Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

chương 17: + 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit, beta: Hanna

Chương : Dược thang

Lại Tử thôn có chừng hai mươi người bệnh, dược thang một ngày cần nấu cũng không ít. Đứng trước mấy túi thảo dược, Bùi Sơ tiện tay cầm lên túi thương thuật, đặt ở chóp mũi ngửi một cái sau đó bẻ một đoạn nhỏ, đem những thứ khác cùng ném vào trong bình thuốc. Học y thuật nhiều năm như vậy, Bùi Sơ đối với dược liệu có thể khống chế vô cùng tốt, tiện tay bốc một nắm hắn liền biết mình cần bao nhiêu và bỏ đi bao nhiêu mà không cần cân lại.

Bởi vì bào chế thảo dược thủ pháp bất đồng, dược hiệu cũng có hiệu quả lớn nhỏ khác nhau. Tự mình bốc thuốc thì càng khống chế lượng thuốc cần thiết tốt hơn.

Tiết Thanh Linh rửa mặt xong xuôi, thay quần áo khác liền thấy Bùi Sơ ở chỗ đó sắc thuốc, cũng tí tởn chạy lại, đợi ở bên cạnh hỗ trợ bốc thuốc, xử lý dược liệu.

Bùi Sơ dùng quạt quạt cho lửa nhỏ xuống, nhìn thấy tiểu ngu xuẩn si mê y học nội tâm bất đắc dĩ thở dài. Hắn thuận tay cầm lấy một nhánh dược liệu, coi như giải buồn mà giảng giải cho Tiết Thanh Linh một ít kiến thức điều hòa dược tính, tiện thể dựa vào dược liệu trên tay nói một chút về một số dược tính đặc thù cho đối phương.

Trình độ hiện tại của Tiết Thanh Linh mới chỉ dừng lại ở mức quan sát bệnh trạng bên ngoài, sử dụng phương thuốc trong sách vở. Bùi Sơ cũng không có nói quá phức tạp, chính là tùy tiện dạy một chút để tạo nền tảng cho tiểu ngốc ngếch này.

Tiết Thanh Linh gật đầu như gà mổ thóc, tỏ vẻ rất là ngoan ngoãn nghe bài.

Giáo viên trong trường khẳng định thích nhất kiểu học sinh ngoan hiểu chuyện nghe lời này.

Bùi Sơ: "..."

Chỉ có điều học sinh ngoan phi thường hiểu chuyện nghe lời này lên lớp dụng tâm nghe giảng, lại dùng phương thức "thi điểm" làm cho người ta cảm nhận được một luồng vô lực và tuyệt vọng sâu sắc.

Sau khi cậu lại quăng ra một câu "Bùi đại phu, ngài nói lại lần nữa đi..."

Lần thứ Bùi Sơ muốn mở miệng khuyên đối phương từ bỏ học y...

Bùi Sơ thoáng nhìn thiên ma bên trong túi thuốc, cảm thấy trái tim mình cũng sắp tê liệt, hắn trong lòng thầm thở dài một cái.

Sau một hồi não nề, Bùi Sơ liền chú ý một chút đến thủ pháp chế dược của Tiết Thanh Linh, rốt cục phát hiện được một số ưu điểm của tiểu lang băm ngu xuẩn này. Mặc dù khả năng bắt mạch chẩn bệnh của đối phương hoàn toàn không đủ để qua cửa, thế nhưng cậu lại cực kỳ có thiên phú trong việc phân biệt dược vị, có thể dễ như ăn cháo phát hiện dược liệu thật giả và vị trí để thuốc. Mà tiện tay vốc một nắm liền có thể lấy được mấy phần có dược hiệu tốt nhất.

Bất kể là lúc sắc thuốc hay điều chế dược cao, Tiết Thanh Linh đem hỏa hậu khống chế rất tốt, đồng thời thủ pháp cực tinh tế, ngay cả Bùi Sơ không nhất định có thể làm được điểm này. Bùi Sơ nhìn Tiết Thanh Linh điều chế Đại bạch cao, không thể không thừa nhận, dược cao đối phương làm ra so với hắn làm còn càng tốt hơn, hình thức cùng dược hiệu càng tốt hơn. Bùi Sơ không có quá cực hạn theo đuổi chế dược sắc thuốc, luôn chính là chỉ chế ra dược liệu có hiệu quả thích hợp, đánh giá "Đạt" là được. Mà tiểu ngu xuẩn làm ra dược cao nên được đánh giá là "Cực phẩm" mới phải.

