Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

chương 27: + 28

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Hanna

Chương : Lâm An

Hà Nhân đường là y quán lớn nhất trong thành Phương Thú.

Khi Bùi Sơ bước vào y quán, vừa vặn phát hiện bên trong y quán còn xếp hàng bảy, tám người cùng đợi hội chẩn. Cùng với đó còn có mấy người cầm phương thuốc đi tới đi lui, tìm người hầu trong y quán muốn mua thuốc.

Bùi Sơ cầm ống sáo, buồn bực ngán ngẩm đứng vào trong hàng ngũ chờ đợi.

Hôm nay Hà Nhân đường có ba vị đại phu ngồi tọa chẩn, chỉ có điều hai vị bị gia đình giàu có thỉnh đi tới nhà hỏi chẩn xem bệnh rồi, chỉ còn lại một vị y thuật không cao minh lắm ở lại trong y quán chữa bệnh cho người ta. Mà vị đại phu lưu lại này chữa bệnh rất chậm, đồng thời thập phần cẩn thận, đem mành kéo lên rồi một mình ngồi trong tĩnh thất chữa bệnh cho bệnh nhân. Lúc ông bắt mạch còn vuốt râu tinh tế cảm thụ một quãng thời gian rất lâu.

Bùi Sơ cùng những người khác đang chờ đợi chẩn bệnh trông coi ở bên ngoài.

Phía trước có một bệnh nhân còn chưa chữa khỏi, phía sau lại tới một người nữa. Đó là một người toàn thân bị toát mồ hôi lạnh, rõ ràng là bị đau bụng không ngừng. Người kia thật sự nhịn không nổi đau đớn trên người liền đi lên phía trước hỏi hạ nhân y quán: "Có thể nói đại phu chữa bệnh cho ta trước được không?"

Hạ nhân đứng bên cạnh mành che nhẹ liếc nhìn người kia một cái, trong thanh âm không có lấy một gợn sóng: "Lưu đại phu còn đang trị cho người ta, ngươi chờ chút đi. Người đợi ở chỗ này nhiều như vậy cũng phải phân thành trước sau đấy thôi."

Kẻ đau bụng kia không còn cách nào, không thể làm gì khác ngoài lùi tới phía sau cũng xếp hàng đợi.

Lúc này ngoài cửa truyền đến huyên náo, một chiếc kiệu dừng lại trước cửa y quán, từ bên trong kiệu bước ra là một vị phu nhân với búi tóc vừa dày vừa nặng. Hạ nhân y quán vội vã chạy ra nghênh tiếp, dẫn quý phu nhân này vào trong trị liệu trước. Vị phu nhân đó luôn ra tay hào phóng, ngay cả hạ nhân hầu hạ ở bên cạnh màn che cũng không nhịn được hùa theo nói nịnh vài câu, nói không chừng còn có thể thu được chút khen thưởng.

Bệnh nhân đau bụng trước đó đến lúc này đã đau đến răng trên răng dưới đều run lập cập.

Bùi Sơ liếc nhìn bức mành che không hề có một tiếng động đằng kia, đã không thấy nửa bóng dáng người của y quán. Có mấy người cùng đợi phía trước tuy rằng biểu lộ thần sắc nôn nóng đối với hiện tượng này nhưng cũng đành thành thật chờ ở đó. Vì thế hắn nâng sáo trúc trong tay tùy ý xoay một vòng sau đó đi tới bên cạnh thanh niên bị đau bụng kia.

"Có phiền để ta trị cho ngươi không?"

Thanh niên đau bụng kia ngẩng đầu lên, thần sắc kinh hãi. Mắt thấy người nói ra những lời này là người xếp hàng trước mặt hắn, một vị bạch y thư sinh phong nhã cũng chờ đợi đại phu khám bệnh. Đối phương khí độ bất phàm, vẻ mặt sáng sủa như vầng nhật nguyệt, tuy rằng hình không giống bệnh nhân song cũng giống đại phu lắm... Vì vậy thanh niên do dự hỏi: "Ngươi biết y thuật?"

"Bất tài rồi, học y mười năm."

