Ta Nổi Tiếng Khắp Đế Quốc

chương 25

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mẫu thân Thiên Nịnh của Mông Kình Nhận nhìn nhi tử, có chút ưu buồn thở dài nói: “Ai, con rốt cục tìm người cũng không nói cho ta và phụ thân của con biết, nếu như sớm nói thì làm sao phải chờ đến bây giờ? Tiểu tử Hạ gì kia kết hôn đã hai năm mà con một chút động tĩnh cũng không có, không phải là khiến ta vội chết hay sao? Con thật muốn giống như đứa bé nhà Cổ gia sao? Bây giờ căn bản không ai dám gả, giống cái hiện tại càng ngày càng ít càng ngày càng quý giá, tại sao có thể có người phải dùng đến hệ thống sắp xếp gien của đế quốc? Đứa bé kia về sau cũng chưa chắc có thể tìm một giống cái …”

Mông Kình Nhận im lặng không lên tiếng, những câu nói này mẫu thân của hắn hàng năm đều có thể nhắc tới mấy lần, cũng chính là thay đổi nội dung, trung tâm tư tưởng cũng không đổi, Qua nhiều năm như thế hắn cũng biết câu trả lời tốt nhất là im lặng không lên tiếng. Thiên Nịnh nhìn nhi tử giống khúc gỗ của mình, thật muốn trực tiếp đem hắn ném đi, hừ lạnh một tiếng không để ý tới hắn, trực tiếp mở ra quang não đến một phòng tán gẫu trên mạng để nói chuyện.Nội dung nói chuyện trung tâm tự nhiên là ‘Mông Kình Nhận thích một tiểu giống cái’!

Mông Kình Nhận nhìn thấy động tác của Thiên Nịnh cũng đoán được hắn đi làm cái gì, liền yên tâm nhắm mắt dưỡng thần. Buổi trưa hôm nay hắn cũng không nghĩ tới thú nhân khi còn bé vẫn luôn đối nghịch với hắn kia lại dễ nói chuyện đến như vậy, hắn vốn cho là bị Đoạn Ngự Lăng làm khó dễ rất lâu đâu.

Theo Đoạn Ngự Lăng đi tới một chỗ yên tĩnh, Đoạn Ngự Lăng ánh mắt phức tạp đánh giá Mông Kình Nhận từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng cắn răng nói: “Ngươi nếu là dám đối đệ đệ ta có nửa phần không tốt! Ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi!”

Mông Kình Nhận ngược lại là không tính toán ngữ khí của hắn, nghiêm túc nhìn Đoạn Ngự Lăng, tốc độ nói vẫn như cũ trầm thấp mà chầm chậm, “Ta lấy thú thần tuyên thề, một đời sẽ không để cho Tiểu Giác nửa điểm oan ức, ”

Đoạn Ngự Lăng ánh mắt dần dần hòa hoãn xuống dưới, yên lặng nhìn Mông Kình Nhận một lúc, mới nói: “Ngươi đi nhà ta cầu hôn đi, trước tiên đính hôn, ” dừng một chút, lại bổ sung, “Tiểu Giác lập tức liền muốn mười tám tuổi ”

Đoạn Ngự Lăng nói xong cũng đi, Mông Kình Nhận ngược lại lại đứng im ở chỗ đó một lúc, lúc này hắn đã rõ ràng ý tứ của Đoạn Ngự Lăng, qua mười tám không có chồng chưa cưới, liền bị đế quốc cưỡng chế xứng đôi, vì vậy Mông Kình Nhận trực tiếp trở về nhà, nói với mẫu thân mình muốn đi Đoạn gia cầu hôn.

Thiên Nịnh đụng phải đứa con nhà mình, nói: “Đến, con tươi tỉnh lên một chút cho ta,nếu như để lại ấn tượng xấu cho ông bà thông gia ta liền thiến con!”

Mông Kình Nhận: “…”Mẫu thân, ngài là một giống cái.

