Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

chương 33: đốt đàn nấu hạc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hanna

Tiểu Thương đáp lại một tiếng, ở trên không trung xoay một vòng rồi hướng về phía xe ngựa đã biến mất, hai cánh sải rộng. Dưới ánh trăng, một bóng đen lớn xẹt qua mái ngói, tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức người ta không thể bắt kịp cái bóng của nó. Nó càng bay cao, bay vút về phía bầu trời nơi mà mọi người không thể nhìn thấy.

Bùi Sơ thỏa mãn gật đầu, một mình trở lại y quán. Sau khi Tiết Thanh Linh rời đi, bên trong y quán chỉ còn lại hắn cùng một hạ nhân gác đêm khác ở lại. Hắn bước qua ngưỡng cửa liền tiện tay đóng đại môn y quán vào.

Trong y quán đốt một cây nến mờ nhạt, ánh nến màu vàng sẫm đượm một mùi thuốc tích tụ đã lâu. Hương dược này lắng đọng không biết đã bao nhiêu năm, lưu hương kéo dài, nhẹ nhàng hít một hơi vào trong cơ thể chỉ khiến người ta cảm thấy tinh thần trở nên an bình lại.

Ban ngày đã ngủ nhiều, hiện tại Bùi Sơ rất tỉnh táo. Hắn nhấc theo một bình rượu đi tới hậu viện trong y quán, nhìn cây hoa quế cách đó không xa, mũi chân nhẹ điểm một chút, cả người liền đạp không khí bay lên nóc nhà.

Bùi Sơ một tay chống đầu nằm nghiêng trên mặt mái ngói, mở niêm phong rượu, ngửa đầu uống một ngụm hương thơm thuần. Lúc này phía sau hắn màn đêm buông xuống, bầu trời sâu một màu mực thâm trầm, những chấm nhỏ lấp lánh phân toán loạn tung giữa nền trời đen kịt. Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, chỉ tình cờ có tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng chim chóc hót lên. Cách đó không xa là những con phố hẻm nhỏ, trước mái hiên còn treo đèn lồng chưa dập tắt. Đèn lồng tỏa ra một vầng hào quang nhẹ, ánh nến không ngừng rung rinh trong gió.

Bùi Sơ lại uống một ngụm rượu trong tay, tỉ mỉ phẩm rượu, chỉ cảm thấy rượu vào miệng tỏa ra hương thơm ngào ngạt, mùi vị càng thơm ngọt ngon miệng, thật sự là rượu ngon hiếm có. Hơn nữa...

Nghe nói rượu này là do tiểu ngốc ngếch nào đó tự tay cất.

Tiết gia tiểu công tử là gỗ mục học không thông y thuật, nhưng lại không chỉ am hiểu sắc thuốc chế dược, làm ra cháo ngon nhất Lâm An thành, nấu đồ ăn ngon khiến người ta khen không dứt miệng, đến rượu ủ ra cũng là mỹ tửu nhân gian...

Bùi Sơ vừa uống rượu vừa nghĩ thầm trong lòng, bất tri bất giác liền hồi tưởng lại những món ngon mỹ vị trong bữa tiệc vừa nãy, thở dài một hơi, không quá lo lắng nảy lên một suy nghĩ: Ăn nhiều những thức ăn này quá, sau này liệu mình có thể ăn những món khác không?

Tiết trạch cách y quán Tiết gia không tính là xa, Tiết Thanh Linh ngồi trong xe ngựa, cầm tua sáo màu đỏ, tâm tình cực kỳ phấn khích, thỉnh thoảng còn có thể ngâm ra mấy điệu hát đồng dao dân gian không đầu không đuôi. Tiểu Giao bên cạnh xoa xoa lỗ tai, công tử gia nhà nó giọng nói mặc dù dễ nghe song công tử quả thật là một kẻ tàn tật ngũ âm.

Ngâm được mấy điệu dân gian mà cứ giống như dằn vặt lỗ tai người nghe, đặc biệt là mấy bài công tử đang ngâm lúc này là mấy điệu dân gian mọi người trong Lâm An thành điều biết, Tiểu Giao cũng có thể xướng. Nhưng nó cảm thấy nếu nó còn tiếp tục nghe công tử nhà mình ngâm thêm vài câu nữa, chắc điệu hát dân gian này nguyên bản như thế nào nó cũng sẽ nghĩ không ra.

