Ngoài dự kiến của Mông Kình Nhận, tiểu thú nhân hay kích động dễ tức giận ở trong trí nhớ kia dĩ nhiên lần này lại bỏ qua chuyện này, ngoài cười nhưng lòng không cười liếc mắt một cái, nói với Đoạn Ngọc Giác: “Đúng vậy, anh có chút chuyện nên nhờ hắn dẫn em đến nhà ăn.”
“Vậy tại sao lúc nãy anh lại tức giận như vậy?” Đoạn Ngọc Giác ngẩng đầu nhìn ca ca của mình hỏi.
“Anh bảo hắn dẫn em đến nhà ăn kết quả lại không thấy em ở đấy, anh lo lắng.” Đoạn Ngự Lăng hời hợt nói, chủ động đổi chủ đề: “Tiểu Giác ăn no chưa?”
Đoạn Ngọc Giác biết chắc chắn chuyện không đơn giản như Đoạn Ngự Lăng nói, nhưng cũng chỉ gật đầu, không nói gì nữa. Đoạn Ngự Lăng lấy ra khăn mùi soa, phát hiện trên đó đã có một góc bị bẩn, do dự có nên để cho Đoạn Ngọc Giác lau tay hay không, Mông Kình Nhận đã rất tự nhiên lấy ra khăn lau tay cho Đoạn Ngọc Giác, Đoạn Ngọc Giác cũng không từ chối.
Đoạn Ngự Lăng thần sắc phức tạp mà nhìn cảnh trước mắt này, tuy rằng là một ca ca, cái cảm giác biết được đệ đệ mình vẫn cưng chiều từ nhỏ tới lớn có người trong lòng rất không tốt nhưng là, so với việc sau tuổi bị hệ thống chọn gen tương xứng, hắn tình nguyện để đệ đệ mình theo Mông Kình Nhận, ít nhất, Đoạn Ngự Lăng mím mím môi, hắn dám làm việc có lỗi với đệ đệ mình, chính mình liền tới nhà đánh hắn!
Hơn nữa, đệ đệ mình không muốn, làm sao sẽ cùng Mông Kình Nhận đi? Làm sao sẽ cùng Mông Kình Nhận thân mật như vậy? đệ đệ mình có thể đi ra khoảng thời gian đen tối kia cũng không dễ dàng. Đoạn Ngự Lăng nhìn Mông Kình Nhận đang lau tay cho tiểu giống cái nhà mình, sắc mặt ôn nhu cẩn thận, không có một tia miễn cưỡng, phỏng chừng hắn đối với tay của chính bản thân mình cũng chưa từng tốt như vậy
Đoạn Ngự Lăng nhìn thật kĩ Mông Kình Nhận, quyết định sẽ không nháo sự ở trước mặt đệ đệ mình, tí nữa đem đệ đệ về rồi trở lại tính sổ sau! Muốn bắt cóc đệ đệ mình một cách dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ!
Đoạn Ngự Lăng cắn răng nghiến lợi nghĩ, hoàn toàn không nghĩ tới đệ đệ của mình chỉ là bởi vì không tiện trước mặt mọi người mà rút tay về làm xấu mặt người khác. Tại đế quốc giống cái tự do tự tại không để cho mình chịu oan ức này, trước mặt mọi người từ chối thú nhân đối với bọn hắn là chuyện thường như cơm bữa, thế nhưng Đoạn Ngọc Giác thân là hoa yêu còn không là hiểu rõ thế giới này, bởi vì lễ phép liền không có trực tiếp từ chối Mông Kình Nhận, để cho hai người này có ấn tượng sai lầm là:
Đệ đệ nhà ta quả nhiên là đối tên khốn kiếp này có ý _(:ゝ∠)_ Đoạn Ngự Lăng bi thương nghĩ;
Tiểu giống cái quả nhiên là yêu thích ta cho nên khắp nơi giữ gìn ta! Cho dù ở trước mặt Đoạn Ngự Lăng còn giữ gìn ta thực sự là quá cảm động ~(≧▽≦)/~! Quyết định, ngày mai sẽ đi cầu hôn cầu hôn cầu hôn cầu hôn cầu hôn…! Ngay sau đó liền cưới vào cửa! Không được không được, nhất định phải hảo hảo tổ chức! Không thể để cho tiểu giống cái phải chịu một tí oan ức nào! Có người nói có người khiến cho giống cái nhà mình phải chịu oan ức a, hình như là người của Diệp gia, Mông Kình Nhận hé mắt, hai ngày nữa Diệp gia kết hôn, mang tiểu giống cái đi làm mất mặt họ thì thế nào?
Mông Kình Nhận nghiêm túc suy tư về cái vấn đề này, đột nhiên cảm thấy thực sự là ý kiến hay, Diệp gia thiên về chính trị, Mông gia thiên về quân nhân, quân chính từ trước đến giờ mâu thuẫn xung đột nhiều lần, mà Đoàn gia là bởi vì cùng Diệp gia giao du nhiều lần lại có bao nhiêu trùng hợp mới không thể không tạm thời cùng Diệp gia hòa bình, nhưng là Mông gia cũng thật là không sợ cái này.