Bởi vì phụ thân Đoạn Viêm Lang không có ở nhà, Mông Kình Nhận đành phải ngồi ở nơi đó, nghe Ty Tu cùng Thiên Nịnh tán gẫu, chỉ có khi nào hỏi hắn hắn mới lễ phép nói lại mấy câu, lễ phép lại không lạnh nhạt. Ty Tu đối Mông Kình Nhận cũng coi như hiểu rõ, cùng Thiên Nịnh nói một ít chuyện lý thú khi Tiểu Giác còn nhỏ hoặc là nói một ít về ưu thích của Tiểu Giác. Mông Kình Nhận nghe đến đặc biệt nghiêm túc. Cứ như vậy, trong lòng Ty Tu coi như thỏa mãn, vì vậy liền giữ bọn họ ở lại dùng cơm, nói là đây dù sao cũng là chuyện lớn, muốn nghe ý kiến của bọn nhỏ một chút.

Thiên Nịnh tự nhiên cầu cũng không được, Mông Kình Nhận có thể nhìn thấy người yêu tự nhiên cũng sẽ không đề ra bất kỳ ý kiến phản đối nào, chỉ tiếc Đoạn Ngọc Giác một ngày mệt nhọc trở về, khi về nhà chỉ thấy đến một người dáng dấp nhã nhặn nắm chặt tay của cậu, tinh tế nhìn cậu, trong miệng không ngừng nói: “Tiểu Giác đi học cực khổ rồi, A Nhận, còn không mau mau giúp Tiểu Giác lấy đồ vật! Không thấy trong tay Tiểu Giác có đồ vật sao?”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Chuyện gì thế này?

Thiên Nịnh không khách khí chút nào dạy bảo xong nhi tử của mình, cười híp mắt lôi kéo Đoạn Ngọc Giác nói: “Chút chuyện này liền làm cho thú nhân bọn họ đi làm, bọn họ da dày thịt béo nên đi làm việc, con làm những cái đó làm gì, nhìn một cái, tay đều đỏ…”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Ta đi nhầm cửa có đúng hay không!

Thiên Nịnh thuận lợi đem đồ vật trong tay Đoạn Ngọc Giác cầm đi, giao cho Mông Kình Nhận, sau đó lôi kéo Đoạn Ngọc Giác đi vào bên trong, vừa đi vừa nói: “Nhìn con gầy, phải ăn nhiều hơn để bồi bổ. Ta am hiểu nhất làm chính là nấu canh, ngày hôm nay làm món sở trường, con có thể ăn nhiều một chút a.”

Đoạn Ngọc Giác: “… Được!” Nghe tới ăn ngon lắm, ân, anh trai đều vào, xem ra không có đi nhầm cánh cửa!

Đây rốt cuộc là thế nào đây?!

Đoạn Ngọc Giác ngồi vào bàn cơm, chỉ là ngắn gọn trả lời vấn đề của Thiên Nịnh. Thiên Nịnh thực sự là xem Đoạn Ngọc Giác càng xem càng thoả mãn, cười đến đặc biệt xán lạn, lúc này chủ tọa là Ty Tu, bên tay trái là Thiên Nịnh cùng Đoạn Ngự Lăng, bên tay phải là Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận, Thiên Nịnh cười đến đặc biệt xán lạn, đối Mông Kình Nhận nói: “Tỉ mỉ chiếu cố Tiểu Giác a, ”

Thiên Nịnh vừa nói vừa liếc mắt một cái về phía Mông Kình Nhận nhắc nhở, hắn đối Đoạn Ngọc Giác thực sự là quá thoả mãn, bên ngoài không sai, tính cách cũng thận trọng, giá trị thai nghén cũng cao, còn là hài tử của bạn học cũ, chính là từng đặt vấn đề kết hôn với người khác, nhưng như vậy có là gì? nhờ có hai tên nhà Diệp gia không biết nhìn người kia, bằng không một hài tử tốt như vậy còn chưa đến lượt Mông gia muốn đâu!

Mông Kình Nhận không cần mẫu thân của hắn nói hắn vẫn chiếu cố Đoạn Ngọc Giác, cậu thích ăn cái gì liền xuống tay trước gắp một ít cho cậu, xong rồi múc cho cậu một chén canh, Đoạn Ngọc Giác uống xong liền nhanh chóng cho lại múc một chén. Đoạn Ngọc Giác không chướng ngại chút nào tiếp nhận Mông Kình Nhận múc cho, Mông Kình Nhận múc đến càng vui vẻ hơn. Một ít thú biển loại nhỏ có vỏ, Đoạn Ngọc Giác nhìn qua có vẻ rất thích ăn, Mông Kình Nhận liền bóc vỏ cho cậu, bóc vỏ bóc luôn tâm của chính mình, nhìn Đoạn Ngọc Giác ăn đến càng vui vẻ hắn có cảm giác càng thêm thoải mái.