Xe ngựa rất nhanh dừng lại trước cửa Tiết phủ, không cần người gọi cửa cũng không cần người dìu, Tiết Thanh Linh tâm tình rất tốt như một chú chim hoạt bát, trực tiếp nhảy xuống từ trên xe. Ban đêm nhìn đường không rõ ràng, lúc hai chân rơi xuống đất, đùi phải đột nhiên mềm nhũn, cả người lảo đảo một chút, suýt nữa làm chân mình trẹo luôn. Tiểu Giao theo phía sau thấy vậy vội lên tiếng nhắc nhở: "Công tử, tối rồi cẩn thận chút a."

Tiết Thanh Linh đứng vững lại rồi sửa sang vạt áo một chút, quay dầu sang phía Tiểu Giao cười đắc ý: "Yên chí yên chí, công tử nhà người không có việc gì."

Lúc này một bóng trắng bay ngang trời đậu lên trên mái ngói cổng chính của Tiết phủ. Tiết Thanh Linh cùng Tiểu Giao gõ cửa lớn đóng chặt, sải bước qua ngưỡng cửa nhanh đi vào trong. Đôi mắt như hạt đậu nhỏ trong đêm tối nhìn bóng lưng hai người đi vào trong rồi liền dang rộng hai cánh lao vào giữa nền trời màu đen.

Về tới nhà mình, bốn phía lặng lẹ, đến cả người hầu đi lại cũng không có. Tâm tình Tiết Thanh Linh nguyên bản còn đang vui sướng lại bắt đầu cảm giác được bầu không khí trong phủ không đúng lắm. Chờ tới lúc cậu định trở lại phòng mình lại phát hiện trên đường nhỏ phải đi qua khi về phòng kia có người ngồi chờ mình, bên cạnh còn có một loạt nha hoàn cũng gã sai vặt đứng đợi.

Liễu Ngọc Chỉ ngồi chờ trong suốt thời gian rảnh trên một cái ghế cũ, chân trái vắt lên đầu gối chân phải, hai tay bắt chéo sang một bên, lộ ra một nụ cười không quá thân thiện với Tiết Thanh Linh đang đi tới

Tiết Thanh Linh bị mẹ cười đến lạnh sống lưng.

Tiết Thanh Linh lặng yên lui về sau một bước nhỏ, hai tay giấu phía sau, ngập ngừng hỏi: "Nương, sao nương lại ngồi chỗ này?"

Liễu Ngọc Chỉ ngoài cười nhưng trong không cười, giọng nói bắt đầu lạnh xuống: "Thanh Linh à, chuyện này con phải tự hỏi mình rồi. Con thành thật nói cho nương, hôm nay con đã làm những chuyện tốt đẹp gì?"

Trong lòng Tiết Thanh Linh run lên, nhếch miệng cười: "..Không làm cái gì a, chỉ là bảo Đổng ca giúp con từ trong ao nhà... bắt ra hai con cá."

"Cái gì?" Liễu Ngọc Chỉ kinh ngạc há miệng, hai hàng lông mày lá liễu vốn ôn nhu liền trở nên dữ tợn vô cùng, bà nghiến răng nghiến lợi: "Thật không? Con còn trộm cá nương nuôi?"

Đức hạnh chó má y hệt Tiết Ngộ cha cậu.

Tiết Thanh Linh: "..." Trong lòng cậu mơ hồ có chút hối hận, sớm biết sẽ không chủ động vạch trần chính mình.

"Nương à, cá người nuôi mùi vị thật thơm, vừa tươi vừa mềm. Thanh Linh đi ngang qua hồ, nhìn thấy cá trong hồ lớn lên quá tốt, không kìm lòng được...thèm ăn, cho nên...đã bắt hai con."

Liễu Ngọc Chỉ trong lòng cười lạnh vài tiếng: "Còn gì nữa không? Con nói rõ ràng cho nương, con còn làm cái chuyện tốt đẹp gì?"