Liền ngay cả thuốc sắc ra cũng tựa hồ càng có "đầy đủ hương sắc vị" hơn một chút. Tất nhiên, thuốc đắng dã tật, coi như dù có "đầy đủ hương sắc vị" thì cũng vẫn khó uống như thường.

Chẳng qua là từ "phi thường khó uống" biến thành "khó uống" thì mức độ cũng đã hơi hơi giảm bớt một chút rồi.

Vốn với chuyện uống thuốc này không cần quá để ý đến mùi vị. Nhắm mắt lại, quyết tâm một hơi nốc hết, khó uống đến mấy cũng biến thành không trọng yếu nữa.

Bùi Sơ nghĩ nghĩ một chút, vẫn để cho thuốc mà Tiết Thanh Linh sắc ra đưa cho nữ nhân và hài tử trong Lại Tử thôn uống đi.

Tiết Thanh Linh gật gật đầu, đổ thuốc vào trong bát, chia làm hai bát, bưng tới cho Lưu Xuân Phương và Tam oa đang ngồi lột hạt đậu dưới mái hiên.

Lưu Xuân Phương tiếp nhận chén thuốc một hơi uống cạn. Tam oa cũng là hài tử có thể chịu cực khổ, không cần dỗ, thành thật nuốt xuống chén canh thuốc màu nâu đặc quánh kia. Tam oa bẹp bẹp miệng, tuy rằng chén này thuốc vừa đắng vừa nặng mùi vừa khó uống nhưng mùi vị còn đỡ hơn một chút so với chén hôm qua Bùi đại phu đưa.

Có lẽ hôm qua đã uống qua chén thuốc cực kỳ khó uống, chuẩn bị xong tâm lý phải cạn hết "thuốc đắng siêu cấp", mà hôm nay khi uống chén thuốc này liền kinh ngạc phát hiện ra ... thuốc thế mà chuyển thành dễ uống rồi.

Đương nhiên... ọe, vẫn là rất đắng.

Phải rất nỗ lực mới đè được xuống cơn buồn nôn đã dâng tới cổ họng.

Tiết Thanh Linh còn thuận tiện đem Đại bạch cao cậu điều chế tốt kia ra, dùng mảnh trúc sạch quẹt quẹt vài đường, kiểm tra một chút vết sưng trên mặt Tam oa, tựa hồ so với hôm qua liền tiêu biến rất nhiều. Xem ra thuốc của Bùi đại phu thật sự hữu hiệu.

"Tam oa, ngươi cảm thấy thế nào?"

Tam oa nhi gật đầu, nhóc cảm thấy mặt mình so với trước đây có thể cảm giác được nhiều hơn. Buổi sáng ở trong nước soi soi, các mảng trên mặt cũng tan đi không ít, tâm trạng của Tam oa chính là cao hứng.

Bởi vậy, tuy rằng thuốc uống trong miệng rất đắng nhưng trong lòng lại có vị ngọt của hy vọng.

Tiết Thanh Linh ôn nhu cười với tên tiểu tử này, xắn ống tay áo lên trên một chút, cầm thuốc mỡ thoa lên thân thể Tam oa. Công phu trên tay Tiết Thanh Linh tỉ mỉ đến nơi đến chốn, không vụng về tay chân một chút nào, thủ pháp rất tốt, lập tức thoa đều thuốc mỡ phủ lên khắp vùng bị đau.

Tam oa nhi được tiểu ca ca trên mi tâm có một nốt chu sa chí, hình dáng tuyệt đẹp giống như thần tiên bôi thuốc cho liền phi thường vui vẻ, không nhịn được ngâm nga điệu nhạc dân gian mẫu thân khi còn bé dạy, còn mở miệng khen ngợi: "Ca ca, ngươi thật tốt."

Lưu Xuân Phương ngồi bên cạnh vừa lột hạt đậu, vừa thi thoảng nhìn họ bằng ánh ngậm lấy ý cười.

Trước đây trong Lại Tử thôn, cả ngày đều nghe tiếng kêu rên cùng thống khổ, mỗi người đều mang thần sắc tê dại. Mà nói đến đây, nàng cũng là đã lâu không cười ấm áp như vậy, đã lâu không nghe thấy thanh âm tiểu hài tử hưng phấn nhảy nhót.

Đôi mắt Lưu Xuân Phương bị lác, lúc nhìn người mỉm cười như thế có chút làm người ta hoảng loạn khiếp sợ.

