Khoảng khắc Iris bước lên sàn đấu, cô được chào đón bằng một tràng vỗ tay vang dội.
Chỉ xét về mức độ phổ biến thôi đã đủ để ta hiểu rằng cô là nhân vật chính của giải đấu này.
Iris dò xét Jimina trong khi mặt đối mặt, và tĩnh tâm.
Jimina Sehnen. Anh ta chắc chắn là một đối thủ khó nhằn.
Kể cả khi nhìn từ khoảng cách gần như thế này, Iris cũng không thể nào đánh giá được sức mạnh của Jimina, chỉ cảm nhận được chiều sâu vô hạn trong khả năng của anh ta mà thôi. Một thanh niên với phong thái hơn người, đang phá hủy những nhận thức thông thường của Iris.
Tuy nhiên, Iris không nghĩ rằng cô sẽ thua, hơn thế nữa, cô phải thắng.
Iris tin rằng việc giành chức quán quân tại lễ hội Chiến Thần là nghĩa vụ của cô.
Cô làm điều này không vì mục đích chính trị nào cả, mà là vì bản thân tự nhận định như vậy. Lí do duy nhất là trở thành biểu tượng sức mạnh của Midgar.
"Chừng nào Iris Midgar còn tồn tại, vậy thì vương quốc Midgar vẫn an toàn". Cô có trách nhiệm phải đem lại cảm giác an toàn cho người dân.
Vì lẽ đó, cô không quan tâm việc bị tâng bốc như một miếu thờ sống. Với một người không có bất kì khả năng nào ngoại trừ sức mạnh thuần túy, bản thân Iris hiểu rằng cô sẽ có dính líu đến chính trị.
Nhưng chỉ mới gần đây thôi.
Cái giá phải trả cho việc được nâng đỡ bấy lâu nay, nỗ lực đầu tiên để tự đứng lên bằng đôi chân của mình... Iris đã thất bại.
Lo lắng cho vận mệnh đất nước, cô đã thành lập hội Huyết Kỵ Sỹ, nhưng lại không thể thu nạp được cả nhân lực lẫn tài nguyên, cuối cùng thì chẳng thể thay đổi được gì.
Kể từ đó, cô dần dần thu thập thêm thành viên, nhưng vẫn còn quá xa vời để đến được viễn cảnh cô mong muốn.
Mặc dù nói như vậy, Iris hiểu rằng nếu bây giờ mới nhúng tay vào vũng bùn chính trị sẽ chỉ khiến cô bị lợi dụng bởi mọi người và các bè phái. Vậy nên những vấn đề chính trị sẽ do các chính trị gia giải quyết, bản thân Iris sẽ đi thu thập sức mạnh theo cách mà cô hiểu rõ nhất.
Cô nhận thức được độ phổ biến của mình trong mắt dân chúng.
Những người có khả năng lãnh đạo Huyết Kỵ Sỹ đã được tập hợp. Công việc duy nhất còn lại là việc Iris chiến thắng giải đấu ở Lễ hội Chiến Thần, qua đó khắc ghi danh tiếng của mình vào trong lòng người dân. Và rồi mọi thứ sẽ vận hành theo đúng quỹ đạo.
Với niềm tin cháy bỏng trong tim, Iris nâng kiếm, chờ đợi tín hiệu bắt đầu.
Jimina, xin lỗi, nhưng tôi sẽ bóp nghẹt anh ngay giây phút trận đấu bắt đầu. Mặc kệ anh đang giấu giếm điều gì, sẽ không có thời gian để anh sử dụng chúng.
Trận đấu sẽ an bài chỉ trong một khoảnh khắc.
"Iris Midgar đấu với Jimina Sehnen!! Trận đấu bắt đầu!!"
Ngay lập tức lao tới.
Cùng lúc với thông báo bắt đầu, Iris tiến bước, nhưng chợt dừng lại.
"..........eh?"
Một cảm giác mơ hồ trỗi dậy trong tim.
Tại sao hình bóng của Jimina lại xa quá vậy?
Liệu cô có nhầm lẫn khoảng cách giữa hai người không?
Nhưng cô đã kiểm tra hai lần r - Iris không hề nhầm. Tuy nhiên, cô lại có cảm giác rằng Jimina đang ở rất xa.
Iris không biết tại sao lại vậy. Có lẽ cô đang bị căng thẳng.
Nhưng điều đó không quan trọng. Vấn đề lớn nhất hiện giờ là cô đã dừng lại.
Tập trung vào mục tiêu, chuẩn bị tư thế, và thực hiện đòn nhử.