Tiết Thanh Linh cực kỳ chột dạ, giọng lí nhí nói: "Con còn tiện tay bốc một ít lá trà."

"Nói lớn tiếng lên!"

"Là, là bốc một ít lá trà."

"Con bốc một ít lá trà sao? Con là bốc tâm can của nương."

Tiết Thanh Linh mặt dày nói: "Nương, tâm can của người là con mới đúng."

"Con còn già mồm! Tiết Thanh Linh, con thành thật đem lá trà còn lại mang về đây." Liễu Ngọc Chỉ nỗ lực hít sâu mấy hơi, hôm nay vừa mới về nhà liền phát hiện lá trà trên đầu quả tim mình ít đi mất một vốc lớn như vậy. Đối phương tiện tay trảo một cái chính là hơn trăm lượng bạc ròng, còn chưa nói đây là loại trà ngon, có tiền cũng khó có thể mua được.

Liễu Ngọc Chỉ một năm mới có hai mươi mấy lạng lá trà thượng hạng, bán một nửa, bản thân lưu lại một nửa. Bà là một người hảo trà, tuy rằng đọc sách không hiểu, nhưng mấy chuyện phong nhã của người đọc sách, Tiết phu nhân cực kỳ nhiệt tình.

Trà Kỷ phương bích thượng đẳng đỉnh cấp kia hương vị cực ngon, 'trà nô' Liễu Ngọc Chỉ chỉ có vào những ngày quan trọng mới cam lòng dùng 'một nhúm nhỏ'.

Tiết Thanh Linh thuận tay vốc một cái đã là vô số 'một nhúm nhỏ', chứ không sao có thể làm Liễu Ngọc Chỉ đau lòng muốn chết.

Tiết Thanh Linh cúi đầu xem mũi bàn chân của mình, cậu đi môt đôi giày bó màu trắng bạc, giữa trời tối nhìn mũi giày cũng không rõ ràng, vạt áo màu trắng theo gió đêm nhẹ nhàng phất lên một chút. Hồi lâu sau, Tiết Thanh Linh mới lấy dũng khí nói: "Nương, đã không còn nữa rồi..."

Trong lòng Liễu Ngọc Chỉ run lên, một cỗ dự cảm không tốt xông lên đầu, bà không nhịn được hỏi: "Con lấy lá trà của nương đi làm cái gì?"

"Cũng không làm gì cả a... Thì, chính là... nấu ăn."

Liễu Ngọc Chỉ chỉ cảm thấy trước mắt trắng đen lập lòe, đúng là bị lời nói từ miệng nhi tử mình dọa sợ hết hồn. Bà khó có thể tin hỏi lại lần nữa: "Con nói cái gì?"

"...Nấu ăn."

Nấu ăn?

Biểu tình trên mặt Liễu Ngọc Chỉ rạn nứt, khóe miệng giật giật, làm sao cũng không chấp nhận được sự thật như vậy. Một hồi lâu sau bà mới vỡ vụn mà nói: "Con giỏi a, Tiết Thanh Linh! Đồ trâu gặm mẫu đơn! Đồ đốt đàn nấu hạc! Từ nhỏ tới giờ nương dạy con chà đạp đồ vật như vậy sao?"

"Con không có..."

"Con không có?" Liễu Ngọc Chỉ tức giận đến hô hấp dồn dập, ngữ điệu cũng càng lúc càng trầm trọng, mang theo châm biếm cùng phẫn nộ: "Há, ta biết rồi, con chính là cố ý chọc giận nương phải không?"

"Con thật không có..."

"Đi! Đi quỳ từ đường cả đêm nay cho ta mà suy ngẫm lại!"

Tiết Thanh Linh thành thật đi quỳ từ đường Tiết gia một buổi tối. Sáng sớm ngày tiếp theo bọng mắt phía dưới đều xanh một mảnh. Cậu cưỡng ép tỉnh táo lại, dưới sự nâng đỡ của Tiểu Giao lên xe ngựa đi y quán.

