Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

chương 68

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặc kệ bên trong weibo náo nhiệt đến cỡ nào, thi đấu bên này vẫn được tiến hành. Sau khi Nam Khanh Hoa lấy được tất cả vật liệu, Đoạn Ngọc Giác cũng đã sớm đem vật liệu xử lý tốt, mạn bất kinh tâm quét mắt một cái về phía Nam Khanh Hoa, đem cánh hoa ‘Hoa Lily’ thả vào.

Trong căn phòng an tĩnh nháy mắt vang lên những tiếng hít vào, một tên giống cái bưng miệng mình sắc mặt đỏ chót, trong lòng chính là đang chảy máu. Trận thi đấu vốn nắm chắc phần thắng lại biến thành như vậy, nam thần đến cùng đang suy nghĩ gì a!

Ta đều nhanh vào bệnh viện! Xin nhờ nam thần ngài đo một chút là mấy khắc có được hay không! Ta van cầu ngài qaq!

A Tát mắt lạnh đảo qua, không mặn không nhạt nói: “Động tĩnh lớn như vậy, cũng thật không sợ quấy rối đến tuyển thủ, làm cho bọn họ đem lò luyện đan nổ.”

Đối tượng của câu nói này tự nhiên là Đoạn Ngọc Giác, lò luyện đan của Nam Khanh Hoa còn chưa có mở ra thì nói gì đến nổ tung? Tuy nói như vậy nhưng trong lòng A Tát đã chắc chắn lò luyện đan của Đoạn Ngọc Giác sẽ sớm nổ thôi.

Thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho Lan Kỳ Phong nghe thấy. Lan Kỳ Phong bây giờ mới cười dịu dàng nói: “Nam tuyển thủ còn không cần lo lắng vấn đề nổ lò luyện đan, A Tát tiên sinh hiện tại đã bắt đầu lo lắng sao? Cũng thật là bàn bè tốt liên bang, ở mọi thời khắc đều lo lắng cho Nam tiên sinh, làm cho trong lòng chúng ta quả thực là hổ thẹn bất an a.”

Mặt của A Tát trầm xuống, trong lòng biết hắn là trào phúng Nam Khanh Hoa đến nay vẫn không dùng đến lò luyện đan “Tốc độ không phải là điểm mấu chốt để chiến thắng a, tốc độ nhanh hơn nữa nhưng không để ý nổ lò luyện đan là một chuyện không tốt, hại người hại mình a.”

Lan Kỳ Phong cười nói: “A Tát tiên sinh thực sự là không dễ dàng a, Nam tiên sinh còn chưa tới lúc động đến lò luyện đan ngài đã trước tiên nghĩ xong các loại nguy cơ cùng biện pháp, chúng ta cũng chỉ có nước bái phục.”

“Ngươi –!” A Tát lạnh nhạt nói, Lan Kỳ Phong cười cười, cũng không nói thêm cái gì.

Lúc này, Nam Khanh Hoa bắt đầu đo cánh hoa ‘Hoa Lily’ là mấy khắc, Lan Kỳ Phong tiếc nuối lắc đầu một cái.

Cái phương pháp luyện đan truyền thống kia làm sao có thể thắng được cái tên gia hỏa Đoạn Ngọc Giác có thể coi là quái vật luyện đan đây? Tiểu tử, ngươi dằn vặt đế quốc lâu như vậy, cũng cần người dạy dỗ ngươi cái gì là lễ phép, đặc biệt là ở trên địa bàn của đế quốc.

Ý cười trên khóe miệng của Lan Kỳ Phong càng thêm sâu sắc, thấy thế nào cũng là cười trên sự đau khổ của người khác.

Lúc này tất cả các đan dược sư cấp thấp đan bàng quan cũng đều lo lắng lo lắng. Bọn họ đều biết tầm quan trọng của việc đo xem vật liệu nặng mấy khắc, nay lại nhìn thấy Đoạn Ngọc Giác mạn bất kinh tâm đem tất cả vật liệu ném vào trong lò luyện đan như thế, chỉ cảm thấy buồng tim của mình đang trôi nổi giữa không trung, không để ý liền rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Thế nhưng tất cả đan dược sư trung đẳng đã từng quan sát Đoạn Ngọc Giác luyện chế đan dược lại tương đối bình tĩnh, thậm chí ánh mắt nhìn Nam Khanh Hoa cũng có mấy phần đồng tình. Đứa nhỏ này không biết sẽ bị Đoạn Ngọc Giác đánh thành dạng gì đây, đây không phải đấu a, vốn là nghiền ép đơn phương, thế nhưng điều này chỉ có bọn họ biết.