Khoảnh khắc nhận ra Jimina bị thu hút bởi động tác giả, cô lao tới.
Thế nhưng,
".......?!"
Một lần nữa, Iris lại chùn bước.
Cô giật mạnh phần thân trên như thể đang tránh khỏi thứ gì đó, rồi nhảy lùi lại.
Cô đã thấy hình bóng của một thanh kiếm.
Iris đã thấy kiếm của Jimina cắt lìa đầu cô.
Nhưng thanh kiếm của Jimina thì vẫn ở đó, không hề di chuyển.
Và phần đầu của cô thì vẫn còn nguyên vẹn.
"Tại sao....?"
Iris không thể kiềm chế thốt lên.
Chắc chắn, cô đã thấy đường kiếm của Jimina.
Khoảnh khắc Iris lao tới, lưỡi kiếm của Jimina đã chém xuống bằng sức mạnh áp đảo và cắt lìa đầu cô.
Iris nghĩ mọi thứ đã kết thúc.
Thất bại của cô, không... Iris chắc chắn vừa chứng kiến cái chết của bản thân.
Nhưng hình như đó chỉ là ảo tưởng mà thôi. Jimina vẫn chưa nâng kiếm, và vẫn đứng ngay chỗ ban đầu.
Iris không thể hiểu được những gì vừa xảy ra.
Iris nâng thanh kiếm lên, cố gắng chạy quanh đấu trường, nhằm thăm dò Jimina.
Một vòng.
Hai vòng.
Rồi ba vòng...
Khoảng cách giữa hai người họ vẫn không đổi. Tuy nhiên, hình bóng của Jimina thì lại tạo cảm giác ngày một xa hơn.
"..... Cô không tấn công à?"
Và Jimina hỏi.
Nhưng Iris lại không thể tiến tới.
Mọi bản năng của một sinh vật sống đang kêu gào cô không nên tiến bước.
“HaaAAAAHHHH!!”
Iris hét lớn, để xua tan đi sự chần chừ nãy giờ…
Rồi lao tới với tốc độ nhanh nhất mà cô có thể đạt được.
Tuy nhiên – con mắt của anh ta đang dõi theo cô!!
Jimina vẫn dán chặt hai con mắt nhìn vào Iris.
Và như thể muốn biểu thị điều gì đó, đôi mắt anh ta di chuyển.
“—aaaAAAAHHH!!”
Khoảnh khắc đấy, Iris đột nhiên khựng lại.
Cảm giác nặng nề đang xâm chiếm toàn cơ thể, và cô thậm chí còn có thể nghe được âm thanh phiền phức phát ra từ khớp đầu gối.
Nhưng không để tâm đến điều đó, Iris dừng lại, và nhảy lộn lại về phía sau.
Cô vừa thấy thanh kiếm của Jimina chém xuyên qua ngực mình.
“….. Không thể nào.”
Tuy nhiên, trên người cô không hề có bất cứ thương tổn nào cả.
Chẳng có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy Jimina đã vung kiếm.
“Điều này không thể nào là hiện thực…”
Trước mặt cô, Jimina vẫn đứng đó, và thanh kiếm vẫn nằm yên một chỗ, như khi trước.
“…. Có vấn đề gì à?”
Và anh ta hỏi.
Cơ thể Iris run lên vì…. (Sắp ra )
Cô phải làm điều gì đấy.
Cảm giác bối rối và nỗi sợ hãi đang ảnh hưởng đến cử động của cô.
Cùng lúc đó, đôi mắt của Jimina di chuyển.
Như thể nhìn trước được tương lai, đôi mắt và đỉnh đầu thanh kiếm của anh cùng một lúc xuất hiện ngay trước mặt Iris.
Giây phút đó, Iris cảm tưởng được rằng cánh tay của mình đã bị cắt đứt.
“Ah,aaaa……”
Cuối cùng, cô cũng hiểu những gì đang xảy ra.
Iris hiểu rằng Jimina chỉ giả vờ suốt quãng thời gian qua.
Anh ta hoàn toàn đọc được chuyển động của cô , và đưa ra lời cảnh báo với chỉ mình đôi mắt và đỉnh đầu lưỡi kiếm.
Rằng nếu cô không dừng lại – cô sẽ chết.
Chỉ như vậy thôi, Iris đã có những ảo giác về thanh kiếm của Jimina.
Viễn cảnh mà cô đã thấy hoàn toàn không khác gì so với thực tại.
