Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

chương 71

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sứ giả liên bang cùng đám người Lan Kỳ Phong thay đổi địa phương tiếp tục dây dưa, Đoạn Ngọc Giác bồi ở bên người, ngáp một cái, thật sự là buồn ngủ.

Nam Khanh Hoa đắc ý nói: “Buồn ngủ thành bộ dáng này, không phải là tối hôm qua làm cái gì đi?”

Đoạn Ngọc Giác hiền lành nói: “Ngày hôm nay quá đau mắt, nhắm mắt lại một chút bảo vệ mắt của ta.”

“Ngươi——–!” Nam Khanh Hoa giận dữ. Mấy vị trưởng lão khác bên đế quốc bị Đoạn Ngọc Giác chọc cho không biết nói gì, khom người nỗ lực cố nén cười, cho dù biểu tình trên khuôn mặt đều trở nên vô cùng vặn vẹo, cũng không phát ra một chút âm thanh nào.

Bọn họ nỗ lực nhịn cười thực sự là đáng thương cực kỳ.

Miệng lưỡi bén nhọn Đoạn Ngọc Giác thực sự là manh chết người

Vừa trầm mặc không đến vài giây, Nam Khanh Hoa lại một lần nữa phát động tấn công về phía Đoạn Ngọc Giác, hai ba lần lại bị Đoạn Ngọc Giác cản trở lại, sau đó trầm mặc mấy phút liền phát động tấn công về phía Đoạn Ngọc Giác, làm không biết mệt cùng bị không thể nhịn được nữa A Tát cùng Tây Lộ liên thủ trấn áp.

Người này dĩ nhiên còn ngại vừa rồi không có ném đủ mặt mũi! Bây giờ còn đến khiêu khích Đoạn Ngọc Giác! Đầu óc đều bị đan dược ăn sao?!

Nam Khanh Hoa bị ép giữ yên lặng, Đoạn Ngọc Giác lần thứ hai rơi vào cục diện buồn ngủ. Lan Kỳ Phong không nhìn nổi, đơn giản để cho Đoạn Ngọc Giác về sớm, lúc gần đi còn ý vị thâm trường nhìn Đoạn Ngọc Giác, thật giống như đang đánh ý định gì. Đoạn Ngọc Giác bị hắn nhìn đến nỗi phải dừng lại bước chân, sau đó liền bình tĩnh đi.

Ra đến cửa, một đám đan dược sư nhìn Đoạn Ngọc Giác bằng cặp mắt sáng lấp lánh, tranh nhau lên nói chuyện với cậu, một đan dược sư tóc vàng hỏi: “Nam thần ngài thật sự chỉ có mười bảy tuổi sao?”

“Ân.” Đoạn Ngọc Giác hồi đáp.

“Gào gào ngao nam thần thật thân dân a! Ngài tại sao có thể ôn hòa như thế, lễ phép như thế, manh như thế gào gào ngao!” đôi mắt của đan dược sư sáng long lanh, “Nam thần ngài thích hoa gì? Nam thần ngài thích màu sắc gì? Nam thần ngài thích hoạt động gì? Nam thần ngài yêu thích kiểu người nào?” Sau đó ngượng ngùng mà cúi thấp đầu nói, “Nam thần ngài yêu thích ta sao?”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

“Gào gào ngao nam thần đột nhiên cao lãnh rồi! Nam thần ngài cao lãnh cũng manh như thế gào gào ngao! Nam thần ngài mặc kệ như thế nào ta đều yêu ngài gào gào ngao!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

“Tiểu tử ngươi tử đi sang một bên, không nên hù đến nam thần a cút!” Một đan dược sư có mái tóc màu trà không chút lưu tình đạp ra hắn, bên trong kính mắt chợt lóe lên một tia ám quang.

Ở trong thời đại này, vấn đề về thị lực đã sớm được giải quyết, rất ít người sẽ bởi vì vấn đề thị lực mà phải đeo kính, bình thường những người đeo kính đều là quen thuộc che giấu nội tâm của chính mình.