Tư vị chỉ có mình biết chân tướng thật là nôn nóng, thật muốn hướng về phía vũ trụ mà khoe khoang một chút a, trưởng lão thứ tư sưy nghĩ một chút, cuối cùng cũng thực sự nhịn không được trong lòng tao động, nhìn những đan dược sư không rõ chân tướng kia đang lo lắng sợ sệt thật sự là buồn cười vô cùng, đặc biệt muốn nói chân tướng cho bọn họ biết. Vì vậy hắn không nhịn được phát ra một cái weibo –“Để cho chúng ta chầm chậm nhìn thắng lợi của nam thần đi! Mọi người nhất định phải bảo vệ tốt tam quan của mình nha, không nên bị nam thần làm hỏng, thuận tiện đốt lên một cây nến (Thắp nến)”

Bài này vừa đăng, toàn bộ weibo càng thêm náo loạn, tất cả mọi người điên cuồng bình luận ở dưới bài này hỏi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Thế nhưng Tứ trưởng lão lại không có bất kì một tin tức nào, chỉ còn dư lại rất nhiều người xoát weibo đang cào tâm cào phổi muốn giải thích, không ngừng mà quét mới weibo. Có người nói cùng ngày có không ít quang não của giống cái bị quét mới hơn một nghìn lần, còn có rất nhiều giống cái cảm thấy tốc độ của quang não mình quá chậm cuối cùng trực tiếp lấy quang não của bạn lữ mình để dùng, làm cho rất nhiều thú nhân đi theo sau mông của bạn lữ mình kêu lên bi thương.

Cầu tha.

Mấy câu nói kia của A Tát cùng Lan Kỳ Phong vừa vặn bên này có thể nghe thấy, trong con ngươi của Nam Khanh Hoa lướt qua một tia tiếc hận. Thoạt nhìn Đoạn Ngọc Giác cũng không có cường đạt như báo cáo a, thậm chí ngay cả phương pháp luyện đan cơ bản nhất cũng sẽ không, đúng là bị những lời đồn kia khuyếch đại đến mức tự kiêu, thật sự tiếc cho một mầm mống tốt a.

Nam Khanh Hoa vốn là cúi đầu cân xem tài liệu là mấy khắc, mạn bất kinh tâm mở miệng, tựa hồ là có chút không đành lòng lại tựa hồ như là miệt thị mà nói: “Ngươi không cân xem là mấy khắc chẳng lẽ là muốn đem ta nổ sao?”

“Thì ra là một loại chuyên nổ lò luyện đan” Nam Khanh Hoa chán ghét ác ý nói “Ngươi tại sao không thể thông minh hơn một chút đâu? Một đống vật liệu lớn như vật liền ném vào trong lò luyện đan, ngươi là muốn nổ lò luyện đan đúng không? Không có bản lãnh liền chịu thua, tiểu gia còn tha cho ngươi!”

Đoạn Ngọc Giác chậm rãi ném ba, bốn loại vật liệu vào trong nồi, nhàn nhạt nói: “Ngươi vẫn là lo lắng cho chính mình đi, người xấu nên đọc nhiều sách, Nam Khanh Hoa đồng học.”

“Ngươi –!” trong lòng Nam Khanh Hoa không khỏi thực sự bị người này đả kích mà nổi lên mấy phần lửa giận, hắn lãnh đạm nói: “Thi đấu cùng với loại phế vật như ngươi, ta nhắm hai mắt cũng có thể thắng!”

“Vậy ngươi liền nhắm mắt lại đi” Đoạn Ngọc Giác lạnh nhạt nói, đem lửa to chuyển thành lửa nhỏ, thuận lợi đem loại nguyên liệu tiếp theo gọt đến nát hơn một ít.

Con mắt của Nam Khanh Hoa càng lạnh hơn. Âm thanh của bọn họ cũng không lớn, nhưng là vẫn có thể để cho mọi người đang theo dõi bằng quang não nghe được dễ dàng. Mọi người trên đế quốc đều ấn khen ngợi vì sự uy vũ bạo ngược của nam thần, trong lòng A Tát lại có mấy phần lo lắng. Giống cái đế quốc kia rõ ràng là đang làm tức giận Nam Khanh Hoa, thực sự là ti bỉ! Không thắng được liền dùng thủ đoạn thấp hèn như thế làm cho A Hoa cũng không thắng được, người đế quốc quả nhiên đều đê hèn như thế!