Học y nhiều năm như vậy sao còn phải xếp hàng chẩn bệnh? Tuy trong lòng có chút nghi vấn nhưng cơn đau bụng của thanh niên thực sự là không thể chịu nổi nữa. Hàng người trong y quán không biết còn bao lâu mới tới lượt gã, hơn nữa thấy bạch y nhân trước mắt lời nói ra vô cùng kiên định, liền không nhịn được gật đầu, y thuật ngựa chết coi thành ngựa sống, yếu ớt nói: "Vậy mời công tử giúp ta xem một chút đi..."

Chưa cần bắt mạch cho người này, Bùi Sơ quan sát bệnh trạng của hắn đã phán đoán được bệnh trạng đến tám chín phần mười. Vì thế sau khi hắn bắt mạch nghiệm chứng xong liền lấy một bao ngân châm từ trong lòng ra, ở trên cánh tay và rốn của người bệnh đâm hai châm trước, tạm thời khống chế đau đớn trên người thanh niên. Sau đó ở trên đùi gã ấn lên vô số huyệt vị, lấy giấy bút, theo quán tính nhanh chóng viết phương thuốc, còn thuận miệng nói: "Sau khi trở về dùng khăn lông nóng ấm chườm lên bụng nhiều lần. Thuốc trong đơn này mỗi ngày uống một lần, ba ngày sau hẳn sẽ không có vấn đề gì..."

"Trời ơi, thật sự không đau nữa!" Người kia xoa xoa bụng, chỉ cảm thấy ở nơi nam nhân châm kim qua, đặc biệt là ba tấc từ rốn hướng lên trên, như có một cây đuốc thiêu đốt, đốt cho toàn thân hắn ấm lên, dường như xua tan hết thảy hơi lạnh mù mịt ẩm ướt.

Thanh niên tiếp nhận phương thuốc trên tay Bùi Sơ, ngàn ơn vạn tạ thanh toán tiền chữa trị rồi xoay người rời khỏi y quán.

Mấy người đứng xếp hàng phía trước thấy thế, biểu tình trên mặt mỗi người đều khác xưa hoàn toàn, trong đó có một người bị trật tay, chạy đến bên cạnh Bùi Sơ hiếu kỳ hỏi: "Vị bạch y đại phu này có thể chữa cánh tay cho ta được không?"

Bùi Sơ liếc nhìn cánh tay đối phương một cái, trực tiếp nâng sáo trục trong tay gõ lên cánh tay, bả vai và cổ của y hai lần. Cả hai lần lực đạo đều không nhẹ, trong nháy mắt làm người kia tức giận nổi trận lôi đình. "Này này, vì sao ngươi đột nhiên đánh... Ủa? Thật sự có thể cử động lại rồi??"

Hỏa khí mới vừa bay lên trong nháy mắt tan biến. Người đàn ông vặn vẹo cánh tay mình sang trái sang phải, phát hiện tay mình linh hoạt mười phần, cũng không còn đau nữa, nhất thời cảm giác đẹp như mơ, cảm tạ đại phu rồi xoay người rời khỏi y quán.

Những bệnh nhân khác còn chờ trị liệu, đầu tiên là liếc nhìn mành che không có động tĩnh, người phía trước vẫn chưa có đi ra, vì vậy lại có người không nhịn được vây quanh Bùi Sơ, thỉnh cầu chữa bệnh giúp mình.

Bùi Sơ do dự một chút, thế nhưng thân thể so với đại não phản ứng còn nhanh hơn, tiện tay liền giúp người ta trị xong rồi.

Có thể là di chứng lưu lại từ mấy ngày trước điên cuồng chẩn bệnh cho người ta...

Phụng Chí hớt ha hớt hải hỏi thăm trong Phương Thú thành, hỏi được nơi nào có y quán xong liền nhanh chóng tìm một nhà gần nhất. Gã đứng ở trước lối ra vào, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, Hà Nhân đường. Phụng Chí thở hổn hền, gã mới từ trên thuyền buôn xuống, đang muốn tìm một đại phu về thuyền chữa bệnh cho lão gia nhà hắn.

Hắn bước vào trong y quán, lao về phía hậu viện tìm đại phu, kết quả khi hắn đến khu vực chờ khám thì vừa đúng nhìn thấy bạch y đại phu kia tự chữa bệnh cho người ta.

Phụng Chí không khỏi dừng bước, trong lòng nghĩ nghĩ: bạch y đại phu tuấn mỹ trước mắt này sao lại trẻ thế? Thực làm người ta khó có thể tin. Trong ấn tượng của gã nhưng đại phu kinh nghiệm phong phú đều đã già, chòm râu dài bay bay, dáng vẻ cẩn trọng cắp theo một cái hòm thuốc...

