt. Đồ vật trong phòng đã bị hạ nhân dọn dẹp lại, mà những y thư cùng rất nhiều rất nhiều phương thuốc cậu đốt trụi đều không lấy về được...

Còn chưa để cậu tiếc hận sao mình lại đốt hết y thư đi, lập tức bị nương cậu Liễu Ngọc Chỉ gọi qua tiểu đình bên hồ dùng trà nói chuyện. Liễu Ngọc Chỉ kéo tay cậu, hỏi cậu: "Hôm nay nương nghe hạ nhân nói con đốt hết sách y rồi hả? Đốt hết sách y bảo bối của con có phải là do những lời nương nói hôm qua làm đổi tâm ý rồi không? Linh Nhi ngoan của nương, con thực sự muốn đóng cửa y quán?"

Hết chương

Truyện Chữ Hay