Trước mặt Băng Nhược Húc là một tiểu nam hài có bộ dáng rất giống hắn, hắn đang suy nghĩ nên đánh bay đi hay không.
Mới nghĩ vậy thôi, Man Tiểu Tri đã lên tiếng, “Húc, không cho phép chàng đánh con thiếp”. Nàng từ trong phòng bước ra, trên tay ôm một tiểu oa nhi.
“Nương!” Tiểu nam hài vừa nhìn thấy mẫu thân, cao hứng nhào tới ôm chân nàng.
Bé thích nương nhất, cha rất đáng ghét, lần nào cũng giành lấy nương, không đem nương cho hắn.
“Tiểu tử ! Ta đánh ngươi!”Thấy hành động của con, lí trí Băng Nhược Húc bị cắt đứt, giơ tay lên chạy theo.
Một lớn một nhỏ chạy vòng vòng trước mặt Man Tiểu Tri, làm cho nàng vừa bực mình vừa buồn cười. Trượng phu quấn lấy nàng, ngay cả đứa nhỏ cũng không chịu nhường, làm cho con và hắn mỗi ngày phải giành nhau.
Nhẹ nhàng đặt tiểu nhi tử trong lòng vào nôi, ban đầu Húc không chịu cho nàng sinh thêm một đứa nữa cùng hắn giành nữ nhân. Nhưng con một rất tịch mịch, nàng làm nương thật sự không đành lòng, lén mang thai tiểu nhi tử này.
Băng Nhược Húc bị chọc tức, trong lòng nghĩ khó khăn lắm đứa con lớn mới được năm tuổi, hắn đã phải giành giật nữ nhân này, hiện tại lại thêm một đứa nữa.
“Ai nha, nương, cha muốn khi dễ con!” Tiểu nam hài bị cha nắm cổ, tìm cứu binh đến hỗ trợ.
“Tiểu tử nhà ngươi!” Băng Nhược Húc nhìn con lúc ẩn lúc hiện làm hắn hoa cả mắt.
“Húc” Man Tiểu Tri tiến đến đem con lớn thoát khỏi ma chưởng của trượng phu.
Toàn gia lại náo loạn một hồi lâu, Băng Nhược Húc thật sự trở mặt, đem tiểu nhi tử đang ngủ nhét vào lòng đại ca nó, đem hai đứa tiểu quỷ chướng mắt đá ra khỏi phòng.
“Chàng thật là!” Nàng cười đến híp mắt.
Ôm nàng vào lòng, tựa đầu nàng vào vai hắn, “Nàng chỉ biết có con” Ngữ khí trách móc.
“Bởi vì bọn chúng là con của thiếp và chàng mà” Man Tiểu Tri lắc đầu.
Năm ấy, nàng gả đến Trường An như người nhà mong muốn, nhưng mà ở được vài ngày, Húc liền nhanh chóng mang nàng về Y Lư.
Sau khi về Y Lư, nàng gặp một người không ngờ đến, chính là đại thúc ở trong lao nói chuyện với nàng rồi đột nhiên biến mất.
Sau này nàng mới biết được, đại thúc kia cũng là sư phụ của Húc, là lão nhân trong miệng hắn, lúc trước cố ý đi xem đồ đệ tuyển thê tử như thế nào, kết quả thật vừa lòng.
Năm sau, nàng sanh đứa con lớn, nàng thật hạnh phúc, trượng phu vẫn yêu nàng như vậy, cả ngày cùng con tranh giành nàng.
“Không được, nàng yêu nhất là ta, đúng không?” Băng Nhược Húc quấn quít lấy muốn nàng nói rõ ràng.
Man Tiểu Tri ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt, hôn lên môi hắn, “Đương nhiên rồi , đời này thiếp yêu nhất chính là Hoa Đào tinh này, thiếp yêu nhất Tà Ngọc thần y”
Đôi mắt thâm thúy khẽ chớp, Băng Nhược Húc quyến luyến hôn.
“Ta cũng vậy, ta yêu nhất là tiểu ngốc nghếch của ta......” Tình sinh ý động, hai người ôm nhau lửa nóng bỏng dâng lên hừng hực.
Ngoài cửa --
“Nương, mở cửa nhanh lên đi, đệ đệ đang khóc!” Tiểu nam hài chưa từ bỏ ý định quấy rối, tiểu oa nhi trong lòng đang khóc nháo.
“Oa oa oa......”
“Nương, mở cửa nhanh lên đi mà......” Tiểu nam hài nghiêm mặt. Đệ đệ a, đệ đừng khóc, ta cũng rất muốn khóc!“Nương!”