Hai mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi đều có ý cười, vốn là một bữa cơm nhà, tự nhiên cũng không nhiều lễ nghi như vậy, Thiên Nịnh lúc này cũng khen ánh mắt của con trai mình, hài tử vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn như thế thật sự không còn nhiều lắm! Rất cảm tạ Diệp gia không có mắt thẩm mỹ, ngày mai sẽ cho bọn họ gửi phần đại lễ, rất cảm tạ người nhà này.

Đoạn Ngự Lăng nhìn Đoạn Ngọc Giác cùng Mông Kình Nhận hỗ động, luôn có một chút không cam lòng vì đệ đệ của mình giờ đã thành người của người khác, nhưng vẫn cao hứng vì đệ đệ có thể tìm tới một người có thể thực tâm đối tốt với cậu.

Mông Kình Nhận coi như làm cho hắn khó chịu đến mức nào đi chăng nữa, cũng so với cái tên gia hỏa Diệp Vụ Hoa kia tốt hơn nhiều lắm!

Có so sánh mới có kết luận, Đoạn Ngự Lăng đột nhiên cảm thấy Mông Kình Nhận cũng không tệ lắm.

Thiên Nịnh nhìn hai đứa bé kia hỗ động, đối Ty Tu nói: ” Hai đứa bé này rõ ràng có tình cảm với nhau a, động tác tự nhiên hài hòa, lúc trước ta và Cung Chương đều không hài hòa như thế, cứ như vậy định ra đi, A Tu.”

Ty Tu cười nhìn hài tử đối diện, vui mừng nói: “Cứ như vậy định ra đi, tìm ngày tháng tốt quyết định đi.”

Đoạn Ngọc Giác uống canh rất ngon, quyết định cái gì? Được rồi, cùng cậu không có quan hệ gì, canh này uống ngon thật, thêm một chén nữa.

Mông Kình Nhận dẫn theo một chút ý cười múc một chén canh cho Đoạn Ngọc Giác, tiểu giống cái này tự nhiên không phản đối, vẫn luôn thích ăn canh của mẫu thân như thế, có phải là xem ở mặt mũi của chính mình?

Nghĩ như vậy, ý cười của Mông Kình Nhận càng sâu hơn, thấy thế nào cũng thấy tiểu giống cái của mình thật đáng yêu, quả thực yêu đến trong xương.

Đoạn Ngọc Giác ngoan ngoãn ăn cơm xong đưa Mông Kình Nhận cùng Thiên Nịnh rời đi, Mông Kình Nhận cuối cùng sờ sờ đầu của cậu. Đoạn Ngọc Giác trong lòng có chút không thoải mái mà thật không tiện ở trước mặt người làm hỏng mặt mũi của hắn, dù sao vừa nãy Mông Kình Nhận cơ hồ cái gì đều không ăn giúp mình gắp đồ ăn. Nghĩ như vậy, Đoạn Ngọc Giác thật là có mấy phần hổ thẹn, cuối cùng nói với Mông Kình Nhận cùng Thiên Nịnh: “Đi đường cẩn thận.”

Thiên Nịnh cười đến không ngậm mồm vào được, một hài tử biết điều như vậy thật khiến người ta yêu thích mà, nhanh chóng lừa gạt về nhà a! Mông Kình Nhận trịnh trọng đối Đoạn Ngọc Giác gật đầu nói: “Được.” Đoạn Ngọc Giác bị hắn trịnh trọng làm cho có chút không biết làm sao, mê man nhìn Ty Tu một chút, thế nhưng Ty Tu đang bận cùng Thiên Nịnh nói chuyện, căn bản không rảnh phản ứng Đoạn Ngọc Giác. Đoạn Ngọc Giác đem nghi hoặc đặt ở trong lòng mình, chỉ là gật gật đầu, biểu thị đã biết.