—— Hoặc là vì trang b

Sau đó mấy người cũng đều đưa ra nhiều loại vấn đề của mình, các loại vấn đề theo nhau mà tới, Đoạn Ngọc Giác không thể không giữ yên lặng.

“Nam thần, cái câu trầm mặc là vàng kia không thể dùng a, ngài không trả lời vấn đề của chúng ta chúng ta sẽ không thả ngài đi!”

“Chúng ta sẽ chặn cửa!”

“Không sao a nam thần! Chúng ta rất có kiên nhẫn!”

Đoạn Ngọc Giác: “…”

Đoạn Ngọc Giác đột nhiên nghĩ đến cái ánh mắt kia của Lan Kỳ Phong, mang theo một chút cười trên sự đau khổ của người khác một chút đồng tình kì diệu cùng ý tứ sâu xa, làm cho cậu đều có chút sởn tóc gáy. Nhìn lại khung cảnh này một chút, cậu đột nhiên rõ ràng Lan Kỳ Phong vì sao lại có ánh mắt ấy.

Không oán được thả mình đi trước thời gian, Lan Kỳ Phong tên kia chính là có âm mưu!

Mấy đan dược sư tập thể chặn lại cánh cửa, Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà nhìn cánh tay của mình, gầy yếu trắng nõn, cảm giác tính khả thi của việc mình mạnh mẽ phá vòng vây thật sự là không lớn, chỉ có thể yên lặng mà nói: “Ta rất buồn ngủ.”

“Ngọa tào nam thần ngài là đang làm nũng sao?!” Đan dược sư có mái tóc vàng óng kia biểu thị tâm của mình đều vỡ nát, vội vã nghiêng người mở ra đường, “Nam thần nam thần ngài mau về nhà nghỉ ngơi đi!”

“Này! Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!” Đan dược sư có mái tóc màu trà một cái kéo lại hắn, “Một vấn đề nam thần cũng chưa trả lời a, tên ngu ngốc!”

Đoạn Ngọc Giác: “… Cho nên ta chỉ trả lời mười cái vấn đề có được không?”

“Có thể có thể! Nam thần ngài không nên nũng nịu nhân gia không chịu nổi!” Đan dược sư có mái tóc màu trà không chịu nổi mà nói.

Đoạn Ngọc Giác: “…”

“Xin hỏi nam thần thích màu sắc gì?”

“Màu xanh lam.”

“Xin hỏi nam thần thích hoa gì?”

“Lily hoa.”

“Nam thần chúng ta nói là hoa không phải Linh Hoa!”

Đoạn Ngọc Giác yên lặng mà nhìn hắn, “Được rồi được rồi, Lily hoa cũng là hoa, vậy thì vấn đề tiếp theo!”

“…”

Mười vấn đề kết thúc, sau khi mấy đan dược sư cầm vở để cho Đoạn Ngọc Giác kí tên, rốt cục chịu thả Đoạn Ngọc Giác đi.

Đoạn Ngọc Giác vừa đi, mấy đan dược sư kia ngay lập tức liền bắt đầu cắt video, bọn họ ngoại trừ là đan dược sư, vẫn là chủ của mấy đại võng, truyền bá tin tức tư liệu cùng với video là hai chuyện hạnh phúc nhất của bọn hắn!

“Này, chúc mọi người có một ngày tốt lành, hôm nay nhiệm vụ của chúng ta là đem đến cho mọi người tư liệu về vị nào đâu?”

“Ân, không sai, chính là nam thần vạn chúng chú mục của chúng ta —— Đoạn Ngọc Giác!”

“Nhớ chuẩn bị tinh thần, nam thần nũng nịu nha!”

“Nam thần làm nũng manh cho ta máu đầy mặt! Một bao giấy ăn hoàn toàn không đủ dùng!”

Chỉ trong mấy phút đã có hơn một nghìn lượt tải về cùng mấy ngàn người ấn xem đoạn video này, trong nháy mắt liền leo lên trang đầu bảng xếp hạng, đem cái thứ hai bỏ xa cả ngàn dặm! Manh vô số người máu đầy mặt, trong lúc nhất thời sinh ý của xưởng giấy ăn nào đó tốt đến mức làm người ghen tị!