Những lời từ người thầy đang chảy vào trong tâm trí của Iris: “ ‘Lời nói dối’ của một bậc thầy luôn cảm giác rất thật”. Và quả đúng như vậy, Iris đã bị dắt mũi bởi người thầy đó suốt những năm tháng tu luyện.
Tuy nhiên, những gì Jimina vừa mới làm được là cái “thực tại” thậm chí còn vượt xa hơn những gì sư phụ cô có thể làm được.
Liệu một điều như vậy có khả thi….?
Iris không cho rằng bản thân cô là người mạnh nhất thế giới. Cô hiểu rằng sẽ luôn có ai đó ngoài kia vượt trội hơn. Tuy nhiên, xem xét một cách khách quan, năng lực của cô như một ma pháp kiếm sư cũng phải thuộc top đầu trên thế giới. Đó là đánh giá của cô.
Và một người như vậy lại bị dắt mũi bởi những động tác giả?
Nếu đấy là sự thật, vậy thì Jimina – anh ta chắc chắn là người mạnh nhất thế giới.
Đẳng cấp ấy không phải là thứ mà một người có thể dễ dàng đạt tới.
Liệu điều đó có thật sự khả thi?
Thật sao?
Iris trách móc bản thân.
“Đừng để bị lừa.”
Anh ta vẫn chưa hề vung kiếm. Tất cả những gì cô vừa nghĩ chỉ là suy đoán mà thôi.
“….Đừng dừng lại.”
Iris lẩm bẩm, như thể đang hướng về chính bản năng trong cô vậy.
Cô hạ quyết tâm không chùn bước dù cho bất cứ điều gì xảy ra, và tiến tới.( Á à, thì ra mày chọn cái chết)
Âm thanh của một thứ gì đó bị cắt vang lên trong không khí.
Giây phút tiếp theo.
Cơn chấn động khủng khiếp va thẳng vào người Iris.
Mất ý thức trong một vài giây, và rồi cô nhận thấy bầu trời hiện ra trước mắt.
Ở giữa đấu trường, Iris đang nằm dựa lưng vào sàn, và nhìn lênn trời.
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Iris không thể thấy được đường kiếm của Jimina.
Tất cả những gì cô nhớ là ánh nhìn của anh ta dán chặt lên từng cử động của cô, và rồi những gì xảy đến tiếp theo là một cơn chấn động khủng khiếp.
Đó hẳn là phép màu khi cô vẫn chưa buông rơi thanh kiếm.
Iris ép bản thân đứng dậy mặc cho đau đớn.
“Iris Midgar… đây là tất cả những gì cô có thể làm được?”
Một thanh kiếm xuất hiện ngay trước mắt cô.
Jimina đang nhìn xuống Iris với đôi mắt trống rỗng.
Mặc dù anh ta ở rất gần, đến mức chỉ cần giơ tay ra đã đủ để chạm vào, nhưng hình bóng ấy, dường như nó… quá xa vời.
Xa rất xa…
Ahh… ra là vậy.
Cuối cùng Iris cũng đã hiểu
Hình bóng của Jimina quá xa vời, và nó không phải là ảo giác.
Ngay từ lúc ban đầu, anh ta đã luôn ở một tầm cao khác biệt hoàn toàn, và nhìn xuống cô. Một đẳng cấp mà Iris không thể nào chạm tới, không quan trọng cô cố gắng ra sao….
Thanh kiếm của Iris rời khỏi lòng bàn tay, tiếng kêu khô khốc, lanh lảnh của kim loại vang lên.
Cả đấu trưởng rơi vào im lặng, tiếng kim loại vang khắp khán phòng.
Iris Midgar đã bị đánh bại chỉ sau một đòn đánh.
Sự thật đấy khiến mọi người sững sờ vì sốc.
Ở giữa khung cảnh tĩnh lặng ấy.
Tiếng bước chân vang lên từ sau lưng Iris, kotsu, kotsu.
Sự náo động dần dần bao trùm cả đấu trường
Kotsu, kotsu, kotsu, tiếng bước chân cứ thế vang lên, cho đến khi chúng dừng lại.
Mọi con mắt của khán giả đều đổ dồn về phía người đã tạo ra chúng.
Kể cả Jimina cũng cho thấy một ít biểu cảm bất ngờ trên khuôn mặt.
“Con đã trở lại, Phụ Vương.”
Người đang đứng đó, là công chúa của vương quốc Oriana, Rose Oriana.
Không hề quan tâm đến Iris hay Jimina, Rose đang nhìn thẳng về phía khu ghế ngồi đặc biệt.