Vì vậy Phụng Chí đứng bên cạnh, quyết định quan sát trình độ chữa bệnh của đại phu này trước cái đã.

Tôn đại phu của Hà Nhân đường rốt cục cũng trị xong cho người ta. Hạ nhân chạy ra ngoài mành, lớn giọng kêu: "Người kế--"

"Tiếp..." Đám hỏa kế định thần nhìn lại liền trợn tròn mắt: những người vừa nãy còn chờ ở đây sao đều không thấy nữa rồi?

Ánh mắt hạ nhân quét về hướng bên kia, đúng lúc nhìn thấy bạch y nhân bị người ta bao vây. Bởi vì Bùi Sơ chữa bệnh vừa hiệu quả vừa nhanh, cho nên có mấy người sau khi chữa xong lúc trở về thuận miệng khen ngợi mấy câu, tiếp đó một nhóm lại một nhóm người tới cầu chẩn...

"Chưởng quỹ! Có người đến phá quán nha!!"

Bùi Sơ bị người của Hà Nhân đường "thỉnh" đi ngoài.

Sau khi hắn bị đuổi ra ngoài, đám bệnh nhân kia cũng ra ngoài với hắn, ở ven đường cầu hắn chữa bệnh. Bùi Sơ nhanh chóng trị cho từng người một, chờ được bệnh nhân cuối cùng rời đi, Bùi Sơ đứng ở giữa đường nghẹn họng không biết nói gì: "..."

Hôm nay rõ ràng hắn muốn đi y quán khám bệnh.. Vì sao lại phát triển thành như vậy?

Ngay tại lúc Bùi Sơ trong lòng do dự có nên hay không đổi một y quán khác, Phụng Chí quan sát hắn hồi lâu liền bước tới nói chuyện. Phụng Chí chú ý thủ pháp trị bệnh của Bùi Sơ, cho rằng đối phương nhất định là một đại phu y thuật tuyệt diệu. Lão gia nhà gã chính là muốn gã rời thuyền tìm một đại phu y thuật cao như thế lên thuyền chữa bệnh.

Phụng Chí đi tới trước người Bùi Sơ, trước ôm quyền cúi chào rồi cất lời: "Vị công này có thể thỉnh ngài lên thuyền buôn chữa trị cho lão gia nhà ta không? Lão gia nhà ta muốn xuôi nam đến Lâm An buôn bán, không ngờ trên đường đi lại bị bệnh trên thuyền..."

Trong tâm Bùi Sơ lóe lên một cái, giống như là nghe được một từ quen tai, hắn không kìm lỏng nổi bật thốt lên: "Lâm An?"

Đôi mắt Phụng Chí sáng rực lên, không nhịn được hỏi tiếp: "Vâng, chẳng lẽ công tử cũng muốn xuôi nam đi Lâm An?"

Tinh thần Bùi Sơ hoảng hốt không biết phải làm sao. Hắn rõ ràng muốn lên phía bắc đi kinh thành lại không hiểu quỷ sai thần khiến thế nào lại đáp lời bằng một chữ: "Đúng..."

"Vậy thì thật sự quá tốt rồi, lão gia nhà chúng ta đang cần tìm đại phu cùng đi thuyền."

Bùi Sơ cùng Phụng Chí trở về thuyền. Lão gia nhà bọn họ Đổng Bảo Vân đi lại giữa hai miền nam bắc, buôn bán lá trà và tơ lụa. Đổng Bảo Vân mới qua ba mươi tuổi, chính thê mấy năm trước đã mất, không để lại một mụn con nào. Những năm nay y chuyên tâm buôn bán, tích luỹ không ít tiền tài và giao thiệp mới trở về thành gia. Hiện tại, y chính là mang theo vị phu nhân mới kết hôn lúc còn ở phương bắc xuôi về nam. Ai biết trên đường về nằm trên giường thôi mà cũng mắc phong hàn, thân thể càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng không khỏe. Vì vật hạ nhân nhanh chóng bảo thuyền cập bến, tìm đại phu tới trị liệu cho lão gia.