Tiết Thanh Linh vào khoảnh khắc đối diện đôi mắt của nàng kia tuy rằng sửng sốt một chút nhưng vẫn nở một nụ cười xán lạn với đối phương.

Lưu Xuân Phương nhìn thấy nụ cười của cậu, trong lòng ấm áp, nhiệt độ nơi hốc mắt dần dần dâng lên, rất là cảm kích Tiểu Tiết công tử trước mắt cùng Bùi đại phu. Tiểu Tiết công tử và Bùi đại phu đều là người tốt.

Tiết Thanh Linh bôi xong thuốc cho Tam oa, lúc chuẩn bị rời đi, Lưu Xuân Phương không nhịn được gọi cậu lại, liên tục nói lời cảm ơn.

Tam oa cũng nãi thanh nãi khí nói: "Cám ơn ca ca".

Tiết Thanh Linh hai má đỏ hồng, xấu hổ nói, "Không cần cám ơn ta, kia đều là công lao của Bùi đại phu, ta cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi..."

Lưu Xuân Phương mỉm cười ôm Tam oa, nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của tiểu song nhi không nhịn được trêu ghẹo nói: "Là muốn cảm tạ Bùi đại phu, phu quân nhà Tiết công tử ngài y thuật thật giỏi, thảo nào có thể lấy được mỹ phu lang xinh đẹp như vậy..."

Tiết Thanh Linh sắc mặt lập tức bạo hồng, cuống quít xua tay lắc đầu, "Không không không, Bùi đại phu không phải phu quân ta, hiểu lầm, hiểu lầm."

Nghe lời này của Tiết Thanh Linh, Lưu Xuân Phương tuy rằng không nói cái gì nữa, nhưng vẫn dùng một loại ánh mắt ám muội "bây giờ không phải song trong tương lai chưa chắc đã không phải" nhìn Tiết Thanh Linh, đem Tiết Thanh Linh hù chạy.

Tiết Thanh Linh trên mặt dường như đốt lên một cây đuốc, đốt từ hai má đến mang tai. Cậu ngơ ngác chạy trở về bên cạnh lò thuốc, nhìn ngọn lửa đang cháy rừng rực đến ngẩn người. Tuy rằng người đang ở đây sắc thuốc mà đầu óc lại từ lâu đã không biết bay đến nơi nào. Dựa vào bản năng tự nhiên của cơ thể, Tiết Thanh Linh hoảng hoảng hốt hốt tới bưng bình thuốc, lại nhất thời không chú ý, ngón trỏ bên tay phải khẽ lướt qua lớp vải cách nhiệt, chạm phải thân bình nóng hổi. Tiết Thanh Linh bị nóng hít khí một tiếng, nhanh chóng rụt tay trở về.

Ngón tay trỏ của cậu trên chỗ bị bỏng rát vừa nóng vừa ngứa, rất nhanh liền nổi lên một cái mụn nước trắng rất lớn, vết phồng rộp đã sưng tấy lại rất đau.

Bùi Sơ lúc này vừa mới đi bưng thuốc châm cứu cho bệnh nhân trở về, phát hiện ra tay Tiết Thanh Linh liền vội vàng gọi người qua một bên, dùng kim châm đâm lên vết phồng rộp cho cậu, rồi đắp lên một lớp thuốc chữa bỏng, đơn giản băng bó một chút, an ủi đối phương vài câu: "Không có chuyện gì, một hai ngày là ổn, sẽ không lưu vết sẹo."

Tiết Thanh Linh ôm ngón tau được băng bó tốt vào trong ngực, ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc này ánh nắng đã bắt đầu ló rạng, Tiết Thanh Linh không có mặc áo choàng, trên người vẻn vẹn chỉ mặc một bộ xiêm y mùa xuân màu trắng nhạt, chính giữa eo được trang trí bằng một đoạn tua rua màu xanh. Vốn Tiết Thanh Linh hai má đỏ bừng bừng, nhưng sau khi thấy Bùi Sơ đến, nhiệt độ trên mặt trái lại bị cưỡng ép hạ xuống. Ánh mắt Tiết Thanh Linh mơ hồ chớp động, không dám nghĩ quá nhiều. Cậu khịt khịt cái mũi nhỏ, làn da hai má như tuyết trắng lộ ra chút ửng hồng, như là một quả vải tươi mới được bóc bỏ.