Ra cửa vốn là dự định liên hệ Mông Kình Nhận, nhưng quang não của hắn lại truyền đến thông tin tự động trả lời, Đoạn Ngọc Giác ngược lại liên lạc trong nhà, để cho trí năng người máy quản gia phái phi hành khí đến đón mình.

Trước kia đều là khảong năm rưỡi Lan Kỳ Phong mới có thể thả người, hiện tại mới hơn bốn giờ, Mông Kình Nhận bận bịu công tác cũng là phải, Đoạn Ngọc Giác ngược lại không có suy nghĩ nhiều, một lúc phi hành khí đến liền về nhà.

Khi Đoạn Ngọc Giác tiến vào gia tộc, Ty Tu mỏi mệt từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác rõ ràng sửng sốt một chút, vội vàng cười nói: “Tiểu Giác a, ngày hôm nay tại sao trở về sớm như vậy?”

Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt nói: “Ngày hôm nay liên bang sứ thần đến, Lan hội trưởng trước tiên để con đi.”

“Há, ” Ty Tu gật gật đầu, trong con ngươi còn có chút màu đỏ, căn bản là không che giấu được uể oải của hắn, vẫn là miễn cưỡng nở nụ cười với Đoạn Ngọc Giác, “Kia Tiểu Giác đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?”

Đoạn Ngọc Giác thở dài, chủ động đi lên trước ôm lấy eo của Ty Tu, sau đó đứng thẳng, làm bộ bình thản nói: “Mẫu phụ, ngài bây giờ tương đối thích hợp nghỉ ngơi.”

Ty Tu sững sờ, trong tròng mắt xuất hiện từ ái cùng cảm động, sờ sờ đầu Đoạn Ngọc Giác, nói: “Tiểu Giác đều lớn như vậy, đều đến tuổi thành gia, ” Ty Tu dừng một chút, sau đó trầm giọng nói, “Ta cũng an tâm.”

“Mẫu phụ?” Trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu lên thẳng tắp nhìn Ty Tu, trong con ngươi bắn ra một chút lãnh nhuệ.

Ty Tu cười cười, vuốt sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác, ôn hòa nói: “Tiểu Giác lớn rồi, lúc trước nhỏ như vậy a, ” Ty Tu đưa tay ra khoa tay một chút, “Khi ta ôm con còn vô cùng thận trọng, tứ chi của con mềm mại đến kỳ lạ, phụ thân con căn bản cũng không dám ôm con, sợ mình xương cốt khô cứng làm đau con.”

Đoạn Ngọc Giác không nói gì, chỉ là nắm chặt tay của Ty Tu, thật giống đang cho hắn sức mạnh.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái, Tiểu Giác đều lớn như vậy.” Ty Tu trêu nói, “Ta vẫn chờ bảo bảo của Tiểu Giác đâu, không được để cho ta đợi lâu nha.”

“Mẫu phụ, ” trong lòng của Đoạn Ngọc Giác luôn có một sự bất an, những câu nói này của Ty Tu, lại như bàn giao cái gì, cái cảm giác này làm cho cậu rất là bất an.

“Tiểu Giác, ” Ty Tu hòa hoãn nụ cười, ánh mắt từ ái mà nhu hòa, như đang nhìn bảo vật quý giá nhất của mình vậy, “Kình Nhận là đứa trẻ tốt, hắn nhất định có thể chăm sóc tốt con, Tiểu Giác cũng nên chấp nhận hắn.”

“Mẫu phụ!” Đoạn Ngọc Giác đánh gãy Ty Tu, hít sâu một hơi nói, “Trong nhà xảy ra chuyện gì?”

“Trong nhà làm sao lại xảy ra chuyện gì?” Ty Tu hấp háy mắt, “Ta chỉ là ở trong weibo nhìn thấy mặt nam thần của Tiểu Giác nhà ta mà cảm khái ngàn vạn a. Con lại tìm được rất nhiều tình địch cho Kình Nhận đâu, Tiểu Giác.”