Bùi Sơ bắt mạch cho Đổng Bảo Vân liền phát hiện, đối phương đúng là không phải phong hàn đơn giản như vậy thật. Đổng Bảo Vân những năm này vào nam ra bắc, thân thể suy nhược, dương khí không đủ, càng quan trọng hơn là thân thể hắn ta có ẩn tật... Chưa nói đến thiếu tinh yếu tinh, bởi vì trung niên còn chưa có một mống con nào, Đổng Bảo Vân khá là nóng ruột, liền cùng phu nhân mình trên đường liên tục làm chuyện phòng the, đến nỗi thân thể hư không, tà bệnh nhập thể.

Vì vậy Bùi Sơ ngoài trị phong hàn còn thuận tiện khai thuốc điều dưỡng thân thể cho y. Hắn cũng chẩn mạch cho phu nhân Đổng Bảo Vân, cho hai phu thê cùng nhau phối hợp điều dưỡng cơ thể. Còn có thể có con hay không hắn cũng không thể đảm bảo.

Đổng Bảo Vân ngàn ân vạn tạ Bùi Sơ, trả cho hắn năm mươi lượng tiền chữa trị, Bùi Sơ cũng đi theo thuyền buôn của Đổng gia, một đường xuôi nam hướng về Lâm An.

Thuyền buôn của Đổng gia rất lớn, hàng loạt cánh buồn đón gió phấp phới. Bùi Sơ như thường lệ đúng ở mũi thuyền xem phong cảnh hai bên bờ. Cảnh sông nước hai bờ Giang Nam vẫn đẹp đến khó mà tin nổi. Ngay lúc này, từ nơi xa xôi trên bầu trời truyền đến một đoàn thanh âm của ưng, Tiểu Thương sải rộng cánh, xông thẳng đến đỉnh đầu Bùi Sơ, ở trên đầu chủ nhân mình xoay vài vòng mới khoan thai bay xuống.

Vì Bùi Sơ là khách quý trên thuyền, Tiểu Thương cũng có lộc ăn, mỗi ngày trong phòng bếp không thể thiếu thịt của nó, nên con bạch ưng nhỏ này vì vậy ở phương diện nào đó hòa giải với Bùi Sơ, mỗi ngày thành thật hái thuốc cho như trước.

Mà cũng không đúng lắm, dạo này mỗi ngày đều đưa – cây đại hoàng.

Bùi Sơ cầm buội cây đại hoàng kia, không nhịn được dùng lá xanh trên thân đại hoàng chọc chọc vào cánh Tiểu Thương, trong miệng thì thầm: "Vì sao ngươi lại không tha về cho ta cây phòng phong nữa vậy?"

Nói mới thấy kỳ quái, từ khi hắn đi Dương Xuyên, Tiểu Thương thật chưa từng đưa một nhánh phòng phong nào cho hắn.

Tiểu Thương rung cánh lên, mặc kệ hắn, vào trong bếp tìm thịt ăn. Chủ nhân không đút nó thì còn có người khác cho nó ăn.

Thuyền buôn một đường vừa đi vừa nghỉ, sau tám chín ngày rốt cục cũng cập bờ vào bến tàu Lâm An, công nhân trên thuyền liền kéo ra dỡ hàng. Bùi Sơ trước khi thuyền cập bến đã cáo biệt Đổng lão gia. Đổng Bảo Vân vốn còn muốn hắn ở lại một thời gian nữa, chỉ hỏi hắn trụ lại nơi nào Lâm An, sau này làm sao có thể tìm hắn.

Bùi Sơ lại chỉ nói mình không có chỗ ở cố định, phỏng chừng rất gặp lại, để lại một câu nói: Đổng lão gia chỉ cần chiếu theo phương thuốc điều dưỡng liền sẽ được như ý nguyện...

Bùi Sơ một mình xuống thuyền, trên bến tàu người lui tới làm việc cực kỳ náo nhiệt, có rất nhiều thuyền buôn đang dỡ hàng nhập hàng. Bùi Sơ đi vòng qua những người này, tiến vào thành Lâm An, đứng ở đầu đường trong thành, đập vào mắt là cảnh tượng phồn hoa sống động.

Người đi đường rộn rộn ràng ràng, tiếng xe ngựa cũng tiếng người hỗn tạp lẫn vào nhau, lúc gần lúc xa. Còn có âm thanh buôn bán liên miên không dứt, tiệm rượu ven đường mở niêm phong rượu ra, để mùi hương phiêu tán đầy đường. Chếch lên một chút là quán bánh bao, từng lồng hấp đè lên nhau bốc lên khí nóng, lúc xốc cái nắp lồng lên, trong nháy mắt màn khói trắng bốc lên ngút trời...

