Nghỉ thu.
Tôi đã tới Vô Pháp Thành với chị tôi.
“Đây là Vô Pháp thành à? Nó hôi thối thật đấy.”
“Đâu thể trách được. Nó là một khu ổ chuột mà.”
Chị ấy trả lời vậy trong lúc đe doạ những kẻ lang thang bằng ánh nhìn của mình.(Điển hình của một cọp mẹ Việt Nam haha)
Ở chốn xa xăm kia là nơi mà ba toà tháp tọa lạc. Việc chúng nhìn giống như những con ki gỗ chỉ càng khiến tôi muốn đốn ngã hết tất cả mà thôi.
“Vậy thì chúng ta chỉ việc đi tới toà tháp đó thôi nhỉ?”
“Quá ngây thơ. Em định làm gì khi tự dưng đột nhiên lao thẳng vào trụ sở chính của kẻ địch hả? Hiệp hội Ma Pháp kiếm sĩ đã lập ra một căn cứ để hoạt động rồi, cho nên chúng ta sẽ tới đó trước để thu thập thông tin.”
“Hể~”
Tôi theo sát sau chị ấy trong lúc hai người chúng tôi đi ngang qua khu ổ chuột. Sau một hồi, chúng tôi tới một khu vực với hàng dãy những quầy hàng.
Nơi đây cực kỳ náo nhiệt, thể quái nào mà công cuộc mua bán các loại thức ăn kì dị, những phương thuốc đáng nghi hay những đồ vật và thú nuôi bị mất cắp lại có thể diễn ra ở đây được chứ.
“Quý cô trẻ đep ở đằng kia! Đến đây nhìn xem này! Tôi vừa mới nhập về rất nhiều thú kiểng đấy!”
“Tôi hả?”
“Đúng đó, đúng đó, quý cô dễ thương nhất quả đất ở đằng đó!”
“Hmph, mắt thẩm mĩ của hắn ta tốt thật đấy. Nhìn một chút cũng chẳng chết ai đâu nhỉ.”(Anh em nào bán hàng nên nhớ rõ thủ thuật này)
Hắn ta chỉ nói cho có thôi.”
“Trật tự đi.
Tôi bị kéo về phía quầy hàng.
“Nào nào, đây là những con thú kiểng vừa mới được chuyển tới trong ngày hôm nay!”
Thứ mà ông chủ mang ra trước mặt chúng tôi là chàng trai tóc vàng với một vòng đai nô lệ trên cổ.
“Nô lệ ma pháp kiếm sĩ, Goldoh! Cô nghĩ sao? Nó khá điển trai đấy, chắc chắn hắn sẽ là một cặp khá hợp với quý cô đẹp tuyệt vời đây phải không?
Mặt Goldoh xanh đen và sưng hết cả lên, như thể anh ta chuẩn bị được mang đi hành hình vậy. Dường như anh ta có nói gì đó với những tiếng “U-, U-“.
“Nó trông như thể đã bị ngược đãi vậy?”
“Hahaha! Tôi đoán rằng trong quá trình vận chuyển đã có chút sai sót nho nhỏ. Được rồi, tôi sẽ giảm giá ban đầu từ triệu Zeny còn triệu Zeny, chỉ cho cô mà thôi!”
“Đắt thật đấy.”
“Không, không, hỡi quý cô. Một ma pháp kiếm sĩ như này, ít nhất sẽ đắt hơn gấp đôi nếu như cô mua ở bên ngoài đấy! Đây là một món hời cực lớn, và cô chỉ có thể mua được nó ở Vô Pháp thành này mà thôi!”
“Không, tôi không muốn nó.”
“Quý cô, cô quả là một người biết cách mặc cả đó! Được rồi, cô thắng. Hôm nay thôi, tôi sẽ cho cô thêm một món nữa!”
“Tại sao hai người lại gọi họ là “nó” vậy?”
“Nào, nào! Đây cũng là một ma pháp kiếm sĩ khoẻ mạnh khác, tên nó là Quinton!!”
Thứ mà ông chủ mang ra lần này là một gã đàn ông với khuôn mặt trông giống như một gã đấu vật chuyên nghiệp nhưng vô cùng độc ác, thêm vào đó là vết thương lớn trên bụng của gã ta. Có vẻ như vết thương đó mới chỉ được chữa trị qua loa mà thôi.
Quinton cũng đang kêu “Mu—, Mu—!” như thể muốn nói gì đó vậy.
Tôi có cảm giác rằng mình đã gặp tên này ở đâu đó rồi.
“Goldoh và Quinton, hai thứ như vậy chỉ với triệu Zeny!! Cô sẽ không kiếm được món hời nào như này bên ngoài Vô Pháp Thành đâu!!”
“Bụng của nó hình như bị thương hay sao vậy?”
“Ôi trời, thứ này cũng bị hành hạ trong lúc vận chuyển sao?! Được rồi, triệu Zeny cho hai bọn chúng! Tôi không thể nào giảm giá thấp hơn được nữa đâu!”
“Nghĩ lại thì, tôi không muốn bất cứ ai trong số chúng.”
“Hể?! Thôi nào, cô không thể nói thế chứ, quý cô!”
“Tôi có tất cả mọi thứ tôi cần rồi.”
Nói rồi, chị ấy mạnh bạo xoa đầu tôi.(Đầu trên hay đầu dưới trans hem biết đâu.)
“Hiểu rồi, vậy ra cậu trai trẻ này của quý cô là nô lệ tình....“
“Không, tôi không phải."(Con gái nói một là hai là lá la)
“Đi thôi nào.”
Chị tôi nắm lấy cổ tôi mà kéo đi.
Vào lúc đó, tôi nghe tiếng một ai đó gọi ông chủ.
“Ông chủ này. Nếu như ông bán hai người họ như một phần với triệu Zeny thì tôi sẽ mua nó.”
“Đương nhiên rồi! Cảm ơn vì đã mua! Nn? C-, có lẽ nào?!”
“U—, U—“
“Mu—, Mu—!”
Có vẻ như hai người bọn họ sắp bị bán đi.
Tại khuôn mặt của hai người họ nhìn khá quen thuộc cho nên tôi có hơi lo một chút, nhưng giờ thì tôi cảm thấy rất thoải mái khi biết rằng cuối cùng bọn họ cũng đã được ai đó mua.
Chờ đã nào.
Nếu như bọn họ được bán đi thì, chẳng phải lúc này, bên trong cửa hàng đó, đang chứa ít nhất triệu Zeny tiền mặt hay sao? Nói cách khác, nếu như tôi tấn công cửa hàng đó……
Không được, tôi không thể nào hạ thấp nhân phẩm của mình chỉ để cảm thấy bằng lòng với một khoảng tiền nhỏ nhoi như vậy được.
Tôi cần phải mơ tưởng lớn hơn nữa cơ.
"Em bắt đầu tự đi là vừa rồi đó.”
"Em sẽ tự đi được nếu như chị không kéo em như thế.”
“Nếu như chị không làm như vậy thì em sẽ đi lạc mất.”
“Cá-, em sẽ không đi lạc được đâu!”
Tôi nhìn về phía ba toà tháp chọc trời đằng xa trong lúc dạo bước.
Một đỏ, một trắng, và một đen.
Giờ thì, tôi nên chọn toà nào đây ta?