“Trong khi thi đấu các tuyển thủ náo động như vậy là vi phạm công chính của tranh tài đi, Phó hội trưởng.”

“Nhưng đúng là Nam tiên sinh mở miệng trước, A Tát tiên sinh.” Lan Kỳ Phong lễ phép trả lời, cười đến ôn hòa ôn nhu dễ gần. A Tát giận dữ, hừ lạnh nói: “A Hoa!”

Nam Khanh Hoa bị hắn gọi như thế tựa hồ là bị trấn động không nói nữa. Đoạn Ngọc Giác hứng thú mười phần liếc mắt nhìn hắn, căn cứ thông tin mà sóng tinh thần truyền tới trong nháy mắt, là sát khí.

———– Sát khí với A Tát.

Hành vi lần này của liên bang thực sự là có ý tứ, một vị thiên tài có đầy sát khí đối với đồng bọn của mình.

Bất quá có quan hệ gì với ta đây? Đoạn Ngọc Giác lắc đầu, lần thứ hai đem vật liệu bỏ vào. Lúc này toàn bộ lò luyện đan đều đang rung động, tạp âm vang lên làm cho Nam Khanh Hoa ở một bên đều cảm thấy kinh ngạc mấy phần.

Tên ngu ngốc này thực sự muốn làm nổ lò luyện đan sao?! Nam Khanh Hoa nhíu mày, trong lòng thật sự sinh ra mấy phần tức giận, nếu như thực sự là nổ tung thì cũng sẽ sinh ra thương tổn không nhỏ đối với người bên cạnh.

“Ngớ ngẩn –!” Nam Khanh Hoa cắn răng nghiến răng nghiến lợi mắng, đi nhiều hơn mấy bước về phía bên cạnh, cách Đoạn Ngọc Giác xa một chút. Lúc này lửa của Đoạn Ngọc Giác trực tiếp chỉnh đến mức lớn nhất, toàn bộ sắc mặt của Nam Khanh Hoa cũng thay đổi!

Tên ngu ngốc này, là muốn trực tiếp nổ chết hắn sao?!

Đồng thời, trên weibo đột nhiên xuất hiện một tiếng than thở “Ta cảm thấy được, nam thần là muốn trực tiếp nổ chết giống cái liên bang kia đi, như vậy liền không ai thua qaaaq”

“Ta cảm giác…ta đã thấy được chân tướng qaaaq”

“Đừng có như vậy _(:ゝ∠)_ ”

Tạp âm ở trong lò luyện đan càng lúc càng lớn, Đoạn Ngọc Giác dời nắp lò, đem vật liệu cuối cùng thả vào. A Tá lúc này mới lộ ra một nụ cười nắm chắc phần thắng. Nổ lò luyện đan, đế quốc thật đúng là mắc cỡ chết người.

Sắc mặt của Tây Lộ càng thêm ngưng trọng, thả lỏng lúc nãy bây giờ đã hoàn toàn bị căng thẳng bao quanh, đại não nhanh chóng vận chuyển, một loại ý nghĩ đột nhiên nhô ra trong đầu, làm cả người hắn đều tản ra một loại hắc khí!

“Chết tiệt! Chúng ta thua!” Tây Lộ thấp giọng lạnh nhạt nói, sắc mặt đen đến quả thực không giống hắn. A Tát nghe thấy tiếng liền kinh ngạc nói: “Làm sao có khả năng? Hắn chính là muốn nổ lò luyện đan rồi!”

“Ngớ ngẩn!” Tây Lộ không có cách nào bảo trì lễ nghi của mình “Nếu như lò luyện đan của cậu phát ra nhiều tạp âm như vậy cậu còn có thể có bộ dáng định liệu trước như thế sao? Cậu cái tên ngu ngốc này! Đó là bởi vì giống cái này đã trải qua vô số lần như vậy nên mới biểu hiện ra một bộ định liệu trước a! Ván này chúng ta thua chắc rồi!”