Không biết động tác này của cậu làm cho chỉ số si mê trong lòng của Mông Kình Nhận bạo phát, tiểu giống cái ngoan ngoãn im lặng gật đầu thực sự là quá manh! Tại sao lại có thể manh như thế? Thật sự muốn ôm về nhà a a a! Nếu không phải Mông Kình Nhận vốn là màu da liền thiên về đen, còn thật không giấu được bên tai hồng hồng của hắn.

Tuy rằng vẫn bị Thiên Nịnh nhìn ở trong mắt ╮(╯_╰)╭.

Sau khi đưa đi một nhà Mông Kình Nhận, Ty Tu cười híp mắt lôi kéo tay Đoạn Ngọc Giác nói bóng gió hỏi thăm, Đoạn Ngọc Giác một câu một câu đều trả lời.

Sau khi biết Mông Kình Nhận có mấy lần đưa đồ cho Đoạn Ngọc Giác, Ty Tu càng them hài lòng với Mông Kình Nhận. Đứa nhỏ này thật tốt, giá trị vũ lực tốt, lớn lên đẹp trai, đã là chuẩn tướng còn có tiền đồ, biết đau lòng người yêu. Tiểu Giác theo hắn tuyệt đối sẽ không chịu oan ức, trong lòng đau xót cùng vui mừng xông tới, đã trải qua chuyện hoang đường nhà Diệp gia kia, Mông Kình Nhận liền có vẻ đặc biệt không sai.

Vì vậy Ty Tu đặc biệt hòa ái dễ gần hỏi: “Tiểu Giác, con cảm thấy Kình Nhận thế nào?”

Thế nào? Đoạn Ngọc Giác mê hoặc liếc mắt nhìn Ty Tu, nghĩ đến những trái cây trong tay Mông Kình Nhận kia, quyết đoán gật đầu nói: “Cũng không tệ lắm”. Những trái cây trân quý như vậy đều tìm đến cho cậu làm đồ ăn vặt, người xác thực cũng không tệ lắm, cậu lúc trước tại cửa hàng tìm lâu như vậy đều không tìm được có trái cây có linh khí đâu.

Trong lòng Ty Tu vui sướng, thử dò xét nói: “Tiểu Giác nguyện ý cùng hắn đính hôn sao?”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Đây là tình huống gì?!

Đoạn Ngọc Giác cứng ngắc mặt nhìn Ty Tu, “Có phải là đính hôn là có thể tham gia hôn lễ của người khác?”

Ty Tu đương nhiên gật đầu, “Đương nhiên, con là một hài tử độc thân đi tham gia hôn lễ của người khác sẽ bị người ta nhạo báng, nói không chừng cả gia tộc đều sẽ bị người nhạo báng.”

Đoạn Ngọc Giác suy tư gật gật đầu, “Vậy thì đính hôn đi.” Ý tứ của cái từ này cũng giống như bạn lữ của hoa yêu bọn họ đi? Hoa yêu đến tuổi sẽ ở trong nghi thức của tộc trưởng mà tìm ra bạn lữ cho mình, đồng thời quá nửa cuối cuộc đời, Đoạn Ngọc Giác chỉ kém một năm liền có thể tham gia cái nghi thức này, nhưng là ở trước đó cậu đã đi đến thế giới này.

Nhớ tới cũng thật là có chút tiếc nuối a.

Nếu Mông Kình Nhận muốn làm bạn lữ của mình, mình tại sao nhẫn tâm từ chối đây, ân, thân là một hoa yêu có trách nhiệm, nhất định sẽ chiếu cố tốt bạn lữ của mình!

Kỳ thực đan dược sư có gương mặt than luôn dọa khóc tiểu hoa yêu vẫn luôn có một tâm hồn muốn tìm bạn lữ a.

Ngày thứ hai đi học Đoạn Ngọc Giác vẫn tính là tinh thần sáng láng, vừa giữa trưa đều gió êm sóng lặng trôi qua. Buổi chiều mới vừa tới học viện liền thấy á giống cái mấy ngày nay vẫn luôn nhìn chằm chằm mình chợt trịnh trọng đứng trước mặt mình nói rằng: “Cho dù là Tiểu Giác, ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình, thi đấu là thần thánh, không thể làm những thủ đoạn không đàng hoàng!”