Bùi Sơ thấy dáng vẻ ngoan ngoãn gật đầu của cậu như động vật lông xù nhỏ bé, trong lòng hơi động, cảm thấy đối phương như một tiểu sư đệ nghe lời hiểu chuyện, không nhịn được muốn vỗ vỗ vai của cậu, sờ sờ đầu cậu một chút. Mà lúc chuẩn bị vươn tay Bùi Sơ dường như nghĩ tới cái gì, khắc chế bản thân, chỉ dặn dò: "Trên tay có vết thương, hai ngày nay không được bôi thuốc cho ai hết, không được tiếp xúc quá gần với bệnh nhân."

"Vậy ta liền ở đây sắc thuốc, điều chế dược thuốc mỡ là được."

"Ân, ngươi cẩn thận một chút, đừng để tiếp tục bị bỏng."

Tiết Thanh Linh gật đầu, cậu sợ người trước mắt cảm thấy cậu tay chân vụng về, vì vậy lại bổ sung một câu: "Bùi đại phu ngài yên tâm đi, Thanh Linh không có ngốc như vậy, sẽ không phạm cùng một sai lầm lần thứ hai."

Bùi Sơ: "..."

Vậy mà hắn vẫn cảm thấy tiểu ngốc ngếch trước mắt này có bao nhiêu ngốc.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 】

【 đếm ngược tử vong: Sáu mươi canh giờ 】

Trong Lại Tử thôn bận bịu một hai ngày, Bùi Sơ đã khống chế được bệnh tình của chừng hai mươi bệnh nhân trong thôn. Chỉ cần uống thuốc đúng hạn chờ đợi bệnh tình thuyên giảm, vì vậy Bùi Sơ liền có nhiều thời gian rảnh hơn, hắn một mình đi tới thôn phụ cận định tiếp tục hành y chẩn bệnh.

Lại Tử thôn mặc dù được xây ở địa phận thuộc quyền sở hữu của Trường Dao thôn song trên thực tế, Lại Tử thôn cách Trường Dao thôn một khoảng nhất định. Hoặc là nói, Lại Tử thôn ban đầu được xây dựng ở một vùng đất rách nát không một bóng người.

Bùi Sơ một thân khinh công bất phàm, trước còn ở Vạn Hoa cốc ban ngày không có chuyện gì, thường dùng khinh công nhảy lên "Tam tinh vọng nguyệt", từ Tinh trú vạn hoa hải một đường dùng khinh công bay vút lên trên, mãi đến tận nóc Trích Tinh lâu ở tầng cao nhất của Tam tinh vọng nguyệt. Đứng ở địa phương cao nhất Vạn Hoa cốc, nhìn xuống dưới Tinh trú vạn hoa hải mọc đầy kì hoa dị thảo dưới ánh mặt trời rực rỡ, cùng với một mảnh sóng nước dập dờn trong Lạc Tinh hồ phát ra ánh lưu quang lấp lánh .

Tinh trú vạn hoa hải: vạn hoa cốc có một biển hoa vô cùng rực rỡ, ban ngày không phân biệt nổi màu sắc, nhưng ban đêm lại phát ra ánh sáng kỳ dị như ánh sao, nên gọi là biển sao. Còn hồ Lạc tinh là ở chính giữa vạn hoa hải. Các bạn có thể tìm hiểu thêm về bối cạnh vạn hoa cốc ở:

Đứng trên nóc Trích Tinh lâu, ngắm hoàng hôn rực rỡ, đợi đến khi màn đêm buông xuống, vạn dặm không mây, vậy liền giống như đặt mình giữa bầu trời, vươn người một chút là có thể hái lấy những vì sao...

Bùi Sơ ở trong đầu nhớ lại những chuyện cũ, bất tri bất giác dùng khinh công lướt đi mấy dặm đường. Hắn đứng ở trước cửa Trường Dao thôn, trong thôn khói trắng lượn lờ, tiếng gà gáy từng trận, còn có tiểu hài tử vòng quanh guồng nước đuổi đánh nô đùa, lại có mấy nam nhân nữ nhân trong tay cầm nông cụ, hoặc chuẩn bị xuống ruộng hay dự định về nhà. Tóm lại chính là một cảnh tượng nông thôn điền viên hạnh phúc đàn ông làm ruộng phụ nữ dệt vải.

Thế nhưng...

Thời điểm bọn họ nhìn thấy Bùi Sơ, tất cả đều như cùng thấy ôn thần chạy tán loạn tránh né.

Edit, beta: Hanna

Chương : Sôi trào

"Là người kia sao? Cái người mặc trang phục trắng."

"Chính là hắn, từ trong Lại Tử thôn tới đây..."