Bùi Sơ cầm sáo trúc đi lại trên đường phố xa lạ, trong lòng bình yên đến bất ngờ. Nỗi lo lắng đeo bám hắn bây lâu nay vào lúc này toàn bộ đều biến mất.

Hắn nhìn hai bên trái phải một chốc, trong lòng do dự không biết có nên tìm người hỏi thăm chút... xem Tể An đường đi thế nào.

Nhưng mà ý nghĩ này mới hiện ra liền bị Bùi Sơ dí xuống. Hắn cảm thấy bản thân không nên nôn nóng như vậy, có thể chậm rãi một chút. Dù sao lời hắn nói ra trước đây chính là gáo nước đổ đi không thể múc trở lại.

Chứ không phải giải thích thế nào hắn lại xuất hiện ở Lâm An đây?

Bùi Sơ lâm vào đăm chiêu, hắn mạn bước tản bộ trên phố xá phồn hoa sầm uất.

"Nghe nói chưa? Cháo bát bảo Hồi Xuân đường chính là nhất tuyệt ở Lâm An chúng ta đấy.."

"Đi thôi đi thôi... Nhanh đi Hồi Xuân đường ăn cháo..."

...

Hồi Xuân đường?

Một quán bán cháo vì sao lại lấy tên y quán?

Bùi Sơ trong lòng vẫn chưa ra được quyết định chắc chắc, không thể làm gì hơn là đi theo dòng người, hướng về phía Hồi Xuân đường mà đi...

Edit: Hanna

Chương : Xem bói

Tiết Thanh Linh nấu xong một nồi bát bảo cháo, cháo thơm phức đang bốc lên hơi nóng trong nồi đất lớn, cháo đặc không ngừng tản ra mùi thơm mang theo vị ngọt ngào, hương thơm lan tràn khắp cả căn phòng.

Tiểu Giao đứng bên cạnh không nhịn được xoa mũi.

Cái loại mùi thơm từ hạt ngũ cốc làm cho người nào cũng không thể cưỡng lại được quả thực quá dụ người. Tiểu Giao bất kể là ngửi bao nhiêu lần, sâu thèm ăn trong bụng vẫn nghiền như trước.

Tiết Thanh Linh theo thói quen trước múc một chén cháo lớn đặt bên cạnh bàn để đó, chén cháo ấy lớn như bát ăn mỳ vậy. Đặt bát cháo ở một bên, Tiết Thanh Linh cầm một chén nhỏ chạm trổ hoa văn sợi vàng tinh xảo, múc đầy bát, bỏ vào trong một cái thực hạp tinh xảo khác. Cậu đem hộp cơm đưa cho Tiểu Giao, nhẹ giọng bảo: "Ngươi giúp ta gọi người đưa tới cho nương."

"Nồi cháo này ngươi cũng bưng ra trước cửa y quán đi.."

Phân phó rõ ràng xong, Tiết Thanh Linh quay về ngồi trước bàn, tay chống hai má, thất thần nhìn chằm chằm chén cháo kia.

Tiểu Giao để hai hạ nhân cẩn thận mang nồi cháo ra ngoài, mới chậm chạp nhấc thực hạp tinh xảo kia đi ra, song lúc nó vừa bước chân ra khỏi ngưỡng cửa còn không nhịn được quay đầu lại liếc nhìn Tiết Thanh Linh đang ngồi bên cạnh bàn.

Nó thầm thở dài một hơi trong lòng, tầm mắt chuyển về phía bát cháo lớn trên bàn mà bĩu môi, có chút căm giận nghĩ bụng: bát cháo này nói là cháo bát bảo, không bằng kêu luôn là cháo tương tư đi.

Chỉ có điều tương tư vô ích, công tử gia nhà y nên sớm dứt bỏ suy nghĩ này mới tốt a.

Đánh giá tình hình y quan lúc này, cá cược của công tử và phu nhân, công tử thua chắc luôn rồi. Thua cũng tốt, đối với công tử mà nói có lẽ không phải chuyện xấu gì...