Nói xong cũng chạy, khóe mắt còn có chút giọt nước mắt, tâm tình của Đoạn Ngọc Giác bây giờ chính là một ngàn vạn đống fuck your mother tại trong lòng mình chạy trốn, hoàn toàn không hiểu vị á giống cái này là bị đả kích gì mới đến đây thảo luận những chuyện không có trật tự đó. Nhưng khi nhìn đến những á giống cái đang chỉ chỉ chỏ chỏ xung quanh, Đoạn Ngọc Giác mới hiểu được, Dịch Khanh Văn đào một cái hố cho cậu!

Bất quá, này có quan hệ gì đâu? Ngược lại Dịch Khanh Văn cũng không thắng được, Đoạn Ngọc Giác không sao cả nghĩ, tiếp tục hướng phía trước đi. Mấy giống cái từ phía sau cậu đuổi theo, con mắt sáng lấp lánh, bên trong đều là tín nhiệm, nói: “Tiểu Giác! Chúng ta tin tưởng cậu! Cái tên á giống cái kia thực sự là quá lắm rồi, không đâu tự dưng đi bôi đen cậu, thực sự là rất quá đáng!”

Giống cái căm phẫn sục sôi mà nhìn những á giống cái đang chỉ chỉ chỏ chỏ ở xung quanh, trong đó có một á giống cái tóc tím nhìn có vẻ rất ưu nhã há mồm nói: “Không đủ thực lực cũng không cần thi đấu, dĩ nhiên còn cưỡng bức dụ dố đối với Tiểu Văn, thật là không cần mặt!”

Giống cái nhìn rất non nớt kia lạnh lùng đáp: ” Cái khuôn mặt dày đến vài lớp kia của ngươi còn muốn thể diện? Ta làm sao chưa từng nghe nói ngươi muốn mặt a!”

“Đừng nói nữa, ” Đoạn Ngọc Giác nhàn nhạt đánh gãy bọn họ, “Tranh chấp không có ý nghĩa đều rất lãng phí thời gian, thời gian rất quý báu, tất cả lúc nữa đều thấy rõ ràng, không cần nói nhiều.”

Đoạn Ngọc Giác đến phòng học, khi tiến vào giả lập, giám khảo cùng Dịch Khanh Văn đã tới. Việc này làm cho giống cái cùng á giống cái cấp đều bỏ học, mỗi người đều mang tâm tình muốn trả thù đâu!

‘Giả lập’ tuy nói là giả lập, thế nhưng bên trong nó chia làm rất nhiều khối, một cái là khu chân thật, một là khu giả lập. Khu chân thật là sàn đấu giá cùng cửa hàng giống như lần trước Đoạn Ngọc Giác đi đến; khu giả lập lại giống như địa phương mà mọi người đến để thi tài.

Đấu trường tự nhiên cũng chia làm khu thi đấu giả lập cùng với khu thực sự thi đấu. Không cần phải nói, cuộc tranh tài này nhất định là diễn ra tại khu thực sự thi đấu. Khu thi đấu rất lớn, bốn phương tám hướng tất cả đều là chỗ ngồi, đã ngồi đầy người, giám khảo cùng tuyển thủ đã ai vào chỗ nấy, chỉ còn chờ bắt đầu.

Giám khảo là ba vị lão sư, một là viện trưởng, là đan dược sư cấp năm đỉnh cao, một người rất có uy vọng; một là chủ nhiệm của những lớp học có lứa tuổi tương đương với Đoạn Ngọc Giác, đan dược sư câp năm sơ cấp, bình thường là một người rất nghiêm túc; một người khác chính là giáo viên chủ nhiệm của bọn họ, đan dược sư cấp bốn cao cấp, có tư cách đưa ra lời bình với Đoạn Ngọc Giác cùng Dịch Khanh Văn nhất.