"Tuy nói đại phu nhưng hắn trong Lại Tử thôn tới, không chắc trên người hắn mang theo cái gì. Vạn nhất đến gần hắn trên người ngươi cũng lây phải bệnh hủi thì chính là tàn tật tay chân đó."

...

Một nữ nhân mặc áo vải ôm lấy hài tử trong lồng ngực mình, che miệng đứa trẻ, chân bước vội vã về cửa viện, tay cấp tốc cầm lấy then cửa cài lại, vỗ vỗ mông hài tử nhỏ giọng nhắc nhở oa nhi vào trong phòng, "Không chơi nữa, mau vào nhà đi."

Cửa viện từng nhà từng nhà liên tiếp đóng lại, nhất thời trong thôn vắng vẻ không ít, tiếng gà gáy càng rõ ràng hơn, giữa những tiếng gà gáy là tiếng chó sủa inh ỏi lúc xa lúc gần, thi thoảng còn tiếng người túm năm tụm ba bàn luận xôn xao. Có kẻ có lá gan lớn thích xem nào nhiệt, núp ở trong góc nhỏ của cửa sổ dưới hiên nhà, nghển dài cổ, lén nhìn hành động của bạch y nhân bên ngoài.

Đối với người trong Trường Dao thôn mà nói, Lại Tử thôn thật không là địa phương tốt đẹp gì. Lúc thường cha mẹ nạt nộ tiểu hài nhi trong nhà liền hay dùng lời hù dọa rằng "Không nghe lời liền đem ngươi nhốt lại trong Lại Tử thôn". Hết thảy thôn dân đều cảm thấy tiến vào Lại Tử thôn chính là bước một chân vào Diêm Vương điện, bị đoạt đi một nửa cái hồn, cơ thể dần biến thành hình dạng của quỷ, tay chân mục nát, chỉ còn dư lại thân xác người không ra người quỷ không ra quỷ sống tạm trên nhân thế.

Ngày thường không ai nguyện ý tới gần địa phương quỷ quái như Lại Tử thôn.

Ai cũng sợ bị lây phải lệ phong bệnh khủng khiếp đó.

Bùi Sơ: "..."

Lần đầu tiên hắn bị người ta đối xử như ôn thần vậy.

Thôn trưởng Trường Dao thôn Tần Đại Ngưu mời Bùi Sơ về nhà mình. Làm trưởng thôn, Tần Đại Ngưu so với những người khác trong thôn hiểu rõ hơn tình huống của Lại Tử thôn, đương nhiên với lệ phong bệnh ông cũng hiểu biết nhiều hơn so với thôn dân. Lệ phong bệnh này tuy rằng có thể truyền nhiễm, song khả năng lây truyền giữa người với người xác suất không cao. Nếu Bùi Sơ đã sống ở trong Lại Tử thôn hai ngày mà thân thể vẫn khỏe mạnh vậy chứng tỏ hắn ta không bị lây bệnh gì cả.

Tần Đại Ngưu còn nghe Trương thợ săn canh giữ ở trước Lại Tử thôn nói, bệnh nhân trong thôn uống thuốc ăn dược của Bùi đại phu thuốc, bệnh trạng liền thuyên giảm không ít...

Điều này mang nghĩa đối phương nói không chừng thật có thể chữa khỏi lệ phong bệnh.

Cũng là một đại phu tốt y thuật cao minh.

Trong nhà Tần Đại Ngưu có một tiểu nhi tử tên Tần Quang, hiện đã tám tuổi. Tiểu Tần Quang hai năm trước sốt cao, liên tục ba ngày ba đêm, cuối cùng tuy người đã cứu về được nhưng không phát ra được âm thanh nào. Tần Đại Ngưu mang theo tiểu nhi tử đột nhiên bị câm tìm tới rất nhiều đại phu. Các đại phu người người đều xua tay nói trị không được, vì thế phu thê Tần Đại Ngưu chỉ có thể từ bỏ chữa trị cổ họng cho Tần Quang.

Hiện tại, vợ Tần Đại Ngưu nghe nói Bùi Sơ thế mà có thể trị lệ phong bệnh cho người bên trong Lại Tử thôn, trong lòng không nhịn được nổi lên tâm tư muốn thỉnh Bùi đại phu trị liệu cổ họng tiểu nhi tử cho nhà bà.

Tần Đại Ngưu vẫy vẫy tay với tiểu nhi tử đang co rụt lại trong vòng tay thê tử, gọi cậu con trai nhỏ ra trước mặt, vỗ vai tiểu nhi tử, hướng Bùi Sơ nói: "Bùi đại phu, mong ngài xem đứa nhỏ Tiểu Quang này còn có thể mở miệng nói chuyện hay không giúp ta."