Bùi Sơ cùng đoàn người đi tới Hồi Xuân đường của Lâm An. Hắn đến nơi mới phát hiện chỗ bán cháo này thật sự là một y quán, hơn nữa còn là một y quán vô cùng to.

Hắn đứng dưới tấm biển, ngửa đầu nhìn ba chữ "Hồi Xuân đường" trên đầu.

Bùi Sơ nhìn một chốc liền xếp hàng đi mua cháo. Hắn không kìm được khịt khịt mũi. Quả thực mà nói cháo của y quán này đúng là có chút danh tiếng, bởi vì mùi cháo này thơm quá là thơm, ngay cả Bùi Sơ gần đây mắc bệnh chán ăn cũng bị mùi thơm kíƈɦ ŧɦíƈɦ ra con sâu thèm ăn trong bụng.

Hạ nhân y quán đặt một nồi cháo lớn trước cửa bán, giá cả cũng không đắt, hai mươi văn một bát.

Người đến xếp hàng mua cháo tranh nhau chen lấn ở trước cửa y quán, sợ mình không được uống bát cháo tươi ngon thơm phức kia. Hạ nhân của y quán phỏng chừng cùng là quen tay hay việc, đã sớm chuẩn bị xong chén đựng, mà chén đựng này cũng là chén đựng thuốc của y quán. Tuy rằng vẻ ngoài của chén thuốc khiến người ta vừa nhìn liền có cảm giác hơi chán ăn, trời sinh mang mùi thuốc nồng nặc, nhưng mà chén đựng thuốc này kết hợp với cháo nồng đậm mỹ vị, trong nháy mắt liền dập tắt mùi thuốc đắng đang dâng lên kia.

Bởi vì cháo không có bao nhiêu, chỉ có một nồi, bởi vậy mỗi chén cháo chỉ vẻn vẹn có một nửa muỗng, không nhiều nhặn lắm chỉ đổ được một nửa chén thuốc, phỏng chứng một nam nhân trưởng thành hai ba ngụm liền ăn hết rồi.

Người phía trước mua được bát cháo như vậy nhịn không được mơ tưởng thở dài: "Không biết đến ngày nào mới có thẻ uống được một chén cháo đầy của Hồi Xuân đường đây?"

"Mấy ngụm nhỏ như vậy còn chưa đủ nhét kẽ răng."

"Ôi.. cũng bởi vì có chút như vậy nên mới khiến vừa ăn đã thèm tiếp. Tại sao đầu bếp nhà hắn không thể một lần nấu được mấy nồi a?"

...

Nghe những người xung quanh thảo luận, Bùi Sơ bắt đầu tràn ngập mong đợi với cháo của y quán này. Không biết Lâm An danh cháo của bọn họ có mùi vị thế nào đây?

Thời điểm xếp hàng, Bùi Sơ cảm thấy tâm trạng mình cũng rất kỳ quái. Đi khắp Dương Xuyên thành đều có quán cháo to to nhỏ nhỏ, hắn thế mà chẳng có ý định thưởng thức nào. Giờ tới Lâm An thành, ở trước cửa một y quán ngược đời đi bán cháo, hắn cư nhiên lại thèm ăn cháo.

Bùi Sơ vừa đứng xếp hàng mua cháo vừa buồn bực ngán ngẩm cầm sáo trục gõ gõ lòng bàn tay của mình. Hắm đợi một lúc thật lâu, người phía trước đi rồi, rốt cục cũng tới phiên hắn...

Thế nhưng, trời đánh tránh miếng ăn, một chuyện không khéo vô tình xảy ra.

"Xin lỗi vị khách quan này, cháo hôm nay đã bán hết rồi." Hạ nhân trong y quán thập phần áy náy cười với hắn.

Vừa nghe nói y quán đã bán hết cháo, những người đứng xếp hàng phía sau chán nản ai thán vài tiếng rồi nhanh chóng tản đi.

Bùi Sơ đứng tại chỗ nhíu mày. Hắn thật sự không nghĩ hôm nay số mình không tốt như vậy, cơ hồ có thể nói là u khí quấn thân, vận xui phụ thể, không thì xếp hàng lâu như vậy mà đến phiên hắn thì cháo lại hết mất?

Hạ nhân trước cửa y quán thu thập nồi niêu, người còn lại thu chén thuốc về. Hai người bê đồ đạc lên hướng hậu viện y quán mà đi, người lúc trước tới muốn mua cháo cũng đã tản ra hết, chỉ có hai người muốn khám bệnh bước vào cửa lớn y quán.