“—Làm sao có khả năng?” A Tát mở to miệng, tâm tình càng ngày càng chìm. Đúng vậy, nếu như là hắn, đối mặt với tình cảnh này khẳng định đầu tiên sẽ hoảng loạn tay chân, làm sao có khả năng bình tĩnh giống như là giống cái này. Nhưng dù sao cũng là sứ giả liên bang, hắn giãy dụa nói: “Hắn nói không chừng là đang giãy dụa trước khi chết…”

“Đừng lừa gạt mình, A Tát” Tây Lộ tựa hồ mình tĩnh lại, đôi mắt băng lãnh màu xanh lam hiện ra lạnh mùng nghiêm nghị “Vẫn là nghĩ biện pháp đem ảnh hưởng của chuyện này giảm xuống đến mức thấp nhất đi, động tác của hắn quá thông thạo cùng trầm ổn, A Tát.”

“A Tát, cậu nên hiểu, nếu như giống cái này cái gì cũng không hiểu, những người của đế quốc kia làm sao sẽ để cho hắn tỉ thí cùng thiên tài số một của liên bang chúng ta?”

Hai câu cuối cùng này là Tây Lộ trực tiếp viết lên quang não, trước mắt hắn còn không thích hợp nói chuyện, miễn cho vừa nói chuyện liền bị đế quốc nghe trộm hoạc là hiển lộ ra tâm tình gì.

Mà ngay lúc này, đột nhiên bạo phát rít lên một tiếng!

Đoạn Ngọc Giác bình thản mở ra lò luyện đan, bên trong có tới mười mấy đan dược cấp một ‘Thanh’ đang tỏa ra hào quang chói sáng, sắc mặt của A Tát cùng Tây Lộ càng khó coi hơn!

Sao có thể có khả năng?! A Tát cùng Tây Lộ kinh ngạc đối mặt. Làm sao có khả năng có thể có người một lần luyện ra mười mấy viên thuốc?! Này không khoa học!

Đan dược rõ ràng là phải đo xem mấy khắc rồi mới bắt đầu luyện chế, một lần chỉ có thể luyện ra một viên, hắn làm sao có khả năng một lần luyện chế ra nhiều như vậy! Hơn nữa còn tùy tâm sở dục đặt vật liệu của mình như vậy?!

Không, đây không nhất định là thật!

A Tát hít sâu mấy hơi, trong đôi mắt đều có mấy phần màu đỏ. Cảnh tượng này, thậm chí không cần phán xét vẫn biết liên bang bọn họ thua, vẫn là thảm bại!

Đan dược lóa mắt sặc sỡ kia vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, huống chi Đoạn Ngọc Giác luyện chế đan dược thời gian ngắn, số lượng nhiều, chất lượng cao, bất kể là phương diện nào đều chèm ép liên bang, nghiền ép thiên tài đan dược sư cấp ba của liên bang!

Đây không khác nào là tàn nhẫn mà quạt cho liên bang một cái tát! Thiên tài đan dược sư cấp ba ưu tú nhất của liên bang bị một cái đan dược sư cấp một ngược một cách tàn nhẫn! Đan dược sư cấp ba của bọn họ dĩ nhiên còn không sánh được với một đan dược sư cấp một!

Cái này không thể nào!

Nam Khanh Hoa lăng lăng nhìn mười mấy viên đang dược đang tỏa ra ánh sáng lung linh kia, mái tóc nhỏ vụn che ở trước mắt của mình. Thú vị, thật sự là quá thú vị! Đoạn Ngọc Giác của đế quốc, quả nhiên là danh bất hư truyền!

Chính là không biết, ngươi sẽ mang lại kì tích gì khác cho ta đây?

Mang theo một ít mong đợi, Nam Khanh Hoa mở ra lò luyện đan của mình, bên trong có một viên đan dược ‘Thanh’ cấp một nằm lẳng lặng ở nơi đó, bất kể là màu sắc hay là cái gì, đều kém một đoạn dài so với Đoạn Ngọc Giác!

Mặt của Nam Khanh Hoa trong nháy mắt hồng thấu, xấu hổ cùng chán ghét giống như là một cây kiếm lợi hại bắn về phía Đoạn Ngọc Giác, giống như là một đứa nhỏ đang phát hỏa.

Hô to giống như muốn chết: “không thể! Ngươi nhất định là ăn gian! Ngươi làm sao có khả năng làm ra được bộ dáng này! Ta là thiên tài số một của liên bang, ta làm sao có khả năng có khả năng thua ngươi?! Ngươi nhất định là ăn gian –!”

