Bây giờ trời đã sáng, Thẩm Xuyên có thể nhìn rõ hơn nhan sắc của thiếu niên trước mặt, phải nói là người này thực sự rất anh tuấn không từ ngữ nào có thể miêu tả nổi, so với những đại minh tinh cậu thấy trên màn ảnh có khi còn hơn vài phần, ngoài trừ làn da trắng có phần nhợt nhạt ra thì tất cả đều thập toàn thập mỹ. Nhìn bộ dạng nhắm mắt lim dim ngủ này của hắn, Thẩm Xuyên như bị hút hồn mà thất thần đứng nhìn một lúc lâu, giờ cậu mới thẫm đẫm cái câu nhìn không rời mắt là thế nào.
"Ca ca nhìn đủ chưa?"
Mãi đến khi giọng nói lạnh lùng kia cất lên mới kéo Thẩm Xuyên về thực tại, cậu quay đầu sang một hướng khác cố tình né tránh vẻ thất thố lúc nãy của mình.
"Đệ sống một mình sao? Người nhà đi đâu hết rồi?"
"Đều chết cả rồi."
Biết mình đã chạm đến chuyện không vui Thẩm Xuyên vội nói "Xin lỗi", nhưng Huyền Mặc cũng không để ý đến chuyện này cho lắm chỉ khẽ lắc đầu cười nhẹ.
Thẩm Xuyên: "Không sao, ta cũng không có người nhà vậy từ giờ chúng ta làm huynh đệ của nhau được không? Chúng ta sẽ nương tựa vào nhau thì sống."
"Tịnh gia thì sao?"
Nhắc đến Tịnh gia Thẩm Xuyên càng cẩm thấy bực mình, chưa nói đến chuyện họ ném cậu gả cho quỷ vương, chỉ riêng chuyện nhìn thân chủ này nhiều vết thương trên người như vậy cũng biết sống cực khổ đến mức độ nào, cậu oán giận nói: "Ta không có người nhà nào giống như họ!"
"Ca ca không biết gì về ta mà muốn kết nghĩa huynh đệ rồi, không sợ ta là kẻ xấu sao?"
Thẩm Xuyên cười cười rất thân thiết mà ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta tiền không có sắc cũng không, dù đệ là người xấu thật thì ta cũng đâu có gì cho đệ lợi dụng."
"Thật ra là có chút sắc." Huyền Mặc vừa nói vừa đưa sát mặt lại gần cậu, nhìn gương mặt kia phóng đại Thẩm Xuyên thấy tim mình đập thình thình như muốn nhảy ra ngoài.
Quái lạ, sao tim lại đập nhanh thế này??
Thẩm Xuyên cố giữ bình tĩnh quay mặt đi hướng khác, đúng rồi cậu quên mất thân chủ này cũng khá là đẹp, không biết cậu có nên cảm thấy may mắn khi ở trong thân thể người này không.
Còn chưa biết trả lời thế nào thì bụng kêu lên một tiếng "ọc ọc" to phá vỡ bầu không khí, Thẩm Xuyên hai má đỏ lên cúi gằm đầu xuống khẽ xoa bụng. Lúc lên kiệu, vừa bị cứa tay lấy máu để xác định có thực sự phải huyết thống Tịnh gia không vừa bắt nhịn đói, cậu đã sớm không chịu nổi. Lại còn phải chạy cả đêm, dù đã mệt rất muốn ngủ nhưng dạ dày không chịu ở yên.
"Đói sao không bảo ta?" Huyền Mặc nhíu mày lục trong tủ ra một bộ đồ bắt cậu thay rồi kéo Thẩm Xuyên đi ra ngoài, đột nhiên bị lôi đi cậu chỉ biết cắm cúi đi theo.
"Đệ dẫn ta đi đâu vậy?"
"Đi kiếm đồ ăn."
Huyền Mặc dẫn cậu đi ra ngoài thôn, giờ đã sáng hẳn nên người cũng tấp nập hơn còn bán rất nhiều đồ ăn. Thẩm Xuyên ngó một vòng thấy bên kia đường có bán mì, hương thơm còn bay thoang thoảng rất là cuốn hút, cậu không ngại ngần mà kéo tay hắn đi về hướng đó.
