Phải nói là nghiệt duyên của Thanh Hoa và Bắc Đại () đã bắt đầu từ rất lâu về trước và vẫn tiếp tục kéo dài đến hiện tại.
Đầu tiên phải nói cứ vào mỗi năm tuyển sinh, hàng xóm Thanh Hoa đều cùng Bắc Đại tranh nhau cướp người về trường mình.
Kế đến, vì cái gì mà mọi người luôn gọi hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại là Thanh Hoa Bắc Đại mà không phải là Bắc Đại Thanh Hoa?
Này không phải cho rằng trường Bắc Đại chúng tôi thấp hơn Thanh Hoa một bậc à?
Không chỉ dừng lại ở đó, Thanh Hoa Bắc Đại nghiệt duyên từ trong ra ngoài.
Ví như dân Thanh Hoa mỗi khi ra ngoài làm chuyện xấu sẽ tự xưng mình học Bắc Đại và ngược lại...
Hành động này có thể thiếu đạo đức tới mức nào.
() Bắc Đại là viết tắt của Đại học Bắc Kinh. Mình sẽ dùng từ "Bắc Đại" xuyên suốt cả câu truyện luôn nha.
Đoàn Triết hận Thanh Hoa đến thấu xương. Năm đó không biết tên ngu ngốc nào chạy vượt đèn đỏ, bị cảnh sát bắt được lập biên bản, nhưng hắn lại điền thông tin là sinh viên Bắc Đại cùng tên của cậu. Sau đó, chuyện này còn đến tai nhà trường khiến Đoàn Triết bị phê bình.
Vì vậy, Đoàn Triết quả thực là hận đến tận xương tuỷ.
"Thật quá đáng! Bọn Thanh Hoa làm như thế có khác nào khiến người ngoài ấn tượng xấu về Bắc Đại chúng ta? Đã vậy còn dám dùng tên của tôi?"- Đoàn Triết giận dữ hét lên.
"Đoàn Triết ông cũng đừng có tức quá. Dù gì ông cũng là chủ tịch hội sinh viên mà, vì vậy bọn nó đều biết rõ ông." - Bạn học A ở bên cạnh an ủi.
"Đúng đúng đúng, điều đó chứng tỏ ông rất nổi tiếng. Lần sau cứ báo với chủ tịch hội sinh viên của bọn họ là được, dù sao mấy chuyện thiếu đạo đức hơn thế này bọn họ cũng không phải là chưa từng làm."- Bạn học B phụ họa.
Đoàn Triết cũng nghĩ đến ý này, cùng lắm thì "cắn nhau đến chết" thôi. Nghĩ như vậy, tâm tình của Đoàn Triết thoải mái hơn không ít.Tháng sau sẽ có bữa tiệc chung giữa hai trường Thanh Hoa và Bắc Đại. Tuy nói rằng Thanh Hoa Bắc Đại, à không, là Bắc Đại Thanh Hoa đấm nhau không thôi, nhưng giữa hai trường vẫn có tình nghĩa với nhau, vẫn giữ mặt mũi cho nhau.
Tới lúc đó sẽ dạy cho bọn Thanh Hoa cách làm người, Đoàn Triết xoa xoa tay, hung tợn nghĩ.
Địa điểm mở họp được chọn là ở phòng họp Bắc Đại. Phòng họp được chia thành hai nửa một cách thật vi diệu, một nửa là dân Thanh Hoa, còn một nửa là dân Bắc Đại, ngồi đối diện nhau. Tưởng như chỉ cần chạm vào một chút là chiến tranh sẽ nổ ra.
Bên Thanh Hoa đều đã tới đông đủ, hội sinh viên đã tới, chỉ trừ... chủ tịch hội sinh viên của bọn nó.
Chậc, cuộc họp này có thể tuỳ ý đến trễ sao? Đoàn Triết cười lạnh.
"Được rồi, ai đến trễ nữa chúng ta cũng đều mặc kệ. Hiện tại chúng ta bắt đầu cuộc họp..."