Tổng cộng so ba vòng, một là lực tương tác đối với Linh Hoa, một là sự nắm giữ đối với kiến thức cơ bản; một là đan dược, đan dược chỉ có thể là đan dược cấp thấp, hơn nữa là đan dược mới học gần đây. Sẽ cung cấp Linh Hoa linh thảo, tất cả vật liệu phải tự mình từ trên người Linh Hoa linh thảo lấy, thời gian cùng chất lượng đều tính làm một phần điểm đánh giá.

Sau khi ba giám khảo đều đã ngồi xuống, Đoạn Ngọc Giác cùng Dịch Khanh Văn cũng đã ai vào chỗ nấy, trận đầu là so độ nắm vững đối với những kiến thức trong sách giáo khoa, từ mỗi vị lão sư đưa ra ba vấn đề, ai cướp được đầu tiên sẽ trả lời, trả lời đúng tích một phần, điểm cao đến thắng.

Đầu tiên là từ hiệu trưởng ra đề mục, hắn chọn mấy cái vẫn đề không tính khó khăn, nói: “Đề thứ nhất, hai vị nghe rõ ràng: Người thứ nhất đưa ra vấn đề tình cảm của linh hoa là ai?”

Dịch Khanh Văn không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tiết Lập!”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Đây là cái quỷ gì?

Hiệu trưởng gật gật đầu, nói: “Không sai, xin nghe đề thứ hai: Người thứ nhất trở thành đan dược sư cấp bảy là ai?”

Dịch Khanh Văn cướp đáp: “Đường Tuyên!”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Đây là vật gì? Đan dược sư cấp bảy là cái quỷ gì?

Liên tiếp hai vấn đề đều bị Dịch Khanh Văn cướp đáp thành công, á giống cái cảm xúc đắt đỏ, ánh mắt nhìn giống cái tràn đầy khiêu khích, giáo viên chủ nhiệm nhíu nhíu mày, Đoạn Ngọc Giác làm sao một cái cũng không thể cướp được?

“Được, xin nghe vấn đề thứ ba: tỉ lệ thành công cùng tỉ lệ năng lượng tạo thành của đan dược sư cấp ba là bao nhiêu?”

Dịch Khanh Văn dứt khoát nói: “Tỷ lệ thành công mười tám phần trăm, năng lượng hai mươi ba phần trăm.”

Đoạn Ngọc Giác: “…” Đây đều là cái quỷ gì a!

Liên tục ba cái vấn đề đều bị Dịch Khanh Văn cướp thành công, Dịch Khanh Văn trong lòng âm thầm cao hứng. Quả nhiên Đoạn Ngọc Giác cũng bất quá là một giống cái cái gì cũng không hiểu, không có gì ghê gớm. Hiệu trưởng nhìn Dịch Khanh Văn ánh mắt nhu hòa rất nhiều, không sai, cơ sở rất vững chắc, lại nhìn Đoạn Ngọc Giác một chút, trong lòng thở dài, lần này giống cái muốn mất thể diện.

Sau đó mấy vấn đề tự nhiên cũng cũng không cần hỏi, Đoạn Ngọc Giác thì không thể trả lời ra, Dịch Khanh Văn cướp đáp thành công, tất cả đề tài toàn bộ chính xác, thậm chí ngay cả lão sư ra một cái tiêu đề của lớp cao hơn cũng không thể làm khó hắn, nhất thời ánh mắt của tất cả người xem nhìn hắn đều không giống nhau

“Làm cái gì a? Ngày hôm qua lớn lối như vậy ngày hôm nay còn không thành người ngu ngốc! Thực sự là khôi hài!”

“Cuộc so tài này có ý nghĩa gì? Giống cái bọn họ thua chắc rồi! Dĩ nhiên tin tưởng cái tên ngu ngốc này, ánh mắt của giống cái thực sự là không thể dùng được!”

“Trong đôi mắt không còn đồng tử chứ, có mắt không tròng!”

“Chà chà, liền kiến thức căn bản đều người không biết làm sao hi vọng hắn có thể thắng được thi đấu? Trận sau khẳng định thua, haha!”

“Là a, đều biết lực tương tác cùng năng lực luyện đan của Tiểu Văn rất đáng khen ngợi a!”

“Không phải là dựa vào tên tuổi của giống cái tiến vào học viện sao? Trong bản chất còn là một người ngu ngốc, ha ha!”

Truyện Chữ Hay