Sủng nịch xoa xoa sợi tóc của Đoạn Ngọc Giác, Ty Tu lạnh nhạt nói: “Được, ta còn việc muốn làm, Tiểu Giác đi nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai còn cần đi ứng phó liên bang lai sứ đi?”

Đoạn Ngọc Giác cau mày, không nhúc nhích, Ty Tu buồn cười nói: “Người đã già, liền dễ dàng nhớ lại chuyện lúc trước, cảm giác đau buồn vì mùa xuân đã qua, con còn muốn cướp đoạt quyền lợi ấy của mẫu phụ hay sao?”

Đoạn Ngọc Giác chỉ có thể cau mày nghiêm túc nhìn Ty Tu, nói: “Kia mẫu phụ nghỉ ngơi thật tốt.”

“Ân ân, ” Ty Tu bất đắc dĩ nói, “Con liền không cần tiếp tục quấy rối ta, lãng phí thời gian ta làm sao đi nghỉ ngơi a?” Nói vỗ vỗ tay Đoạn Ngọc Giác, nói, “Nhanh chóng trở về nhà đi thôi, ”

“Đúng rồi, ” Ty Tu lại nói, “Ngày hôm nay làm rất khá nha, không nên khách khí với đám người liên bang kia.”

“Ân, mẫu phụ nghỉ ngơi thật tốt.” Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, thuận theo Ty Tu. Ty Tu đứng ở cửa thang gác, ôm bụng yên lặng mà đứng một hồi, đầu cúi xuống, sắc mặt tái nhợt, chỉ chốc lát sau trầm thấp ho khan lên tiếng.

Mặc kệ như thế nào, cũng phải chống được cho đến khi Tiểu Giác làm xong nghi thức kết hôn.

Ty Tu hơi lộ ra một vệt nụ cười, đi tới phòng khách uống một chút nước, cũng lên lầu.

Đoạn Ngọc Giác lên lầu mở ra quang não, sắc mặt lúc này của Ty Tu còn hiện rõ trong đầu cậu, sắc mặt tái nhợt viền mắt có chút hồng, cả người đều có một loại uể oải cùng tiêu cực không nói ra được.

—— Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Đoạn Ngọc Giác nhắm mắt lại suy tư một hồi, quyết định mua một ít Linh Hoa trên giả lập, đi luyện chế một loại đan dược. Loại đan dược này có thể để cho Linh Hoa linh thảo ở trong thời gian nhất định nói ra ý nghĩ nội tâm của chúng nó.

Bởi vì phần lớn Linh Hoa Linh Thảo là không có ngôn ngữ, bọn họ không phát ra được thanh âm nào, chỉ có thể cùng đồng loại giao lưu, cũng là dùng tứ chi giao lưu. Khi chúng nó tu luyện tới một năng lực nhất định, mới có thể phát ra âm thanh.

Hiện nay không tìm được loại Linh Hoa có năng lực này, cũng chỉ có thể làm ra loại đan dược này, mình có thể hỏi một chút toàn bộ Linh Hoa Linh Thảo ở trong nhà khi mà Ty Tu không có ở đây, trong nhà đến cùng xảy ra chuyện gì.

Giữa lúc Đoạn Ngọc Giác muốn lên giả lập, Mông Kình Nhận lại phát tới video trò chuyện, Đoạn Ngọc Giác điểm xác nhận tiếp thu.

—— Thế nhưng đây không phải là một phần video trò chuyện, chỉ là một phần video ghi lại lời nói!

“Bảo bảo, anh tạm thời sẽ biến mất một khoảng thời gian, sẽ nhớ em, ”

Trên khuôn mặt anh tuấn của nam nhân hiện ra vẻ thâm tình, “Anh yêu em, bảo bảo.”

“Bảo bảo, nếu có thời gian, xử lý một chút sự tình về lễ cưới, nếu như không có, ” nam nhân dừng một chút, cười nói, “Anh đến xử lý.”

“Bảo bảo, nhớ phải nhớ anh nha, ngủ ngon.”

Truyện Chữ Hay