Đoàn Triết còn chưa nói xong liền bị cắt lời: "Xin lỗi, tôi tới trễ."
Đoàn Triết liếc mắt nhìn một cái, thấy người đến mang áo khoác gió màu đen, vai rộng eo thon, chiếc cằm góc cạnh tuyệt đẹp, tóc tai có chút rối bời nhưng không ảnh hưởng đến toàn thể khuôn mặt.
Chỉ là nhìn không có tinh thần, có vẻ như thích thức đêm.
Đoàn Triết có chút không vui, giọng điệu cảnh cáo: "Bạn học này, cậu đã đến muộn."
Chàng trai khoác áo gió quả nhiên có chút mỏi mệt, tiếp chuyện: "Tôi biết rồi, xin lỗi rất nhiều."
"Chủ tịch, anh mới từ công ty thực tập chạy tới đây ư?"- Có người ở Thanh Hoa- phía đối diện- hỏi.
Chàng trai mặc áo gió ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy phiền muộn: "Giám đốc áp bức thực tập sinh khiến tôi phải tăng ca cả đêm hôm qua cho nên hôm nay tinh thần không được tốt lắm, mong mọi người thứ lỗi."
Ra là tăng ca, Đoàn Triết nghĩ như vậy dần hạ hoả.
Mới là sinh viên đại học mà đã có thể trở thành thực tập sinh, Đoàn Triết trong lòng ít nhiều có chút kính nể.
Đoàn Triết cười cười, tiếp đón một tiếng: "Được rồi, mời chủ tịch Tô ngồi. Phía dưới chúng ta tiếp tục. Đầu tiên nói đến diện tích, tính đến số lượng sinh viên của hai trường, tôi kiến nghị nên chọn hội trường của trường chúng tôi làm nơi tổ chức. Mọi người cảm thấy như thế nào?"
"Hội trường..." Tô Dương rũ đầu, lười biếng mà lên tiếng, mê man nói: "Nhân số không phải là vấn đề, chúng ta phải suy xét đến những tình huống bất ngờ. Ví dụ như khi có sự cố xảy ra, hội trường là khoảng sân rộng lớn, vị trí các cửa thoát hiểm đều bất lợi khi sơ tán quần chúng, dễ dàng khiến mọi người giẫm đạp lên nhau. Tuỳ theo quy mô sân khấu, tôi nghĩ có thể tiến hành ở sân thể dục ngoài trời..."
Đoàn Triết không thể không thừa nhận, Tô Dương rất cẩn thận, suy xét cũng thật chu toàn, đều đã suy tính đến trường hợp các sự cố ngoài ý muốn xuất hiện, cũng cân nhắc tới ưu và nhược điểm của Bắc Đại và Thanh Hoa.
Nhưng cái gì cơ? Thanh Hoa tụi bây vẫn cần phải được dạy dỗ?Cuộc họp chớp mắt kéo dài tới buổi tối.
Một đám hội viên gào khóc nhìn chủ tịch của bọn họ mà đòi ăn, Chủ tịch tan họp nhanh lên, bọn em đói lắm rồi.
Đoàn Triết nhìn lướt qua bọn họ, đói cái gì mà đói, nhìn xem hàng xóm Thanh Hoa có kêu đói không?
"Chủ tịch, chúng em đói bụng."- Bên phía hàng xóm Thanh Hoa có người nói.
"Em cũng đói."- Có người vội vã hùa theo.
"Tôi cũng vậy."
"Ồ? Các cậu đói bụng rồi sao?"- Tô Dương tính tình dễ chịu nói, "Tới chỗ này cũng không còn gì nhiều nữa, có thể đi ăn cơm trước không?"- Tô Dương nhìn Đoàn Triết hỏi.
Hội viên các cậu sao lại hỏi tôi làm gì?
"Cũng không còn gì nhiều, vậy tan họp đi."- Đoàn Triết vừa nói vừa phân loại tài liệu.