"Ta muốn ăn cái này."
Nhìn biểu hiện hào hứng của Thẩm Xuyên, hắn cũng cười cười nói với ông chủ: "Cho hai bát."
"Có ngay!" Tiếng chủ quán vui vẻ đáp trả.
Thẩm Xuyên chọn bừa một chỗ trống ngồi xuống, trên người không có tiền, đã được hắn cứu mạng rồi còn nuôi ăn nuôi ở, đến quần áo trên người cũng là đồ của hắn, nên có hơi ngại ngùng nói: "Tiền này ta nên trả đệ thế nào?"
"Dĩ nhiên là phải trả rồi, đợi nghỉ ngơi cho khỏe rồi ta dẫn ca ca đi làm việc."
"Việc gì?"
"Bán rau."
Trên trán Thẩm Xuyên nổi đầy hắc tuyến, thôi nhìn thấy căn nhà thế kia cậu cũng đã kinh ngạc rồi, bán rau thôi mà có gì đâu chứ.
Chỉ là với nhan sắc này, bộ dạng này đi bán rau có quá không thích hợp hay không?
Thẩm Xuyên khóe môi giật giật không nói thành lời, đúng lúc này ông chủ bưng ra hai bát mì nóng hổi lên, cậu bụng đã reo đến cồn cào nên cũng không để ý gì nữa cặm cụi cúi xuống ăn. Không biết là do quá đói ăn gì cũng thấy ngon hơn hay là nó thực sự ngon thật, Thẩm Xuyên ăn trong một chốc đã hết, cậu còn nuối tiếc nhấc bát lên húp sạch nước trong đó.
Nhận ra thế mà người trước mặt lại chẳng hề động đũa chỉ chăm chú nhìn mình, biết lúc nãy mình ăn hơi vội vàng rất là mất hình tượng nhưng cảm thấy bụng vẫn còn đói, không biết cậu lúc đấy lấy đâu ra dũng khí hỏi: "Đệ không ăn thì cho ta có được không?"
Nhìn chồng bát xếp cao trên bàn Thẩm Xuyên xoa xoa bụng, đã rất lâu rồi cậu không được ăn một bữa ngon thế này. Thiếu niên một tay chống cằm nhìn cậu, khóe môi hơi nhếch lên nói: "Ca ca đệ hết tiền rồi."
Thẩm Xuyên che miệng ho khan, chỉ tại quán mì này ngon quá không kiềm chế được, còn hắn sao cậu hỏi gọi thêm một bát nữa được không cứ gật đầu làm gì, về nhà người ta chưa làm được gì đã ăn đến cạn tiền cậu phải trả thế nào cho đủ đây?
"Từ ngày mai ta sẽ làm việc chăm chỉ." Thẩm Xuyên hơi cúi đầu xuống ngượng ngùng nói.
Trên đường trở về lúc này đã no bụng Thẩm Xuyên cũng có tâm trạng hơn mà quan sát chỗ này kĩ hơn một chút, tính ra nơi này nhìn cũng khá là yên bình non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, khác xa với nơi chật trội chốn thành phố mà cậu từng sống.
Thẩm Xuyên hít lấy hít để không khí trong lành của sáng sớm, vui vẻ quay qua Mặc Huyền nói: "Ở đây thật đẹp thật thích."
Huyền Mặc lặng lẽ đi sau giọng âm trầm hỏi: "Ca ca có biết đây là nơi thế nào không?"
"Đây có thể là nơi thế nào được chứ?" Thẩm Xuyên nghe ra giọng của hắn có gì không đúng nhíu mày hỏi lại.
"Nơi này có tên là Tận Lạc thôn là nơi giao cách giữa nhân gian và quỷ giới, nhìn ban ngày yên bình nhưng ban đêm lại hoàn toàn khác."
"Có gì khác?"
"Người ta nói ban đêm dù gặp bất kỳ người nào cũng không nên tùy tiện tiếp chuyện." Huyền Mặc nhìn cậu, hai tay đặt sau lưng cố ý hạ thấp giọng của mình xuống nói: "Bởi vì người đang tiếp chuyện với huynh có khi không phải là người."