Tiểu nhi tử Tần Quang nhà trưởng thôn lớn lên thật thà hàm hậu, hai tai rất lớn, trông phi thường có phúc. Bùi Sơ kêu đứa nhỏ này ngửa đầu há miệng, kiểm tra cho đứa nhỏ một chút xong phát hiện dây thanh quản của đứa nhỏ bị hao tổn, bộ phận phát ra âm thanh uể oải suy yếu. Tiểu hài tử không phát ra được chữ nào, bị mất tiếng hoàn toàn.

"Bùi đại phu, ngài xem xem, có thể trị không?" Lúc Bùi Sơ kiểm tra Tần Quang xong, phu thê trưởng thôn bên cạnh đã sớm khắc chế không nổi mà hỏi.

Bọn họ vừa muốn biết kết quả, vừa sợ biết được kết quả.

Bùi Sơ trầm ngâm suy tư phút chốc. Ngay khi phu thê trưởng thôn cho rằng đối phương muốn nói "Không thể" thì Bùi Sơ mở miệng nói: "Có thể làm cho đứa nhỏ này nói chuyện lại. Chỉ bất quá cổ họng nó bị hao tổn nghiêm trọng, mặc dù khôi phục cũng chỉ có thể phát ra âm thanh khàn đặc hơn bình thường..."

Vừa nghe hắn nói lời này, phu thê trưởng thôn kích động ôm lấy hài tử, hai tay run run, trong miệng không ngừng lặp lại lẩm bẩm: "Có thể nói ra lời là tốt rồi, có thể nói chuyện là tốt rồi..."

Dây thanh quản của Tần Quang bị hao tổn nghiêm trọng, Bùi Sơ trước tiên dùng ngân châm kíƈɦ ŧɦíƈɦ huyệt vị nơi cổ họng đứa bé, sau đó dạy cho Tần Quang mấy cái động tác vận động khoang ngực cùng ổ bụng phát ra âm thanh, để đứa nhỏ vận động cơ thịt cổ họng rèn luyện làm thế nào để phát ra tiếng. Ngoài ra, hắn khai một phương thuốc, đôi mắt đào hoa ưa nhìn của Bùi Sơ đảo qua phương thuốc từ đầu tới đuôi, đánh giá một chút rồi dặn rằng: "Đúng lúc những dược liệu này Lại Tử thôn bên kia đều có, ngày mai ta thuận tiện đun thuốc rồi mang đến cho nó."

Tiết Thanh Linh cái tiểu ngu xuẩn đang coi chừng lửa độ kia là một dược liệu đại gia, cơ hồ như muốn dời cả tủ thuốc nhỏ đến Lại Tử thôn, vừa đi theo Bùi Sơ chữa bệnh cho người trong thôn, vừa dựa vào các loại dược liệu cùng Bùi Sơ học phân biệt thuốc.

"Không không không, cái này làm sao được a Bùi đại phu. Ngài đem phương thuốc cho chúng ta, chúng ta tự đi bốc thuốc tự sắc, làm sao có thể phiền phức ngài đây, quá phí phạm công phu rồi."

Bùi Sơ liếc mắt nhìn Tần Quang mới tám tuổi, lắc lắc đầu. Bát dược thang được nấu ra từ thành phần trong đơn thuốc này mùi vị cực kỳ một lời khó nói hết, lấy hai vị chủ đạo là cay và đắng chát, còn có thêm chút vị chua, thành phẩm so với độc dược còn khó hơn uống gấp trăm lần. Người lớn còn có thể miễn cưỡng nuốt xuống chứ tiểu hài tử như này thì chỉ có chịu khổ thôi.

Đứa nhỏ mới bảy tám tuổi mà phải chịu cực khổ nhiều như vậy cũng vô cùng đáng thương.

Bùi Sơ muốn cho tiểu hài tử giảm bớt chút khổ sở, định nhờ Tiết gia tiểu công tử tới giúp hắn sắc thuốc. Tiết Thanh Linh nấu dược thang, tuy rằng mùi vị không thể cứu vớt được bao nhiêu nhưng so với dược thang đôi vợ chồng Tần gia nghiệp dư này nấu ra thì đậm đặc và nhẹ mùi hơn chút, người uống thuốc cũng có thể chịu ít tội hơn chút.