Bùi Sơ trơ mắt nhìn hạ nhân y quán bê nồi xoay bước, song vẫn đứng ở trước cửa y quán, không hề có ý định rời đi.

Vừa tới Lâm An hôm nay hắn đã có dấu hiệu vận đen quấn thân rồi...

Bùi Sơ trước đây không quá hứng thú với mấy vấn đề mệnh số và duyên phận, nhưng hắn chợt nhớ tới người muốn gặp và những chuyện cần làm hôm nay, Bùi Sơ tìm từ trong ống tay áo ra ba đồng tiền, định ở ngay tại chỗ này tính cho mình một quẻ.

Bọn họ tuy học y song đối với âm dương ngũ hành, bát quái bói quẻ tính toán cũng nhúng một tay, khụ khụ... Bùi Sơ trước đây còn đi Thuần Dương cung luận đạo cùng mấy vị đạo trưởng nữa cơ, trình độ xem bói coi như giả làm một lão thần côn đứng bên cầu cũng không thành vấn đề.

Bùi Sơ trong lòng hạ quyết tâm: Nếu như là quẻ trạch liền đi tìm cậu ấy, nếu như là quẻ thủy đành phải rời sang ngày khác.

Bùi Sơ cầm ba đồng tiền tung lên phía trên, sau đó dùng tay không bắt lấy. Mở hai lòng bàn tay ra, còn chưa kịp xem đồng tiền trong tay là úp hay lật liền nghe được một trận huyên náo truyền ra từ bên trong y quán.

Bùi Sơ tập võ nhiều năm, thính lực hơn người, nghe được đại khái chuyện đột ngột xảy ra trong y quán.

"Các ngươi mở y quán không chữa trị cho người ta còn nói lý? Có phải là xem thường hai huynh đệ chúng ta không?"

"Thật sự xin lỗi, mong hai người đổi y quán khác đi. Y quán chúng ta hôm nay không có đại phu..."

"Các ngươi y quán lớn như vậy làm sao có khả năng đến cả đại phu cũng không có? Nói ra ai tin? Ta không quan tâm, làm gì có đạo lý bệnh nhân tới cửa khám bệnh còn cự tuyệt bên ngoài cửa? Kể cả các người trị không được, tốt xấu gì trước tiên cũng phải có đại phu tới bắt mạch, xem bệnh tình đệ đệ ta một chút. Nào có chuyện bệnh nhân không thèm nhìn một cái liền đuổi người ta đi a?"

"... Đệ đệ ngươi có thể là bị đau ngực..."

...

Khi Bùi Sơ nghe được thanh âm kia rõ ràng, trong lòng hắn có chút chấn động, ngay cả tiền đồng trên tay cũng không thèm quản, đứng tại chỗ nghiêng đầu lắng nghe. Nghe thấy thanh âm quen thuộc từ trong y quán truyền đến như cũ, âm sắc trong trẻo dễ nghe, chỉ là mỗi lần

chột dạ liền như mềm nhũn cả ra, bộ dạng như thể bị bắt nạt. Mỗi lần nói tới chứng bệnh còn ấp a ấp úng, chẳng mang chút xíu đáng tin nào.

Bùi Sơ nhịn không được ngửa đầu nhìn ba chữ "Hồi Xuân đường" trên đỉnh đầu, trong mắt hiện lên chút khó tin, ngập ngừng liếc nhìn phía trong y quán thăm dò, sau đó bước qua ngưỡng cửa đi vào.

"Ngươi là đại phu trong y quán mà xem bệnh cho người ta kiểu gì vậy? Cái gì mà có thể? Đại phu các người xem bệnh dựa vào đoán bừa hay sao?"

"..Ta không phải là đại phu. Nhà..nhà chúng ta tạm thời không có đại phu.."

"Không có đại phu ngươi còn mở y quán lớn vậy làm gì?"

...

