Buổi sáng mùa hạ thật là trong lành. Tôi mở miệng ngáp dài khi nhìn lên bầu trời trong xanh trải dài ở ngoài cửa sổ rồi lăn mấy cái trên giường. Tôi thực sự đang chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn đờ đẫn để thời gian trôi đi.
Kì nghỉ hè chẳng nhiều nữa. Vòng đấu chính của Hội Chiến Thần cũng sẽ bắt đầu vào tuần tới, cho nên tôi đã phải phải luyện tập. Tuy vậy, dành thời gian ra để cho nó trôi đi mà không làm bất kì điều gì cũng là một điều cần thiết đối với con người.
À, xin lỗi, đó đúng là xạo quần mà.
Mà chí ít thì điều đó cần thiết với tôi chứ bộ.
“Oi Sid! Mình có chuyện rất thú vị muốn kể cho cậu nghe đấy! Mở cửa đi!”
Hyoro bất ngờ vừa đập cửa vừa la lớn. Thế đấy, một khi người và người vẫn cứ phải chung đụng với nhau thì rắc rối chắc chắn sẽ xảy đến. Tại sao người ta cứ mãi làm phiền kẻ khác nếu thấy chuyện này phiền phức chứ? Đây chính là những điều tôi muốn làm sáng tỏ trong những ngày nghỉ hè hiếm có này.
Ôi trời, cái cảm giác này tuyệt vời quá. Ý tôi nói là cái cảm giác ‘ờ hớ’ của bọn cầm quyền khi tránh xa khỏi lũ nhân loại ấy.
“Được rồi, được rồi. Mình ra đây.”
Tôi mở khóa cửa và cho phép Hyoro chui vô.
“Đây là thông báo truy nã Chủ Tịch Hội Học Sinh Rose. triệu Zeny cho người nào bắt sống cô ấy và ít nhất nghìn Zeny cho những ai cung cấp được thông tin liên quan.”
“Hở ~ “
Tôi nhận lấy tấm áp phích truy nã từ tay Hyoro và nhìn vào đó.
“Đi tóm cô ta thôi.”
“Hả, tại sao chứ?”
“Mình khánh kiệt rồi.”
Hyoro nói trong sự tuyệt vọng.
“Chẳng phải cậu đã nói cậu có một chiến thắng trăm phần trăm gì đó à?”
“Đừng nhắc tới chuyện đó nữa.”
“Chẳng phải cậu đã kiếm chác khá nhiều từ mấy màn cá độ rồi sao?”
“Im đi. Im đi. OK, nghe này. Mình sẽ không nói lí do, nhưng nói chung là giờ mình phá sản rồi, không còn đồng nào nữa. Vậy nên mình cần tiền.”
“Thế cơ đấy.”
“Nên giúp mình nhé.”
“Ề, rắc rối quá. Cậu tự đi mà làm lấy.”
“Đừng vội vã thế, suy nghĩ kĩ đi. Hai người tìm cô ấy chắc chắn sẽ hiệu quả hơn là chỉ có một nguòi đi tìm. Tại sao ư? Bởi vì nếu thế thì khả năng tìm ra cô ta sẽ được nhân đôi!”
“Hề ~”
Dù vai tôi bị lắc tới lắc lui bởi tay Hyoro, tôi vẫn đang nghĩ trong đầu ‘phiền quá đỗi’. Ngay từ đầu, tôi đã hoàn toàn đánh giá cao cái nhân cách nổi loạn của Rose, thứ khiến cô ta đi đâm hôn phu của mình. Việc cô ta trở nên nhiệt huyết và dũng cảm đúng là một điều đáng khen ngợi. Nói cách khác, tôi nghiêng về phe Rose, hy vọng rằng cô ta sẽ đào thoát thành công khỏi chuyện này.
“Làm ơn đó, mình xin cậu!!”
Hyoro thực sự cúi đầu trước mặt tôi.
“Ừm ~ …”
Ngay lúc đó.
“Sid, chị của em tới rồi kìa.”
Người quản lý ký túc xá chúc đầu vô phòng tôi và nói.
“Chị hai á?”
“Chị của Sid đấy. Em ấy đang chờ ở trước cửa ký túc xá, nên đừng bắt em ấy chờ quá lâu nhé. Được không?”
Sau khi để lại những lời đó, người quản lý quay gót rời đi.
“Chị Claire… vậy chị đã quay lại.”
Tôi đang có dự cảm rất xấu. Tôi đành phải cân nhắc xem lựa chọn nào sẽ mang tới nhiều rắc rối hơn trong vòng chưa tới giây.
“Được rồi. Bắt đầu Chiến Dịch Lùng Bắt Rose nào.”
“Sid! Mình đã đúng khi tin tưởng cậu! Đúng như mình đã mong đợi từ một người bạn tốt!”
Tôi tóm cổ Hyoro rồi mở toang cửa sổ.
“Oi Sid. Cậu làm gì thế?”
“Không còn thời gian đâu. Chúng ta sẽ ra ngoài qua lối cửa sổ.”
“Hả? Nói gì thế? Ê, chờ cái. AAAAA?!”
“Hấp!”
Và rồi chúng tôi bay ra ngoài.
“Chị Iris đã nhờ mình cám ơn cậu vì thông tin đó. Chị ấy hiện vẫn muốn tiếp tục hợp tác với cậu.”