Tiểu ngu xuẩn Tiết Thanh Linh kia một lòng muốn trị bệnh cứu người, không biết làm sao y thuật so với đứa ngốc còn không bằng. Để cho cậu giúp hắn sắc thuốc, cũng coi như là tham gia trị bệnh cứu người đi?

Mỗi lần nghĩ tới Tiết Thanh Linh, Bùi Sơ liền không nhịn được muốn đưa tay lên nhu nhu mi tâm. Hắn miễn cưỡng khống chế lại tay chính mình đặt ở phía sau, hướng phu thê Tần Đại Ngưu trước mắt nhàn nhạt nói: "Lại Tử thôn hiện tại mỗi ngày đều đốt lò nấu thuốc, nấu thêm một phần thuốc ngược lại cũng không thành vấn đề gì. Các ngươi nếu là băn khoăn liền đi tìm hạ nhân Tiết phủ giao tiền dược liệu, lại tới trước mặt Tiết gia tiểu công tử mà cảm tạ hắn."

Bùi Sơ nhìn ra Tiết gia tiểu công tử thích nhất là nghe bệnh nhân cảm tạ cậu đã tận tâm cứu chữa cho mình.

Thế nhưng cậu lại không có bản lĩnh trị bệnh cứu người đó.

Nghe Bùi Sơ nói vậy Tần Đại Ngưu tuy rằng không hiểu Tiểu Bùi Đại phu có tính toán gì nhưng ông ta cũng "tự cho là" hiểu được một số chuyện, liền vội vàng nói: "Vâng, vâng, nhất định sẽ hảo hảo cảm tạ hai vị phu phu các ngài."

Khẩu âm của Tần thôn trưởng có chút giọng địa phương, Bùi Sơ không dám chắc có thể nghe rõ vài từ cuối cùng đối phương nói, chỉ cho là lúc ông ta nói chuyện bị nhịu một cái, chắc là muốn nói hai từ đại phu đi.

Vì thế hắn gật đầu rồi rời đi.

Trong Trường Dao thôn này ngoại trừ nhà thôn trưởng phỏng chừng chắc sẽ không có ai tới tìm hắn chữa bệnh.

【 kí chủ: Bùi Sơ 】

【 điểm trị liệu: 】

【 đếm ngược tử vong: Năm mươi tám canh giờ 】

Bùi Sơ thấy vậy trái lại cũng không hoảng hốt, hắn thầm tính toán đợi thêm một hai ngày nữa sẽ xuất hiện biến hóa.

Người trong thôn nhìn thấy Bùi Sơ từ trong nhà Tần Đại Ngưu đi ra, đến vài ngày sau vẫn còn tránh né với người nhà thôn trưởng, sợ mình không cẩn thận cũng nhiễm phải bệnh gì.

"Bùi đại phu kia tự mình chữa bệnh cho nhi

tử câm của thôn trưởng?"

"Đứa bé kia đã không nói tiếng nào hai năm, có thể trị được sao?"

"Trước mời nhiều đại phu như vậy đều nói trị không được, chắc có lẽ cũng là bó tay đi..."

Nhưng mà qua hai ngày sau, tiểu nhi tử Tần Quang nhà thôn trưởng thật có thể phát ra âm thanh rồi! Có người chính tai nghe thấy Tần Quang trong sân nhà thôn trưởng mở nói chuyện, chỉ có điều thanh âm kia như là bị ép ra từ trong cổ họng, khàn khàn đặc rít khó nghe, giống như âm thanh khi đang chà sát một mảnh gỗ lên sàn nhà vậy, phi thường chói tai.

Tuy rằng âm thanh khó nghe, mà tóm lại không phải câm!

"Nghe nói không? Nhi tử nhà thôn trưởng không bị câm nữa."

"Bùi đại phu đó thật sự có chút bản lãnh!"

"Ta tới nhà thôn trưởng lắng nghe, Tần gia tiểu oa nhi đúng là có thể phát ra âm thanh, nhưng mà cũng chỉ có thể a a nha nha nói chút, cũng chẳng khác gì người câm cả..."

Vào ngày tiểu nhi tử nhà Tần thôn trưởng có thể phát ra âm thanh khàn khàn kia, còn có một cái tin khác nổ tung bên trong Trường Dao thôn, đó chính là —— bệnh lệ phong trên người Tam oa của Lại Tử thôn đã được trị hết!

Lần này, thôn dân Trường Dao thôn sôi trào.

Ai cũng không tưởng tượng nổi, loại bệnh như sống ở trong địa ngục thế mà có thể được đại phu chữa khỏi!