Đến Hồi Xuân đường cầu chẩn là hai người huynh đệ, ca ca tên Hứa Lượng, đệ đệ tên Hứa Thịnh. Đôi huynh đệ này rời thuyền không lâu, hôm qua mới tới Lâm An thành. Hai huynh đệ đến Lâm An nhờ vả thân thích, ai biết vừa đến nhà thúc phụ liền bị cho là bắt quàng làm họ đuổi ra ngoài, ném cho mấy lạng bạc vụn, xem như ăn mày, chặn hai người họ ngoài cửa. Hai huynh đệ mới tới Lâm an, đói khát không chỗ nương tựa, ở trong thành nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau dậy người em liền bộc phát bệnh nặng, da dẻ và tròng mắt đều ố vàng, đồng thời đau bụng không thôi. Ca ca vội vàng ôm đệ mình tới trong y quán cầu xem bệnh.

Bọn họ thấy ở trên đường một nơi tên "Hồi Xuân đường", y quán vẻ ngoài rất lớn, mở cửa giữa con phố phồn hoa, thiết kế thập phần đẹp mắt. Những thanh xà nhà bằng gỗ cổ kính mang theo ý vị khác thường, bên trong tủ thuốc bày ra từng hàng bình gốm chứa dược liệu, so với dược phòng nơi quê nhà bọn họ khí thế hơn nhiều.

Người anh Hứa Lượng nhìn thấy y quán như vậy nên cảm thấy bên trong chắc sẽ có danh y tọa chẩn, vì thế y vôi vàng đưa đệ đệ bị bệnh tới cầu y. Ai ngờ tiến vào Hồi Xuân đường rồi mà y quán này còn không trị cho đệ đệ hắn, đại phu cũng không ra mặt, đã muốn "đuổi" bọn họ ra ngoài, kêu bọn họ đi tìm "y quán khác", khiến Hứa Lượng nhất thời cảm thấy thế gian này quá tối tăm u ám.

Hôm qua mới bị thúc thẩm cự tuyệt ngoài cửa, hôm nay tới cầu y đã bị y quán lớn của Lâm An thành xem thường, cũng bị cự tuyệt ngay bên ngoài cửa, Hứa Lượng tức giận đến mức đầu óc mịt, nhất quyết nháo ầm lên trong y quán.

Bất kể nói cái gì cũng phải làm cho vị đại phu cao cao tại thượng của Hồi Xuân đường đi ra, hạ lòng tự cao mà trị bệnh cho đệ đệ hắn.

"Y quán nhà chúng ta trước mắt không có đại phu.. Ngươi đi tìm y quán khác đi." Vẻ mặt Tiết Thanh Linh có chút gấp gáp. Cậu giải thích nhiều lần, mà đôi huynh đệ này vẫn không tin y quán "vừa lớn vừa khí thế như vậy" của nhà bọn họ thế mà không có lấy một vị đại phu ra chẩn bệnh. Người anh Hứa Lượng chỉ cảm thấy cậu là đang qua loa lấy lệ với bọn họ.

"Hai người các ngươi hẳn không phải là dân địa phương Lâm An.."

"Thì sao?" Hứa Lượng trực tiếp cắt lời cậu. "Người Lâm An thành các ngươi xem thường chúng ta từ thôn quê tới?"

"Không phải, chỉ cần tùy tiện tìm người Lâm An thành hỏi thăm một chút liền biết y quán nhà chúng ta thực ra..." Tiết Thanh Linh thực sự bất đắc dĩ cực kỳ, khuyên bảo vị ca ca này. "Bệnh tình đệ đệ ngươi không nên trì hoãn nữa..."

"Y quán các người còn có lương tâm không? Mau kêu đại phu y quán đến chẩn bệnh cho đệ đệ ta!"

Tiết Thanh Linh lắc lắc đầu, may mà cậu vữa này đã kêu hạ nhân Trương Điền đi Nhạc Khang đường trong thành mời đại phu tới. Chờ đại phu kia đến đây có lẽ có thể chẩn trị cho hai huynh đệ này.

Cậu thở dài một hơi, trong lòng cực kỳ thất vọng. Ai có thể nghĩ tới y quán nhà họ thế mà cần thỉnh một đại phu từ y quán khác tới đây chẩn bệnh chứ...

Còn chẳng phải làm trò cười trong Lâm An thành sao?

Chính tại thời điểm giằng co lại nghe thấy ở trước cửa vang lên một giọng nói trầm ổn mạnh mẽ:

"Bệnh tình của người này đúng là không nên trì hoãn. Vị huynh trưởng này nếu lo lắng cho đệ đệ thì mời nhường lại vị trí."

_____________

May

Cây đại hoàng

Truyện Chữ Hay