"Vậy để tôi mời các cậu bữa này." Tô Dương nói xong, phía dưới lập tức có người hoan hô vạn tuế.
Còn dám hối lộ?
Tô Dương chuyển hướng sang Đoàn Triết: "Cậu muốn đi không?"
Đoàn Triết nghiến răng nghiến lợi: "Đi, nhất định phải đi." Tôi muốn xem xem cậu tính giở trò gì.Nhà hàng được chọn nằm ở bên cạnh Bắc đại, Đoàn Triết đã từng đến đó, cái gì cũng ổn, ngoại trừ chi phí đắt đỏ.
Aiz, không hổ là tư bản chủ nghĩa.
Tới nhà hàng thì chỗ ngồi liền không còn nghiêm túc như trong cuộc họp, Thanh Hoa Bắc Đại đều ngồi lộn xộn với nhau, nói chuyện phiếm, tán gẫu về cô nàng xinh đẹp.
Đoàn Triết trợn mắt há hốc mồm nhìn đám hội viên không có tiền đồ này. Nói cùng nhau cùng Thanh Hoa quyết tử đâu rồi?
"Chủ tịch, ông xem, kỳ thật chỉ có ông có mâu thuẫn với Thanh Hoa thôi. Chúng ta không phải không thể thua dưới tay của tư bản chủ nghĩa. Bọn họ vẫn đi theo cậu mà."- Trần Mặc nhỏ giọng nói.
Nhưng tôi không nghĩ như các cậu.
"Chủ tịch Đoàn đến rồi à? Vị trí này là của anh đấy."- Có người tiếp đón Đoàn Triết nói, thuận tay chỉ vào vị trí bên cạnh Tô Dương.
Đoàn Triết khẽ tặc lưỡi, miễn cưỡng ngồi bên cạnh Tô Dương.
Tô Dương mang theo ý cười nhìn Đoàn Triết liếc mắt một cái. Đoàn Triết rùng mình, mày nhìn tao làm gì, đừng cho là ta không biết đám Thanh Hoa tụi bây toàn là lòng dạ đen tối.
Tô Dương yêu cầu mọi người gọi vài món, có người nói: "Chủ tịch à, uống chút bia đi. Ăn không như vậy thì chán lắm."
Tô Dương không đáp, hỏi lại Đoàn Triết: "Cậu có thể uống bia không?"
Đoàn Triết liếc hắn một cái, hỏi tao làm gì? Tao và mày có thân thiết gì đâu!
Tô Dương thấy Đoàn Triết không trả lời, làm như cam chịu, nói: "Gọi đi, muốn uống gì thì uống."
Một lúc sau, Tô Dương uống nhiều hay ít Đoàn Triết đều không để ý, chỉ thấy trên bàn hết lon này đến lon khác. Mọi người đều tới chuốc rượu Đoàn Triết và Tô Dương nhưng Đoàn Triết không uống bia nên tất cả đều là Tô Dương uống giúp cậu.
Tụi bây đang uống bia thay cơm à?
Quả nhiên, Tô Dương đã say. Mặt đỏ bừng bừng, trông có vẻ là ngủ rồi.
"Ách... chủ tịch Đoàn... Cậu có thể hộ tống Tô Dương trở về không?"- Có người nói, "Chúng tôi giúp các bạn học nữ trở về trước."
Sợ là các bạn học nữ không muốn các cậu đưa về đâu.
Đoàn Triết trả lời: "Được thôi, địa chỉ ở đâu?"
"Cậu ấy ở căn hộ ở phố XX, cậu cứ đưa đến đó là được."- Có người nói.
Đoàn Triết hỏi thăm xong địa điểm, nửa chạy nửa kéo Tô Dương đến căn hộ.
"Tỉnh tỉnh mau, đến nhà cậu rồi đó."- Đoàn Triết vỗ vỗ mặt Tô Dương.
Không hề phản ứng.
Hơn nữa còn ngủ rất sâu.