Bạch y đại phu kia quả nhiên y thuật cao minh!

Trường Dao thôn có một thôn dân, họ Tôn, tên là Tôn Minh, năm nay hai mươi tuổi. Tôn Minh này vốn là con trai độc nhất trong nhà, thế nhưng cha mẹ mất sớm, nhà hắn chỉ còn lại một mình hắn. Hiện tại cha mẹ trưởng bối ai cũng không có, thui thủi một người ở trong thôn sống qua ngày, không cha không mẹ tứ cố vô thân. Người đoán mệnh cũng nói hắn mệnh cứng, gia đình khác không dám đem nữ nhi gả cho hắn bởi người mệnh cứng, khắc phụ khắc mẫu sẽ khắc thê.

Bởi vậy, cho tới bây giờ Tôn Minh vẫn còn độc thân. Gia đình hắn có hai mẫu ruộng, còn có phòng ở, hắn ở trong thôn cũng coi như là áo cơm không lo, một người ăn no, cả nhà không đói, cũng có thể nói là ung dung tự tại. Chỉ có điều, mấy ngày gần đâty trên người hắn xuất hiện bệnh chứng.

Hai ngày trước, Tôn Minh một mình lên núi bắt được một con thỏ hoang, hắn cao hứng vô cùng, cầm theo con thỏ chạy xuống núi. Ngày xuân lạnh thấu xương, Tôn Minh ỷ vào chính mình tuổi trẻ cường tráng, một thân như lửa căn bản không sợ gió lạnh, liền cả cái nón rộng vành cũng không mang, từ nơi hàn phong chạy về phía nhà mình. Đến khi về được đến nhà, mặt đều bị gió lạnh thổi cứng.

Tôn Minh cột chắc thỏ rồi ném vào rạ trong đống rơm, thản nhiên vỗ mặt, cũng không coi là chuyện gì to tát. Vậy mà từ khi ngày hôm đó, khuôn mặt của hắn thỉnh thoảng đau đớn một lúc. Đang làm công việc dang dở, trên mặt liền truyền đến một trận co giật đau nhức như đao cắt, gió lạnh bên ngoài xuyên qua cửa sổ thổi lên trên mặt, cơn đau liền tăng lên gấp bội. Phải lấy khăn lông nóng đắp một chút mới có thể giảm bớt thống khổ.

Tôn Minh trừu rút khóe miệng, liên tục hít vài ngụm khí, dùng khăn nóng đè lại hai bên má, nhịn xuống từng trận co giật đau đớn liên tiếp kia. Hắn đã dùng khăn lông nóng đắp một ngày, cơn đau trên mặt vẫn không chuyển biến tốt, Tôn Minh nghĩ muốn tìm đại phu đến xem mặt chohắn.

Vừa mới ra ngoài cửa liền nghe thấy người trong thôn nói về Bùi đại phu trong Lại Tử thôn, nói đại phu không chỉ có giúp nhi tử nhà thôn trưởng từ người câm biến thành phát ra tiếng, còn chữa lành cho một bệnh nhân lệ phong trong Lại Tử thôn, hiển nhiên y thuật phi thường cao...

"Kia Tiểu Bùi Đại phu tuổi còn trẻ mà y thuật lại thật tốt."

"Trên người ta có chút bệnh vặt đau nửa đầu, muốn tìm kia Bùi đại phu thử trị liệu một phen. Nhưng nghe nói đại phu ngày thường đều ngụ tại Lại Tử thôn, ta đành không dám đi..."

Lại Tử thôn đối với người trong Trường Dao thôn mà nói, chính là tuyệt đối tử địa, so với bãi tha ma còn đáng sợ hơn.

Tôn Minh nghe thôn dân nghị luận liền cảm thấy Bùi đại phu này nhất định có thể trị khỏi mặt của hắn, vì thế hắn hôm nay muốn tới Lại Tử thôn tìm Bùi đại phu xem bệnh.

Về phần lệ phong bệnh đáng sợ kia... Từ nhỏ đến lớn người chung quanh đều nói Tôn Minh mệnh cứng, khắc cha mẹ lẫn vợ con, Tôn Minh vẫn cảm thấy chính mình mệnh cứng như vậy, lệ phong bệnh hẳn là chẳng làm gì được hắn. Còn bản thân Lại Tử thôn thì có gì đáng sợ chứ.

Đi thì đi thôi.

March

Thương thuật nè

thiên ma

tam tinh vọng nguyệt các

Truyện Chữ Hay