A Tát lạnh lùng nghiêm nghị hô: “Nam Khanh Hoa! Câm miệng!”

Thua thi đấu còn lớn tiếng đại náo, là chê liên bang bọn họ còn chưa đủ mất mặt hay sao?!

Lúc này còn nói cái gì mà thiên tài số một của liên bang, đây không phải là nói toàn bộ liên bang cũng không bằng tên tiểu tử đế quốc này hay sao? Cái tên ngu ngốc Nam Khanh Hoa này! Ngu xuẩn!

Nam Khanh Hoa quật cường liếc mắt nhìn hắn, thanh âm cứng rắn nói: “Cái này không thể nào! Hắn không thể thắng ta! Hắn nhất định là ăn gian, nhất định là ăn gian, nhất định là!!”

Nam Khanh Hoa khóc lóc om sòm giống như một đứa bé.Tây Lộ lạnh lùng nói; “A Hoa, đừng nghịch!”

Nam Khanh Hoa bĩu môi, dùng ngữ điệu sắp khóc nói: “Không thể! Hắn không thể thắng ta! Hắn — xác định – là – ăn – gian – rồi!”

Nam Khanh Hoa từng chữ từng chữ hô lên, nhấn mạnh giống như một hài tử bị ủy khuất vậy. Thần sắc của Lan Kỳ Phong cứng lại, nói: “không có chứng cớ hy vọng liên bang không nên nói lung tung, gian lận trong thi đấu cũng cần phải đi tòa án quân sự.”

“Hắn nhất định là ăn gian!” Nam Khanh Hoa lớn tiếng mà hô.

“Ngươi chính là thua cũng không nên nói xấu nam thần nhà ta!” Một đan dược sư cấp một cả giận nói, “Chỗ này của ta có video toàn bộ hành trình, ngươi xem một chút rốt cuộc là có phải hay không nam thần ăn gian!”

Con mắt của Nam Khanh Hoa đỏ ngầu, đẩy hết vật liệu ở trên bàn xuống, nói: “Ta mặc kệ ta mặc kệ! Ta chỉ là lâu không làm đan dược cấp một nên mới thua! Có bản lĩnh chúng ta so đan dược cấp ba! Ta không tin ngươi có thể thắng ta!”

“Ngươi cố tình gây sự!” giống cái kia hô lớn, bởi vì tức giận cái cổ đều đỏ, “Nam thần là đan dược sư cấp một làm sao có thể làm ra đan dược cấp ba?! Thua chính là thua!”

Mắt thấy song phương cơ hồ muốn đánh nhau, sắc mặt của các thành viên đế quốc càng ngày càng không được, A Tát cùng Tây Lộ nhiều lần ngăn lại Nam Khanh Hoa đều vô dụng, sắc mặt càng là không được, thế nhưng trong lòng cũng là hi vọng có thể lại so một lần. Nam Khanh Hoa nháo như thế đã sớm làm mất mặt liên bang, bọn họ căn bản không có cách nào bổ cứu, còn không bằng so một lần đan dược cấp ba để cho liên bang lại một lần nữa cứu lại.

Đoạn Ngọc Giác mạn bất kinh tâm nói: “Đan dược cấp ba? Tốt.”

Đang muốn phải đại náo Nam Khanh Hoa một hơi chặn ở trong cổ họng không đi ra, mang theo kinh ngạc nhìn cậu. Đoạn Ngọc Giác thanh thanh thản thản nói: “Thế nhưng, nếu như ngươi thua, ngươi phải bày tỏ ở trong giả lập, ngươi Nam Khanh Hoa, người xấu cần đọc nhiều sách.”

“Ngươi! Sao ngươi dám!” Nam Khanh Hoa mở to con mắt, hận không thể ăn Đoạn Ngọc Giác.

“Làm sao, không dám?” Đoạn Ngọc Giác không mặn không nhạt nói.

“So!” hai mắt của Nam Khanh Hoa đều đỏ, chặt chẽ nhìn Đoạn Ngọc Giác, thế nhưng bộ dáng lửa giận ngút trời này cũng không có bị Đoạn Ngọc Giác để ở trong lòng, bởi vì cậu cảm giác được, sóng tinh thần của Nam Khanh Hoa là nâng lên, nói cách khác, tâm tình của hắn rất tốt.