Tám người của đại gia tộc người nào không biết thú nhân Mông gia mỗi một đời tất cả đều là sinh vật rất bao che khuyết điểm lại còn vô cùng vô sỉ? Huống chi Mông Kình Nhận là Võ thánh trẻ tuổi nhất đại lục, là người có hi vọng đánh vào cảnh giới Võ thần, lại còn được phong chức chuẩn tướng vì một thân công trạng, Mông Kình Nhận còn thật không sợ đắc tội Diệp gia.
Cái đại lục này, dù sao cũng là dựa vào thực lực để nói chuyện.
Cái chuyện như là bắt nạt Diệp gia hả giận cho người yêu thuận tiện tăng độ yêu thích, Mông Kình Nhận thật sự làm được.
Đoạn Ngọc Giác tự nhiên nhận ra được hai người bọn họ sóng ngầm mãnh liệt, thế nhưng Đoạn Ngự Lăng nếu muốn phải gạt mình liền không cần tiếp tục hỏi tiếp, ai mà chẳng có một chút bí mật a.
Đoạn Ngọc Giác bình yên bị hai thú nhân đưa trở về, quay đầu lại hướng về hai người này cáo biệt, Mông Kình Nhận tựa hồ đã khôi phục lại bộ dáng cao lãnh bình thường, đưa cho Đoạn Ngọc Giác một cái túi không gian, nhàn nhạt nói: “Cầm.” Mắt của Mông Kình Nhận gắt gao nhìn Đoạn Ngọc Giác, bên trong có mấy thứ không nói ra được, Đoạn Ngọc Giác cầm cẩn thận gật đầu nói: “Cảm ơn.”
Mông Kình Nhận cào tường, tại sao không hỏi một chút bên trong có cái gì? Mình muốn cùng tiểu giống cái nói nhiều một chút cũng không dễ dàng a,
“Không cần cám ơn.” Mông Kình Nhận há mồm nói, lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, làm sao có thể nói cứng ngắc như thế a! Cần phải ôn nhu nói cho tiểu giống cái trong này có lông của thú dùng để làm thảm, trở về dùng cái này trải lên giường sẽ rất mềm mại, sẽ không dễ dàng làm bị thương da của cậu, đó cũng là da lông thoải mái nhất. Trong đó còn có mấy món cậu ăn tương đối nhiều, sợ cậu bị đói bụng, hắn còn chuẩn bị cả trái cây thế nhưng cậu thật giống như rất không thích liền không có lấy nhiều, còn có cả máy dùng để xay trái cây thành nước…
Thế nhưng này đó, Mông Kình Nhận đều không có thể nói ra, chỉ có thể mắt lén lút nhìn Đoạn Ngọc Giác, mong đợi cậu có thể hỏi một chút bên trong có cái gì.
Đoạn Ngọc Giác nhìn con mắt đen láy của Mông Kình Nhận, hờ hững bỏ túi không gian vào trong túi mình: “…”
“Tiểu Giác, em nhanh vào đi, chúng ta đi đây.” Đoạn Ngự Lăng quyết đoán xen vào cuộc nói chuyện của hai người, tiễn bước đệ đệ của mình để cẩn thận cùng Mông Kình Nhận ‘Nói chuyện’.
Đoạn Ngọc Giác gật gật đầu, quyết đoán đi vào, từ ngoài nhìn vào một điểm cũng nhìn không ra Mông Kình Nhận dĩ nhiên là một người săn sóc như thế, hình như mình đã hai lần lấy đồ của hắn rồi?
Đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy thú nhân mặt lạnh như tiền hỏi đường mình, bộ dáng bây giờ hình như đáng yêu hơn một chút ╮(╯_╰)╭, Đoạn Ngọc Giác nghĩ như vậy, đảo mắt liền tiến vào phòng nghỉ ngơi dành riêng cho giống cái, dọc theo đường đi gặp phải không ít giống cái và á giống cái.
Á giống cái hâm mộ nhìn Đoạn Ngọc Giác, mấy giống cái thì thật tâm vì Đoạn Ngọc Giác mà cao hứng, vây quanh Đoạn Ngọc Giác nói chuyện.
“Mông chuẩn tướng thực sự là săn sóc, có thể so với ai ai ai tốt lắm rồi, Tiểu Giác quả nhiên là cường đại nhất, chỉ có thú nhân cường đại nhất mới xứng đáng với cậu!”
“Chính là, xem ai ai ai còn đắc ý kiểu gì, thực sự là buồn cười.”
“Tớ còn đang thắc mắc tại sao cậu lại đáp ứng đi dự lễ đính hôn, hóa ra là có người đi dùng! Làm thật tốt!”
“Lần này thực sự là làm mất mặt bọn họ, làm cho bọn họ lại bố trí cậu cũng không được, đùng một cái thật là vang dội a!”
Lúc này đột nhiên có cái âm thanh đánh gãy thanh âm hưng phấn của giống cái”Có gì đặc biệt hơn người? Không phải là lệ thuộc vào thú nhân! Ngoại trừ là giống cái còn có điểm nào mạnh hơn Tiểu Văn? Lão sư đều nói thiên phú của Tiểu Văn cao hơn giống cái nhiều!”
Một câu nói vừa ra, tất cả giống cái phía trước đều quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn á giống cái này, bọn họ giống cái kiêu ngạo, lúc này bị người phê phán thành thú nhân lệ thuộc?!
Ha ha, đây thật là chọc vào tổ ong vò vẽ!