“Vinh dự thật.”
Beta trả lời khi nhìn vào lưng Alexia là người đang bước đi ngay đằng trước cô. Bọn họ đang ở trên một chiếc cầu thang xoắn ốc được soi sáng bằng chiếc đèn pháp thuật trong tay Alexia. Beta không biết hai người đã đi xuống bao xa, nhưng cái lạnh và ẩm ướt đang mách bảo cô rằng nơi đây chắc phải nằm tận sâu dưới lòng đất.
“Có vẻ như Doem Ketsuhat thật sự có liên hệ với Hiệp Hội.”
“Đúng vậy.”
“Tuy vậy, chúng ta không có bằng chứng.”
“Ngoài ra, tên đó còn thuộc bên phe Giáo Hội, nên những bằng chứng thông thường sẽ không đủ để xử lí hắn.”
“Mình biết. Cha mình đã nhấn mạnh vấn đề này. Ông ta bảo nếu chúng ta muốn phơi bày mối liên hệ giữa Hiệp Hội Diabolos và Giáo Hội, chúng ta cần phải có những bằng chứng chặt chẽ để có thể thuyết phục được dân chúng, và cả những nước lân bang nữa.”
“Và điều đó đã khiến cho chuyện này trở nên rắc rối hơn.”
“Đúng vậy đấy.”
Tiếng bước chân của hai người bọn họ vang vọng trên từng bậc thang.
“Cha mình nhất mực ngăn cản chuyện này để khỏi gây phiền hà cho Giáo Hội, nhưng chẳng phải đó là điều mà Hiệp Hội đó muốn sao? Cậu thấy có đúng không?”
“Chắc ông ấy muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Giống như những gì mà ông ta làm từ đó tới giờ thôi.”
“Phải…”
Bước chân Alexia lỡ một nhịp.
“À, đó chỉ là quan điểm cá nhân của mình thôi. Đừng quá bận tâm.”
“... Sao cũng được. Chị hai vừa bảo mình một chuyện khiến mình phải chú ý. Chị ấy bảo vua của Vương Quốc Oriana trông có vẻ ngây dại.”
“Ngây dại…”
“Đây là lần đầu mình gặp ông ta nên mình cũng không rõ. Nhưng đúng thật là ông ta có mùi gì đó ngòn ngọt.”
Mùi ngòn ngọt…
Beta nghĩ ngay tới một loại thuốc.
“Có vẻ như đã quá trễ rồi…”
“Hiệp Hội đã bắt đầu hành động. Với cái cách mà cha mình điều hành đất nước thì e rằng, nơi này chắc cũng…”
Cả hai người im lặng đi tiếp xuống cầu thang.
“Tới rồi.”
Alexia dừng trước một cái hố đâm sâu xuống dưới lòng đất. Có một cái thang trong lòng miệng hố.
“Đây, một lối vào dẫn tới hệ thống đường hầm trong lòng đất nằm dưới thủ đô hoàng gia. Cậu biết về thứ này, đúng không?”
“Một ít thôi. Những đường hầm này trải dài tới mọi ngóc ngách trong thành phố. Chúng được xây dựng để trở thành một lối thoát hiểm cho hoàng tộc, đúng chứ?”
“Chính xác. Nhưng hiện tại nhiều bản đồ, chìa khóa, mật khẩu cùng những thứ hữu ích đã bị thất lạc mất rồi. Giờ đây thứ này như một cái mê cung vậy.”
“Vậy thì tại sao chúng ta lại ở đây?”
“Để xóa sổ cậu?”
Rồi Alexia đặt một tay lên thanh kiếm buộc ngang eo… và cười.
“Đùa thôi. Thế mà cậu thậm chí còn chẳng sợ lấy một tí.”
“Áááááá, đừng giết mình…!”
“Khả năng cao là Rose đang trốn trong những lối đi ngầm này.”
Beta bĩu môi một chút về cái cách mà Alexia hoàn toàn phớt lờ lấy vai diễn nửa vời của cô.
“Bắt đầu tìm ở đây thôi.”
Vừa nói, Alexia vừa vươn tay tới cái thang, không để lộ chút chậm trễ.
“Ừm, chờ đã.”
“Hả?”
“Cậu có bảo ai rằng chúng ta sẽ tới đây không?”
“Tất nhiên là không? Những người mình tin tưởng sẽ nhất mực cản mình lại.”
“Nếu đây là mê cung thì làm sao chúng ta chắc chắn chúng ta sẽ không bị lạc ở dưới đó?”
“Dễ ợt. Đi ra từ chỗ đi vào là xong ấy mà.”
“Ừm, điều này có vẻ khó nghe nhưng, cậu làm ơn đừng có lôi mình vô mấy cái ảo tưởng của cậu được không?”
“Không.”
Hai người bọn họ lườm nhau trong một chốc.
“Nếu thấy phiền thì tự đi về đi.”
Alexia đi trước và bắt đầu leo xuống thang.
Beta tính để mặc Alexia và đi về nhà. Nhưng với tình thế hiện tại, sẽ rất phiền phức nếu ả ta lên bàn thờ.
“Bảo vệ ả ta cũng là nhiệm vụ của mày đấy, Beta.”
Sau khi tự thuyết phục bản thân, Beta cũng vươn tay tới cái thang.