Đêm qua tức giận mụ đầu, phạt đứa con út mà mình yêu thương nhất đi quỳ từ đường cả một buổi tối, Liễu Ngọc Chỉ ngay lúc đó đã hối hận rồi, chỉ là không chịu được mất mặt, bà cả đêm lăn qua lộn lại ngủ không ngon. Sau khi bình tĩnh lại liền nhận ra mấy lạng lá trà kia cũng chỉ là vật chết, còn kém xa xa xa so với địa vị của tiểu nhi tử trong lòng bà.

Sáng sớm thức dậy, Liễu Ngọc Chỉ nhanh chóng sai người đi tới từ đường gọi nhi tử trở về nghỉ ngơi thật tốt. Nghĩ đến đứa con đã quỳ một buổi tối, bà làm mẹ mà đau lòng không thôi, "Gọi người đưa tiểu thiếu gia về phòng đi, cho nó nghỉ ngơi thật tốt."

"Phu nhân... Tiểu thiếu gia quỳ một buổi tối xong, lại đi y quán rồi ạ."

"Cái gì? Nó đi y quán rồi?" Liễu Ngọc Chỉ cầm lược bạc trên tay, bỗng dưng nhớ tới lời nói tổn thương người ngày hôm qua của mình, trong lòng đau xót. Đôi mắt luôn lộ ra vẻ khôn khéo lóe ra một tia giãy dụa cùng mê man, bà lầm bẩm tự hỏi: "Ngươi nói đứa nhỏ này sao lại bướng bỉnh như vậy chứ?"

"Đi đi.. đợi tiểu thiếu gia trở về đem mấy lạng lá trà này cho nó." Cầm lọ trà bảo bối Kỷ phương bích hàng đầu của mình đổ ra hai ba lần, Liễu Ngọc Chỉ dặn nha hoàn bên người, đợi sau đó sẽ đưa tới.

Còn lại bao nhiêu trà Kỷ phương bích Liễu Ngọc Chỉ cẩn thận bọc kín lại, bỏ vào trong một hộp lớn và khóa lại, sau khi rút chìa khóa ra khỏi ổ, bà giấu chìa khóa ở một nơi mà chỉ có mình mới biết.

Liễu Ngọc Chỉ thở dài một hơi, trong lòng có chút hổ thẹn mơ hồ. Bà nghĩ thầm nếu đứa nhỏ này thích dùng lá trà này như vậy thì tùy nó đi.

Chỉ là chuyện của y quán chung quy vẫn không thể dung túng nó được.

"Y quán Hồi Xuân đường không có đại phu đã là chuyện mọi người trong Lâm An thành đều biết, Thanh Linh nó khổ cực trông coi y quán như thế không biết có thể kiên trì được bao lâu đây?"

Toàn bộ đại phu mà nhi tử mình mời tới đã bị Liễu Ngọc Chỉ sai người đuổi đi. Liễu Ngọc Chỉ đoán nhi tử đã bó tay hết cách liền triệt để yên tâm. Đúng lúc một hai tháng này là thời điểm thu hái và buôn bán lá trà bận rộn nhất, Liễu Ngọc Chỉ muốn tới vườn trà hai ba ngày xử lý công việc, không có thời gian về nhà. Con út nhà bà khổ cực trông coi y quán lớn không có đại phu, ngoại trừ thi thoảng bán chút cháo ra bên ngoài, hẳn là không bày ra trò mèo gì... Vì vậy Liễu Ngọc Chỉ yên tâm xuất môn.

"Phu nhân, mấy vị trà thương đang chờ ngài, mau lên xe thôi."

Liễu Ngọc Chỉ gật đầu, để người đỡ lên xe ngựa. trước khi xe ngựa lăn bánh, Liễu Ngọc Chỉ vén rèm lên, vội vã dặn dò:

"Nếu như thân thể tiểu thiếu gia không khỏe, nhất định phải nhanh tìm đại phu xem cho nó."

"Còn nữa, Thúy Xảo, ngươi phái người trông coi hồ cá cả ngày lẫn đêm cho ta, đừng để những kẻ thèm ăn tới bắt mất cá của ta lần nữa."

June

Truyện Chữ Hay