Né qua ánh mắt của mọi người, Nam Khanh Hoa ở chỗ tối không nhịn được cười cười, Đoạn Ngọc Giác, sao?

Ta chính là nhớ kỹ ngươi a, hi vọng ngươi một hồi có thể cho ta vui mừng lớn hơn đây, như vậy ta mới có thể chân chính nghiêm túc cân nhắc vấn đề hợp tác của chúng ta đâu. Nam Khanh Hoa nghiêng đầu, mái tóc vẫn là lộ liễu như thế.

Mà lúc này, bởi vì yêu cầu vô sỉ này của liên bang, weibo của đế quốc lại một lần nữa bị nổ tung!

Trong vòng mấy canh giờ ngắn ngủi này, đề tài của đế quốc lại một lần nữa được quét mới.

Đồng thời, giống cái lúc nãy trước mua quang não có tốc độ chậm cơ hồ muốn khóc, trong nhất thời, cửa hàng quang não cơ hồ bị video trò chuyện đánh bể! Vô số giống cái biểu thị mình muốn mua quang não bản mới nhất, cái gì khác cũng không muốn, chỉ cần tốc độ rất nhanh! Chỉ cần tốc độ rất nhanh!

Lão bản của cửa hàng quang não nhìn hàng dự trữ của mình một chút, quyết đoán cho mình để lại mấy cái rồi bán ra với mức giá cao hơn bình thường không biết bao nhiêu lần, thế nhưng video trò chuyện lũ lượt kéo đến vẫn làm cho lão bản vô lực chống đỡ, có người nói trong mấy canh giờ này, tất cả cửa hàng quang não đều là trạng thái như thế này, cuối cùng không thể không đi liên hệ xưởng tiến hành sản xuất.

Xưởng dứt khoát trở về vài chữ: Xoát weibo, xem so tài, không rảnh!

Loại sản phẩm ứng dụng như quang não này không thể dùng người máy toàn năng đi sản xuất, rất nhiều phần mềm hạt nhân cùng kỹ thuật vẫn là cần người loại đi tham dự, dù sao bọn họ dự định đều là tốt nhất quang não.

Cuối cùng mấy lão bản cửa hàng quang não đều dồn dập đóng quang não bán hàng của mình, biểu thị quang não khá một chút của nhà mình đều hết sạch, mà xưởng bên kia vẫn là không có hàng, chỉ có thể chờ đợi.

Rất nhiều giống cái nhìn lời nhắn này của lão bản cửa hàng quang não, tâm tình muốn đập người đều có, bọn họ không phải là chậm vài bước sao, tại sao ngay cả quang não cũng không có a!

Không có quang não tốc độ nhanh, đều không thể trước tiên nhìn thấy nam thần làm mất mặt người khác rồi! Dáng người anh dũng của nam thần chúng ta đều không thể trước tiên thấy được! Những ngày tháng này thật đau khổ a!

Đông đảo giống cái dồn dập dùng biệp pháp mà trước đây đã có giống cái dùng, cướp quang não của thú nhân! Thú nhân bởi vì thường thường chơi game, quang não bố trí đều so với giống cái muốn khá hơn một chút, ai bảo giống cái căn bản không quan tâm này đó đây?

Lúc này bất kể là thú nhân đang làm gì, dồn dập bị bạn lữ đoạt đi quang não, chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm mà nhìn người yêu bình thường vẫn luôn bình tĩnh tao nhã từng lần từng lần quét mới quang não, vừa phát ra ‘Nam thần! Nam thần em yêu ngài! Nam thần nam thần em muốn vì ngài sinh bảo bảo!!’, lòng chua xót ghen tỵ quả thực không muốn nói!

Bọn họ chưa từng nhiệt tình như vậy đối với chúng ta!

Thú nhân đến chết cũng không biết xấu hổ dán lên suy nghĩ phải thay đổi lực chú ý của bạn lữ mình, lại bị người yêu một cước đạp đi ra ngoài, “Không muốn làm lỡ em xem nam thần! Anh mà quấy rầy em nữa là em ném anh đi đó!”

Vừa lạnh lùng nghiêm nghị buông lời, vừa dùng quang não của thú nhân xoát trên weibo “A a a a nam thần làm mất mặt thật đẹp trai a a a a a a –! Nam thần đem mặt của bọn họ đánh sưng đi! Nam thần em yêu ngài — yêu ngài!!!”

Thú nhân: “…”

Truyện Chữ Hay