Đoàn Triết tiếp tục vỗ vỗ mặt Tô Dương: "Này, tỉnh tỉnh..."
Tô Dương dồn toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đè lên người Đoàn Triết. Đoàn Triết suýt chút nữa không thở nổi.
"Này, cậu...ưm..."
Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị che phủ.
Đoàn Triết không cử động.
Đoàn Triết không dám động.
Đoàn Triết choáng váng.
Ngay lúc đó, một tia chớp màu trắng đáp xuống từ linh đài, và sau đó bầu trời đánh ra năm tia sét.
Tô Dương ôm mặt Đoàn Triết, một lát sau quay đầu nôn khan.
Cái định mệnh, ông đây còn chưa nôn trước mà sao mày đã nôn trước rồi.
Đoàn Triết kìm nén cơn buồn nôn, nhìn Tô Dương nôn thốc nôn tháo, hỏi: "Cậu không sao đấy chứ?"
Tô Dương không trả lời. Trong miệng lẩm bẩm mãi tên ai đó.
Đây là đang nhầm mình thành bạn gái cũ của hắn sao?
Cuối cùng vẫn là Đoàn Triết rộng lượng, nếu đổi thành một người bình thường bị cưỡng hôn phỏng chừng đã sớm chửi đổng lên rồi.
"Cậu đã không sao nữa vậy tôi đi trước, tự cầu chút phúc cho mình đi."- Đoàn Triết nói xong rời khỏi căn hộ, để Tô Dương ở cửa.
Tô Dương có chút ngây ngốc nhìn Đoàn Triết rời đi. Làm sao để cưỡng hôn người khác?
Giả vờ say.
Nếu Đoàn Triết trở lại mà nhìn thấy một Tô Dương với bộ dạng hoàn toàn tỉnh táo như này, có lẽ liền đánh người ngay lập tức. Oscar nợ hắn một giải thưởng rồi.
Tô Dương nằm dài trên sàn nhà nhưng không cảm thấy lạnh. Đậu Đậu nghe được tiếng động của Tô Dương, dùng bốn cái chân ngắn ngủn của nó chạy tới bên cạnh.
Tô Dương xoa xoa đầu Đậu Đậu: "Ta lỡ doạ mẹ của con chạy rồi, làm sao bây giờ."
Đậu Đậu tiếp tục liếm hắn.
Tô Dương nói tiếp: "Thôi quên đi, chờ ta mang mẹ tương lai về cho con."
Trần Mặc hiện tại không dám nói chuyện với Đoàn Triết. Thế quái nào mà sau khi cuộc họp kết thúc, khi trở về thì lại thành như vậy? Ai lại trêu chọc vị tổ tông này? Làm sao mà lại có dáng vẻ như bị lưu manh trêu đùa thế kia?
Trần Mặc trong lòng lặng lẽ thắp cho kẻ đó một nén nhang.
Từ từ, sẽ không phải bị lưu manh chơi đùa thật đấy chứ?
Nhưng Trần Mặc không dám hỏi, sợ chết nha.
"Cái đó, lão Trần à..."- Đoàn Triết mở miệng nói.
"Có chuyện gì?"- Trần Mặc có dự cảm không tốt.
Đoàn Triết nói một chút: "Nếu... Tôi bảo là nếu ông bị một tên đàn ông lưu manh chơi đùa thì ông sẽ làm gì?
Trần Mặc kinh hồn hỏi: "Ông bị lưu manh chơi đùa á?"
"Không có!"- Đoàn Triết lập tức phủ nhận: "Ông mau trả lời đi!".
Trần Mặc câm nín nhìn Đoàn Triết, anh trai à, ông còn không biết đây chính là dáng vẻ "lạy ông tôi ở bụi này" ư, "Còn có thể làm sao nữa, chơi lại tên lưu manh đó thôi."
Đoàn Triết nghe lọt đạo lý này.
Được, Thanh Hoa và Tô Dương, ông đây sẽ đấu với các người.